Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 997: Tần nguyễn cảnh cáo hoắc chi, tần nhị thiếu sững sờ



Tần Muội ngồi trong xe trợn tròn mắt: “Mẹ kiếp! Hoá ra là nhằm vào mình!”

Anh ta trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào đám người1 ngoài cửa sổ. Ân Thiên Lâm nói xong, quay người cầm chiếc gậy đi đến trước xe.

Người thanh niên kia bước nhanh theo Ân Thiên Lâm, cố gắng khuyên can: “Anh Lâm, anh Lâm, đây không phải địa bàn của chúng ta, cẩn thận có bẫy!”
Phía sau đoàn xe là sáu, bảy chiếc xe thể thao sang trọng, cảnh tượng này vô cùng bắt mắt vào giữa đêm khuya.

Nhất là tiếng gầm rú của xe thể thao, những người hiểu xe đều cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn.
Bình thường Tần Muội luôn kéo chân sau của em gái trong các sự kiện ma quái thì cũng thôi, bây giờ lại bị một nhóm người từ nơi khác đến bắt nạt, anh ta phải đứng lên bằng mọi giá.

Thật ra Tần Nguyễn cũng rất ngứa tay, thấy anh hai muốn thử như vậy, cô bèn khoanh tay đứng sang một bên, không nói gì nữa.
Tần Muội không cảm nhận được sự ác ý rõ ràng nữa nên cũng bớt tức giận hơn rất nhiều, anh ta đắc ý hất cằm với Ân Thiên Lâm: “Tao không lái xe, mày đi với tao về nhà lấy xe trước, chúng ta không chạy ở khu vực trung tâm thành phố, đi đường vòng quanh núi được không?”

Ân Thiên Lâm nhún vai, không có ý kiến: “Tuỳ mày!”
Gã thanh niên tóc vàng tên là Ân Thiên Lâm, nghe vậy thì cười nói: “Chúng tôi muốn đua thì đua, đâu cần cô phải lên mặt dạy đời?”

Thấy hắn là người có tiếng nói trong nhóm thanh niên nam nữ, Hoắc Chi ôn tồn hỏi: “Các người muốn giải quyết bằng vũ lực? Hay là ngoan ngoãn nhường đường?”
Tần Nguyễn thấy đối phương không giống loại người vừa đến đã lao vào đánh đấm, theo lý thuyết thì trong trường hợp này nên xử lý theo quy tắc.

Nếu là rắc rối do đua xe, vậy hãy dùng đua xe để giải quyết.
Khi đi ngang qua khu vực đông đúc, rất nhiều người qua đường đứng yên tại chỗ, nhìn theo đoàn xe đang rời đi bằng ánh mắt hâm mộ.

Rất nhanh đã đến nhà họ Tần.
Tần Nguyễn lên tiếng nhưng không ngăn cản được Tần Muội, cô đành phải bước xuống x7e.

Hai anh em đi đến trước đầu xe, đối mặt với nhóm nam nữ thanh niên vô cùng kiêu ngạo kia.
Chỉ cần không phải chuyện liên quan đến ma quỷ thì Tần nhị thiếu không hề sợ hãi, anh ta ôm Bóng Tuyết đẩy2 cửa bước xuống xe.

“Anh hai!”
“Phì!”

Tần Muội chen lên phía trước, vẻ lạnh lùng nghiêm nghị bao phủ khuôn mặt tuấn tú, anh ta nghiêm túc nói với Tần Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, chuyện hôm nay em đừng xen vào, cứ để anh xử lý!”
Anh ta nhảy dựng lên, gào thét: “Xin lỗi cái rắm! Ông đây còn chưa tìm bọn mày tính sổ thì thôi, đã phun khói vào xe tao mà còn đến khiêu khích, bọn mày là cái thá gì?”

Tần Nguyễn vỗ vai Hoắc Chi, bước lên trước, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng liếc nhìn đám người Ân Thiên Lâm, cô nhẹ nhàng nói: “Đua một vòng à?”
Hoắc Chi lập tức bố trí một lần nữa, để đám thuộc hạ đang chuẩn bị báo tin về nhà đình chỉ hành động.

