Ôn Noãn cảm thấy anh chính là trời sinh lưu manh!
Khi ăn cơm, cô ngồi bên cạnh Minh Châu, cố ý chăm sóc.
Minh Châu là một cô gái, có vài lời cô ấy không tiện nói với Hoắc Minh, thậm chí càng không tiện nói cùng bố mẹ, nhưng với Ôn Noãn thì không có điều gì cô ấy không nói cả.
Ôn Noãn an ủi hồi lâu.
Khi phải rời đi, cô đi từ trên tầng xuống dưới.
Hoắc Minh nhìn bà xã.
Ôn Noãn mặt mày dịu dàng, có thể là do làm mẹ lâu rồi nên biểu tình đều là vẻ mềm mại.
Hoắc Minh tiến lên, phủ thêm áo khoác cho cô, thấp giọng hỏi: “Không có khóc nhè chứ?”
Ôn Noấn ừ một tiếng.
Mãi cho đến trên xe, cô mới nghiêng đầu nói với anh: “Cậu phát sốt rồi, tuy rằng người Minh Châu đã trở lại, nhưng em thấy trong lòng con bé thì lại không bỏ xuống được.”
Hoắc Minh cười cười: “Cậu theo đuổi người ta, thật sự là hạ cả tiền vốn mà.”
Cái thân thể đó còn chấp nhận lăn lộn.
Ôn Noãn u oán.
Hoắc Minh chống tay lái, anh nghiêm mặt, trầm tư một lát rồi nói: “Bọn nhỏ không cùng trở về, chúng ta đi thăm cậu đi!”
Ôn Noãn lắc đầu: “Bây giờ đã muộn rồi! Lúc này sợ là đã đi ngủ.”
Hoäc Minh nhìn cô: “Vậy thì giám đốc Ôn, chúng ta đi uống một chén?”
Ôn Noãn: “Không phải anh muốn lái xe sao?”
Hoắc Minh cười: “Anh nhìn giám đốc Ôn uống! Chẳng mấy khi bọn nhỏ không ở đây, giám đốc Ôn, em cứ thả lỏng một chút đi!”
Mấy năm nay không gặp Lục Khiêm, bọn họ cũng không quá tốt.
Người làm anh trai là anh đây, tâm tư của em gái đã quá rõ ràng, điều anh sợ nhất chính là Lục Khiêm không cẩn thận ngủm củ tỏi mất.
Vậy thì đại khái là cả đời này của Minh Châu đều sẽ lấy nước mắt rửa mặt. Cũng may lão già kia đã sống sót trở lại!
Hoắc Minh nhẹ nhàng xoa cổ, nhẹ giọng nói: “Thật đúng là muốn thả lỏng một chút mà.”
Ôn Noãn đồng ý.
Cô cho rằng sẽ đi tới quán bar gì đó, nghe một chút nhạc, uống một chén rượu vang đỏ.
Nào biết, Hoắc Minh lại đưa cô tới chung cư lúc trước ở cùng nhau, đã lâu không có người ở, bên trong có hơi thanh lãnh...
Ôn Noãn cạn lời. Hoắc Minh để cô chờ ở cửa.
Cô dựa vào trên ván cửa, khẽ vuốt gương mặt nghiêm túc của anh, nhẹ giọng hỏi: “Giám đốc Hoắc không phải muốn uống một ly sao?”
Hoắc Minh không nói gì.
Ngón tay thon dài của anh xuyên vào mái tóc dài màu trà của cô, không nặng không nhẹ xoa xoa, nhiều ít mang theo chút ái muội.
Ôn Noãn ôm cổ anh.
Mặt cô ửng đỏ hỏi anh: “Anh muốn chúc mừng như thế nào đấn?”
Hoäc Minh khẽ cười một tiếng.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!