Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 996: Tình cờ gặp nhóm đua xe đường phố, anh em nhà họ tần gặp phiền phức



Lạnh lùng nhìn gã đàn ông trung niên tỏ vẻ tự tin, Tần Nguyễn tới gần đối phương rồi hơi cúi người xuống.

Khuôn 1mặt xinh đẹp của cô lộ ra vẻ khinh thường, bên trong đôi mắt lạnh giá tràn đầy châm chọc: “Ông Lưu đây là pháp nhân có 2cổ phần nhiều nhất trong một chuỗi khách sạn nổi tiếng đúng không?”

Gã họ Lưu bị ép quỳ trên mặt đất vẫn ngửa c7ổ kêu gào: “Nếu biết tôi là ai sao còn không thả tôi ra?” Bọn họ không đáng bị chết sớm trong cạm bẫy của kẻ ác.

Trong phòng, tiếng hét thảm thiết xé ruột xé gan của Tề Lăng vẫn không ngừng vang lên.

Liêu Du đang làm những chuyện gọi là trừng phạt tàn khốc mà Tần Nguyễn đã nói.
Tần Nguyễn giẫm chân lên vai đối phương, vừa bá đạo v7ừa hung ác nói: “Đáng tiếc, cho dù ông có là ông trời thì hôm nay cũng trốn không thoát!”

Cô hơi nhún chân, ấn 2cho gã đàn ông nằm rạp xuống đất.

“Ô ô.”
Trên mặt tên kia lộ ra vẻ giễu cợt, chân đạp ga phóng nhanh rời đi, tốc độ xe ước tính đạt tới 180 km/h.

“Anh hai, kéo cửa sổ lên, ồn ào quá.”

Giọng nói lạnh lùng không vui của Tần Nguyễn vang lên từ băng ghế sau.
Tần Nguyễn nhoẻn miệng cười, vỗ vỗ lòng bàn tay, khinh thường nói: “Đương nhiên, nhưng điều kiện tiên quyết là những người kia phải ngoan ngoãn để bị bắt.”

Trên mặt Bối Cận Châu lộ ra vẻ trầm ngâm, một lát sau, giống như hiểu ra cái gì, hắn khẽ gật đầu với Tần Nguyễn: “Hoắc phu nhân chờ một lát, tôi đi xuống làm chút việc.”

Thấy hắn đã hiểu, Tần Nguyễn nở nụ cười hài lòng: “Đi thong thả, tôi không tiễn.”
Ở khúc cua phía trước, đối phương vô cùng chảnh chó mà chơi trò drift góc, tốc độ cùng kỹ thuật điều khiển không thể chê được, nhưng nhân phẩm của chủ xe thì cần phải nâng cao thêm.

Ngay sau đó, lại có một chiếc xe thể thao khác lao vùn vụt tới từ phía sau.

Là một chiếc Aston Martin, khi đi ngang qua chiếc Rolls-Royce của nhà họ Hoắc, cửa kính xe ở vị trí ghế lái hạ xuống, ngồi bên trong là một người đàn ông trẻ tuổi mang vẻ mặt u ám.
Vực thẳm luôn ở bên cạnh mỗi người, đứng trước những cám dỗ vật chất và tinh thần đó, chỉ có giữ vững bản thân mới có thể tránh xa nguy cơ bị vực thẳm nuốt chửng.

Người đã bị bắt xong, Tề Lăng cũng không còn giá trị lợi dụng nữa.

Sát khí trên người Liêu Du bị áp chế đến cực hạn, chị ta chậm rãi đi đến trước mặt Tề Lăng, giọng nói bình tĩnh như trước cơn giống bão: “Chúng ta yêu nhau bốn năm, kết hôn mười năm, tình cảm mười bốn năm qua của tôi đều vứt cho chó ăn rồi, tại sao tôi lại không nhìn ra được cái thứ cặn bã táng tận lương tâm như anh chứ.”
Chỉ cần tưởng tượng đến những cảnh máu me đó thôi là toàn thân anh ta sẽ nổi hết da gà.

Tần Nguyễn hếch cằm về phía căn phòng của Liêu Du và Tề Lăng: “Anh hai có thể trở về xác nhận thử.”

Tần Muội ôm thật chặt Bóng Tuyết để tìm kiếm cảm giác an toàn, anh ta bĩu môi tỏ vẻ ghét bỏ, nói: “Thôi quên đi.”
Tần Nguyễn nghiêng thân nhìn về phía trước, ánh đèn pha của những chiếc xe làm cô bị chói không mở nổi mắt.

Biết là có phiền phức tìm đến, cô nói với Hoắc Chi: “Dừng xe lại.”

Hoắc Chi chậm rãi đỗ xe ở bên đường, cách dãy xe thể thao sang trọng kia khoảng vài mét, hai chiếc xe phía sau cũng dừng lại theo.
Nhìn từng người ăn mặc bảnh bao, ai có thể nghĩ được rằng đầu óc của họ lại âm u như thế, trên người mang mầm bệnh không chịu đi chữa trị tử tế, mà lại lây hết cho người này đến người khác.

Rốt cuộc là lỗi tại ai, tại các bạn trẻ chưa bước vào xã hội, chưa thấy được lòng người hiểm ác à.

Hay là tại lũ cáo già súc sinh kia, chúng nắm trong tay nguồn tài nguyên làm cho mọi người đổ xô đến, và chúng ra tay hào phóng đến mức khiến các nam thanh nữ tú trẻ tuổi không có cách nào từ chối được.
Tần Muội nghe vậy bèn kéo móng vuốt của Bóng Tuyết xuống, nín nhịn nâng cửa sổ xe lên.

Hoắc Chi đang lái xe đột nhiên nói: “Phu nhân, phía trước có tình huống.”

