Bọn họ đến tchủ đô không chỉ vì thăm họ hàng chúc Tết, mà chủ yếu là để thăm Phó Tử Thu.
Năm ngoái Phó Tử Thu xảy ra chuyện ở thành phố Hải, anghe nói là chọc đến nhân vật lớn nào đó nên bị nhà họ Phó đưa về thủ đô để xin lỗi, nghe nói sống rất khổ nên mấy anh em muốn đến thăm. Ân Thiên Lâm thẹn quá hóa giận: “Cười cái rắm! Đi dập tàn thuốc đi.”
“Em biết rồi!” A Huy đi tới chỗ tàn thuốc vẫn đang cháy đỏ, dùng mũi chân giẫm tắt.
Đúng lúc này, có tiếng gầm rú của xe thể thao vang lên từ trong nhà họ Tần. Ân Thiên Lâm mỉm cười rất đẹp.
Hắn tỏ ra khinh thường nói với A Huy: “Ai nói tôi ra tay vì cậu chứ!”
“Hả?” A Huy trợn tròn mắt: “Vậy anh Lâm muốn làm gì?” Nhớ lại cảnh tượng trước đó, A Huy cảm thấy hơi khó hiểu: “Anh Lâm, nếu anh đã coi trọng cô gái đó, vậy tại sao lúc trước không thấy anh nhìn đối phương?”
Ân Thiên Lâm búng tàn thuốc ra ngoài xe, lườm A Huy: “Tôi cần cậu để ý à, biến ra chỗ khác!”
A Huy tinh mắt nhìn thấy tai Ân Thiên Lâm đỏ lên, cậu ta che miệng cười. Tần Muội siết chặt tay lái, vốn định chơi hết mình nhưng nghe Tần Nguyễn nói như vậy thì anh ta không còn nghĩ đến việc đó nữa.
Tần Muội lau mặt, lo lắng nói: “Vậy em phải cẩn thận nhóm người đó, ai mà biết bọn họ có giở trò sau lưng hay không.”
“Em biết rồi, anh cũng cẩn thận đấy.” A Huy không dám nói những phỏng đoán của mình cho Ân Thiên Lâm biết, bởi vì không có gì chắc chắn thì hắn sẽ không tin.
Hơn nữa, cho dù đối phương biết, với sự hiểu biết của A Huy về tính cách không sợ trời không sợ đất của Ân Thiên Lâm, cậu ta cũng chưa chắc có thể thuyết phục được đối phương.
Ân Thiên Lâm rít một hơi thuốc lá, nghiêng người phả một hơi khói vào mặt A Huy, cười lạnh nói: “Sợ à?” Tần Nguyễn vẫy tay với Tần Muội, sau đó xoay người rời đi.
Ân Thiên Lâm dừng xe sát bên cạnh xe Tần Muội, thấy Tần Nguyễn xuống xe rời đi, đôi mắt đen của hắn cứ dán theo cô.
Ở bên phải của Ân Thiên Lâm, A Huy đang ngồi trong chiếc 911 màu xám bạc nhìn thấy cảnh này, cậu ta hạ kính xe xuống, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh Lâm, nếu anh muốn theo đuổi cô nàng đó, vậy lát nữa có nên nhường thằng nhóc kia không?” Tần Muội cười tà ác, nụ cười vô cùng xấu xa: “Này nhóc, mày đi theo phía sau đi, đừng có mà sợ quá rồi chạy mất đấy!”
Vừa dứt lời, chiếc xe đã lao vút đi.
Ân Thiên Lâm thở hắt ra, quát với nhóm người ngoài xe: “Mau đuổi theo!” Ân Thiên Lâm híp mắt, vẻ mặt khó coi: “Cậu mẹ kiếp với ai thế? Có ý kiến à?”
“Không, tuyết đối không, em chỉ buột miệng thôi!” A Huy vội vàng xua tay.
Cậu ta đâu dám có ý kiến với việc này, cho dù có ý kiến cũng không thể nói. Ân Thiên Lâm đạp ga, tăng tốc nhanh chóng đuổi theo.
Trên con đường vòng quanh núi.
Trước đây con đường này rất đông đúc, luôn có một số công tử nhà giàu đến chơi đùa. Ngay cả Ân Thiên Lâm đang ngồi trong xe cũng không nhịn được thò đầu ra, nhìn chằm chằm vào chiếc xe của Tần Muội, trong mắt hiện lên sự ngưỡng mộ và yêu thích.
Tần Muội trượt xe đến bên cạnh xe Ân Thiên Lâm, hạ cửa kính xuống rồi cười vô cùng kiêu ngạo nói: “Ê nhóc, đi chưa?”