Một lát sau, đoàn xe nhà họ Hoắc quay đầu, chạy về phía Bắc thành phố.
Cây gậy trong tay hắ0n đập vào lòng bàn tay, nụ cười trên mặt cực kỳ điên cuồng.

Tần Muội vuốt ve Bóng Tuyết, miễn cưỡng nói: “Bình thường thôi mà, đâu đáng để mày gọi nhiều người đến cúng bái như thế này.”
Hoắc Chi gật đầu: “Tôi sẽ bảo thuộc hạ, không cho phép bất cứ ai truyền tin về nhà.”

Tần Nguyễn ừ một tiếng rồi cất bước rời đi.
Ân Thiên Lâm nở nụ cười tà ác, hếch cằm nhìn chằm chằm Tần Muội: “Chuyện hôm nay chưa xong đâu, hoặc là bảo thằng nhóc phía sau ngoan ngoãn xin lỗi, hoặc là chúng ta đọ sức một trận!”

Tần Muội đang bốc hỏa, nghe hắn nói bắt mình xin lỗi thì hoàn toàn điên tiết.
Người thanh niên đứng ở bên cạnh Ân Thiên Lâm lúc nãy bị đạp một cú, bây giờ xích lại gần nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh Lâm, chúng ta còn phải đi gặp anh Tử Thu, hay là bỏ đi?”

“Anh mày tự có sắp xếp!”
Ân Thiên Lâm lại mỉm cười, nụ cười này tự nhiên hơn nhiều so với nụ cười vừa rồi, vẻ tàn nhẫn cũng tan biến, thay vào đó là vẻ mặt tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.

Sau khi cười đủ, Ân Thiên Lâm giơ chiếc gậy gỗ trong tay chỉ vào Tần Muội, nghiêm mặt nói: “Nếu cô thua, vậy hãy bảo thằng nhóc phía sau quỳ xuống xin lỗi và gọi tôi là ông nội.”
Tần Nguyễn đứng tại chỗ, nụ cười trên mặt thu lại, cô liếc mắt nhìn Hoắc Chi rồi cảnh cáo: “Đừng nghĩ đến việc mật báo cho Tam gia, những chuyện tôi làm hôm nay không được truyền đến tai anh ấy dù là nửa chữ.”

Vừa rồi Hoắc Chi nháy mắt với thuộc hạ đã bị Tần Nguyễn nhìn thấy.
Tần Nguyễn thì thầm với Tần Muội, Hoắc Chi thì nháy mắt ra hiệu với thuộc hạ, đối phương khẽ gật đầu.

Tần Muội ôm Bóng Tuyết đang nằm trên mui xe lên.
Ân Thiên Lâm không những không tức giận khi bị sỉ nhục, hắn còn nhướng mày, nhìn Tần Muội bằng ánh mắt khen ngợi: “Thằng nhóc này can đảm đấy!”

Sự hiểu ngầm giữa các chàng trai, đôi khi có thể giúp một số chuyện khó chịu biến mất chỉ nhờ một câu nói thông thường.
“Bốp!”

Ngay khi Tần Muội nói ra câu này, anh ta bị đập một cú vào gáy.
Tần Muội ôm Bóng Tuy7ết, dựa vào đầu xe Rolls-Royce, anh ta hất cằm, khinh thường hỏi: “Mày gọi ông xuống đây làm gì?”

Trong mắt gã thanh niên2 tóc vàng lộ ra vẻ hung ác, hắn khẽ cười nói: “Thằng nhóc, vừa rồi mày mắng bọn tao hơi to mồm đấy!”
Tần Muội đặt Bóng Tuyết lên mui xe Rolls-Royce, chậm rãi nói: “Làm sao gợi đòn và kiêu ngạo bằng bọn mày được.”

Tần Muội quay người lại và bắt đầu xắn tay áo, tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Tần Nguyễn dời tầm mắt khỏi nhóm nam nữ, nắm lấy cánh tay đang căng lên của Tần Muội rồi lắc đầu.

