Bóng lưng của Minh Châu mang theo tịch mịch.
Bản tính cô đơn thuần, nhưng trong đoạn tình cảm với Lục Khiêm lại bị ép trưởng thành.
Thư kí Liễu nhẹ nhàng đi qua. Anh ta do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng: “Minh Châu, không phải là tôi nói chuyện giúp ông ấy, chỉ là tôi muốn nói với cô rằng, nếu không phải bởi vì cô và Thước Thước, còn có Tiểu Lục U... Thì ông Lục đã không sống được rồi.”
“Ở Thụy Sĩ, rất nhiều lần thật sự là cửu tử nhất sinh.”
“Tôi nhớ có rất nhiều người thà rằng lựa chọn cái chết, cũng sẽ không lựa chọn trị liệu thống khổ.”
Minh Châu hơi ngửa đầu. Hồi lâu, cô mới nhẹ giọng nói: “Những chuyện này tôi biết!”
Cô gục đầu xuống, khống chế cảm xúc lẩm bẩm: “Bởi vì ông ấy cảm thấy rất có lỗi với tôi, cho nên bị bệnh cũng không muốn liên lụy tôi, ông ấy thà lựa chọn một mình đối mặt, cũng đã dự tính đến trường hợp tệ nhất. Nhưng thư ký Liễu à, ông ấy tính toán nhiều như vậy, ông ấy có nghĩ rằng lỡ như ông ấy thật sự không trở về, cả đời này của tôi sẽ đắm chìm trong hối tiếc hay không? Tiếc nuối lúc ấy đã cãi nhau với ông ấy, lúc ấy đã tách ra với ông ấy, tôi sẽ rất tự trách...”
Thư kí Liễu không thể phủ nhận.
Minh Châu cười nhạt: “Ngày đó ông ấy nói muốn đi khám thai cùng tôi, tôi thật vui vẻ, bởi vì lúc trước khi sinh Thước Thước ông ấy chưa từng tham dự vào, tôi đi tìm ông ấy, vậy mà ông ấy chỉ chừa một bức thư cho tôi! Ông ấy bảo tôi không cần chờ đợi... Bắt đầu từ ngày đó, tôi thật sự không chờ ông ấy nữa, ông ấy
có thể sống sót trở về tôi cũng rất vui vẻ, nhưng có một số chuyện đã đi qua thì sẽ không trở về được nữa!”
Thư kí Liễu biết. Anh ta không nhiều lời, chỉ yên lặng ở cùng cô.
Minh Châu xoay người, cô hơi mỉm cười: “Cảm ơn anh đã chăm sóc ông ấy, để Thước Thước và Lục U còn có thể có bố.”
Khi rời đi. Cô cũng cảm thấy chính mình thật tàn nhẫn. Chỉ là cô thật sự không có cách nào khác, diễn màn gương vỡ lại lành với ông ấy à, cô chỉ biết trái tim đã rách nát vô số lần, đã sớm nát thành từng mảnh nhỏ rồi, không thể nào chắp vá lại được nữa.
Cứ... Làm người thân của nhau đi! Thư kí Liễu đưa cô xuống tầng.
Khi mở cửa xe cho cô, dường như anh ta hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Tôi và thím của cô nhận nuôi đứa bé kia!”
Minh Châu ngồi trên xe, ngơ ngẩn một chút.
Thư kí Liễu vỗ nhẹ vai cô: “Lái xe trở về cẩn thận một chút đấy, đừng thất thần.”
Minh Châu miễn cưỡng cười. Cô chậm rãi nâng cửa sổ xe lên, nhẹ dẫm chân ga, xe thể thao màu đỏ rời đi. Hết mưa rồi.
Đường lớn màu xám đọng rất nhiều nước, bị ánh đèn neon của thành phố chiếu thành muôn màu muôn vẻ, vào đêm khuya lại có vẻ kỳ quái.
Cô mở nhạc lên.
Một bản tình ca nhẹ nhàng chậm rãi phát ra, nhưng Minh Châu lại nghe đến mức đầy mặt nước mắt.
Trở lại nhà họ Hoắc.
Trong nhà còn đang đợi cô ăn cơm, các bạn nhỏ đói bụng nên Ôn Noấn nướng bánh quy nhỏ cho bọn nhỏ ăn.
Tiểu Thước Thước còn đang ngồi ở cửa.
Tiểu Lục U cầm một miếng bánh quy nhỏ, dùng hai cái răng trắng cọ xát.
Minh Châu ôm một thùng sữa bò tiến vào.
Hoắc Minh tiến lên, nhận lấy cái thùng trong tay em gái, nói với vẻ vô tình: “Kỳ quái thật đấy, sau khi em và Lục Khiêm rời khỏi đây, anh ngoài ý muốn tìm thấy ba hộp bữa bột trong ngăn tủ, hạn sử dụng còn rất mới! Ha ha, anh thấy Lục Khiêm lớn tuổi rồi, mắt mũi không còn tốt nữa nên mới tìm không thấy!”
Ôn Noãn ho nhẹ một tiếng.
Minh Châu sững sờ, sau đó cô ấy cũng nhìn thấy.
Cô ấy thầm mắng một tiếng.
Hoắc Chấn Đông lại đây gọi người: “Được rồi, ăn cơm thôi, đói lả rồi!”
Minh Châu mới đi thì tay đã bị người ta kéo lại.
Cô cúi đầu thì thấy là Tiểu Thước Thước, cậu nhóc không được tự nhiên vặn vẹo hỏi: “Ông cậu đâu ạ?”
Minh Châu nhẹ nhàng sờ mặt nhóc: “Ông ấy không thoải mái nên đã về nhà trước rồi."
Khuôn mặt nhỏ của Thước Thước hơi banh ra: “Ông ấy đã nói cùng nhau ăn cơm với con mà, lại gạt người!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!