Ánh mắt Ân Thiên Lâm vượt qua Tần Muội, nhìn Tần Nguyễn đang khoanh tay ngồi trong xe. Ân Thiên Lâm và nhóm A Huy nhìn sang.
Tần Muội lái chiếc Mclaren Speedtail lao ra.
Nhìn thấy chiếc xe thể thao ấy, A Huy thốt lên: “Mẹ kiếp! Đẹp quá!” A Huy lùi về phía sau một bước, trên mặt nở nụ cười, nói với giọng điệu lo lắng cho Ân Thiên Lâm: “Sao có thể chứ, em chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tình cảm anh em giữa anh và anh Thu thôi mà.”
Ân Thiên Lâm khẽ hừ một tiếng: “Thằng nhóc đó giơ ngón giữa với cậu vì muốn xử lý cậu đấy, chẳng lẽ cậu không biết à?”
A Huy vội vàng nói: “Là do em khiêu khích trước, chuyện này cũng là lỗi của em, em biết anh Lâm đang trút giận dùm em, nhưng dù sao thủ đô cũng không phải địa bàn của chúng ta, nếu xảy ra chuyện sẽ không dễ giải quyết.” Đêm nay nó rất vắng vẻ, khi Tần Muội và nhóm Ân Thiên Lâm tới nơi, bọn họ trực tiếp dừng xe ở vạch xuất phát.
Tần Nguyễn nhìn qua kính xe, thấy Hoắc Chi và nhóm Ân Thiên Lâm đến cùng một lúc.
Tần Nguyễn đẩy cửa bước xuống, trước khi đóng cửa còn cúi người nói với Tần Muội đang vô cùng kích động: “Anh hai, phải biết điểm dừng, em sẽ đi theo phía sau anh.” A Huy vòng quanh chiếc xe thể thao, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt như đang nhìn thấy một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
Hầu hết những người xung quanh đều như vậy, bọn họ đều là dân chơi xe nên đương nhiên cũng biết chiếc xe thể thao của Tần Muội rất có giá trị, đây là thứ tốt nhất mà có tiền cũng không mua được.
Ân Thiên Lâm nghiến răng, khởi động xe rồi cười lạnh với Tần Muội: “Mày dẫn đường hả?” Ân Thiên Lâm nhìn cánh cổng nhà họ Tần, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ quái: “Mấy người nhìn cô gái bên cạnh tên nhóc kia đi, trông cô ấy rất có sức sống đúng không? Giống như một con mèo hoang, móng vuốt giấu rất kỹ.”
A Huy trợn mắt: “Cái quái gì vậy?”
Cậu ta cố gắng không móc lỗ tai, vẻ mặt không tin nổi nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Lâm đang ở trong xe. Ân Thiên Lâm đang dựa vào trong xe, nghe thấy bọn họ ồn ào thì cau mày, lạnh lùng hỏi: “Mấy người đang ồn ào cái gì thế?”
A Huy thu lại vẻ lo lắng trên mặt, mỉm cười bước tới, ân cần nói: “Anh Lâm, nếu để anh Tử Thu chờ lâu thì anh ấy lại cáu đấy, hay là chúng ta hẹn hai anh em này vào hôm khác?”
Vị thiếu gia này khá nóng tính, chỉ có thể dỗ dành, không thể cứng đối cứng được. Đối phương đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không thèm nhìn hắn.
Ân Thiên Lâm nhướng mày, cong môi nói với Tần Muội: “Xe của mày được đấy.”
Vẻ mặt Tần Muội đầy đắc ý, cứ như thể người khác đang khen chính mình: “Nói thừa, đây là chiếc xe thể thao hàng đầu phiên bản giới hạn mới nhất của năm ngoái, trên thế giới này không tìm được chiếc thứ tư đâu.” Nghe thấy Tần Nguyễn cũng tham gia, Tần Muội thu lại nụ cười trên mặt.
Anh ta tỏ vẻ không tán thành, cau mày nói: “Đua xe rất nguy hiểm, em đừng tham gia làm gì.”
Tần Nguyễn khẽ mỉm cười: “Anh cũng biết là nguy hiểm à, kỹ thuật lái xe của em không tồi đâu, chỉ cần anh không liều mạng thì chắc chắn em sẽ theo kịp.” Ân Thiên Lâm đã từng tham gia giải đua của một câu lạc bộ đua xe nổi tiếng ở nước ngoài và giành giải nhì, giải nhất là tay đua xe nổi tiếng trên thế giới, có thể thấy thực lực của hắn cao đến mức nào.
Ân Thiên Lâm nghe vậy thì trong mắt hiện lên vẻ phân vân, hắn thật sự suy nghĩ về đề nghị của A Huy.
Ánh mắt của Ân Thiên Lâm vẫn dán vào Tần Nguyễn đang nói chuyện với Hoắc Chi.