Tần nhị thiếu nghiến răng, dặn dò em gái: “Em trốn xa một chút, anh sẽ cho em xem sự lợi hại của anh.”
“Có vấn đề gì không?”

Tần Nguyễn híp mắt, xoay xoay cổ tay.
Ngay lập tức, Tần Muội nói với Ân Thiên Lâm và đồng bọn của hắn: “Ê cháu trai, sao mày không soi gương nhìn lại cái bản mặt giống chim của mình đi, mày quỳ xuống gọi tao là ông, tao còn chê đấy, chẳng phải là chạy một vòng thôi sao, ông đây sẽ cho mày thấy thực lực của mình!”

Tần Muội tức giận đến mức ngực phập phồng, rõ ràng muốn trút giận.
Hoắc Chi lộ vẻ bối rối, thấp giọng giải thích: “Phu nhân, muộn thế này mà cô vẫn chưa về, không cần chúng tôi báo thì chủ nhân cũng sẽ nhận được tin tức sớm thôi.”

Tần Nguyễn nhẹ giọng nói không cảm xúc: “Đó là chuyện của anh ấy, chỉ cần các người không mật báo là được.”
Hoắc Chi tiến lên, cung kính nói: “Nhị thiếu, có chúng tôi ở đây, cậu đâu cần phải ra tay.”

Hoắc Chi dẫn theo ám vệ của nhà họ Hoắc, đứng che cho Tần Nguyễn và Tần Muội ở phía sau, bọn họ lạnh lùng nhìn nhóm thanh niên rồi nói: “Giọng của các người không giống người ở thủ đô, chẳng lẽ người nhà của các người không dặn dò rằng có rất nhiều người có thân phận đang sống ở khu Đông, và trong nội thành cấm đua xe sao?”
Tần Nguyễn trừng mắt nhìn Tần Muội: “Lợi hại cái quái gì, anh có muốn bị ba và anh cả xử lý không?”

Tần nhị thiếu ngay lập tức biến thành con rùa rụt đầu, anh ta ôm gáy, đau khổ nói: “Bị người ta bắt nạt tận nơi rồi mà không cho anh ra tay để lấy lại thể diện sao?”
Tay thanh niên bị đạp cũng không tức giận, còn cẩn thận xin lỗi: “Anh Lâm đừng giận, em nói sai rồi.”

Ân Thiên Lâm khẽ hừ một tiếng, quay đầu nhìn chằm chằm Tần Nguyễn bằng ánh mắt âm trầm, sau đó cố nặn ra một nụ cười cực kỳ mất tự nhiên: “Cô muốn đua xe thay thằng nhóc kia à?”
Người đàn ông bên cạnh Ân Thiên Lâm nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt bỉ ổi, cười nói: “Anh Lâm, cô nàng này không tồi.”

Sắc mặt Ân Thiên Lâm lạnh xuống, hắn giơ chân đạp đối phương một cú, tức giận mắng: “Cút!”
Dáng vẻ lông bông, giọng điệu lạnh nhạt của anh ta khiến những người xung quanh gã thanh niên tóc vàng nổi điên.

“Phì! Anh Lâm, mồm thằng nhóc này gợi đòn quá, xử lý nó đi!”
Tần Nguyễn nghiêm túc nói với Tần Muội: “Anh hai, anh thật sự không sợ ba và anh cả nổi điên à?”

“Sợ cái quái gì, thời gian vừa rồi anh rất ngoan ngoãn, từ khi nuôi Bóng Tuyết, anh đã bớt chơi rất nhiều rồi đấy.”
Ân Thiên Lâm ngồi trong chiếc Aston Martin, tay trái kẹp điếu thuốc trên cửa sổ, ánh mắt âm trầm nhìn hai anh em nhà họ Tần đang sóng vai bước vào nhà.

Trong chiếc 911 màu xám bạc phía sau, người thanh niên vừa thuyết phục Ân Thiên Lâm đã xuống xe đi tới.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.