Trong giọng nói của cô ta lộ ra sự lạnh lẽo cùng sát khí do lâu dài đối mặt với nguy hiểm tạo thành.
Trên đầu ngón tay của chị ta mọc ra móng tay sắc nhọn vồ thẳng vào mặt của Tề Lăng, đâm xuyên qua làn da của gã khiến máu đỏ tươi nhuộm đỏ móng tay, trong nháy mắt bị móng tay hấp thụ, cảnh tượng này trông thật quỷ dị và đáng sợ.

Liêu Du cười điên cuồng: “Anh đi theo tôi cùng xuống Địa Ngục đi!”

Nhìn thấy cảnh này, Tần Nguyễn nắm lấy cánh tay Tần Muội, xoay người đi ra ngoài cửa.
Tần Muội đứng trước thang máy, sợ hãi hỏi: “Nguyễn Nguyễn, chúng ta cứ đi như thế à?”

Tần Nguyễn liếc anh ta rồi cười khẽ một tiếng: “Không đi chẳng lẽ còn muốn ở lại thưởng thức hiện trường cảnh lột da ư? Anh xác định anh có thể chịu đựng được?”

Cơ thể Tần Muội cứng đờ: “Lột... lột da?”
Anh ta càng tò mò hơn, bèn hạ kính xe nhìn ra ngoài.

Chiếc 911 màu xám bạc lướt qua chiếc Rolls-Royce, khói bốc lên từ phía dưới chiếc xe kia, khoảng cách giữa hai chiếc xe chỉ có vài centimet.

Tần Muội trừng mắt, khói dày đặc tốc thẳng vào mặt khiến anh ta khó mở mắt ra được.
Hoắc Chi xách gã đàn ông trung niên trên mặt đất lên, trước khi gã kịp nói gì thì đã chặn miệng của gã.

Bối Cận Châu nhìn người đàn ông trung niên bị kéo đi, do dự muốn nói nhưng lại thôi, hắn nhìn sang Tần Nguyễn có khí thế lạnh như băng.

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Tần Nguyễn cau mày hỏi: “Làm sao vậy?”
Thiện ác có báo, chuyện mà Liêu Du định làm tiếp theo, tuy cô không đồng tình nhưng cũng sẽ không ngăn cản.

Có một số việc không xảy ra trên người mình thì sẽ rất khó để đồng cảm được.

Khoảnh khắc cánh cửa từ từ đóng lại, tiếng hét thảm thiết của Tề Lăng vang lên.
Anh ta lắp bắp.

Tần Nguyễn khoanh tay, giễu cợt nói: “Anh tò mò sao?”

“Không!” Tần Muội vội vàng lắc đầu, không dám tin hỏi: “Liêu Du thật sự sẽ làm như vậy?”
Toàn bộ lớp da bị chị ta lột sạch hoàn toàn bằng móng tay sắc nhọn chỉ trong thời gian ngắn.

Mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong phòng, bầu không khí u ám lạnh lẽo bao trùm mọi ngóc ngách.

Chính giữa căn phòng có một khối máu thịt bầy nhầy, run run rẩy rẩy, khiến người ta không phân biệt được đó là thứ gì.
Trên mặt chị ta lộ ra biểu cảm tự giễu, hối hận, và tàn nhẫn muốn xé xác Tề Lăng.

Tề Lăng co ro trong góc sô pha, cơ thể không ngừng lùi về phía sau: “Liêu Du à, anh sai rồi, em tha cho anh đi!”

Liêu Du khom người, chậm rãi vươn tay về phía Tề Lăng: “Tha cho anh? Tôi đã bị anh hại chết rồi, anh bảo tôi làm sao có thể tha thứ cho anh được đây!”
Ban đêm.

Trên con đường rộng rãi tiến về nhà họ Hoắc, đội xe của nhà họ Hoắc đang chạy chậm.

Đột nhiên, từ phía sau lao lên mấy chiếc xe thể thao, tiếng gầm rú trong nháy mắt quét qua đường cái, khiến cư dân xung quanh cũng bị giật mình.
Mặt của gã chạm đất, đến nói cũng không nói nên lời, chỉ có th0ể nghẹn ngào lên tiếng.

Tần Nguyễn hất cằm với Hoắc Chi: “Bịt miệng của gã lại, giao cho cảnh sát đang đứng chờ ở dưới lầu.”

“Vâng, phu nhân!”
Tần Nguyễn ngồi ở ghế sau, một tay chống đầu, đôi mắt trầm tĩnh nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, từng chiếc xe thể thao lần lượt lướt qua cũng lọt vào trong đôi mắt của cô.

Trong số đó có một chiếc 911 màu xám bạc lướt qua chiếc xe mà Tần Nguyễn và Tần Muội đang ngồi, tốc độ của đối phương rất nhanh, gần như lao vụt qua.

Đột nhiên, từ phía sau lao lên mấy chiếc xe thể thao, tiếng gầm rú trong nháy mắt quét qua đường cái, khiến cư dân xung quanh cũng bị giật mình.
Bối Cận Châu: “Hoắc phu nhân, cô gọi cảnh sát tới đây thế này, chẳng phải động tĩnh ấy hơi lớn sao?”

Tần Nguyễn nheo mắt lại, khóe môi nhếch lên: “Tôi không để bọn họ lên lầu bắt người đã là quan tâm đến thể diện của nhà họ Tô rồi đấy, anh còn muốn thế nào?”

Mặt mũi Bối Cận Châu đầy vẻ khó xử: “Hôm nay có khá đông khách quý vào ở trong khách sạn, xin Hoắc phu nhân gây động tĩnh nhỏ một chút, không ai muốn gặp xui xẻo trong dịp Tết cả đúng không.”|
“Ôi đệch mợ!”

Tần Muội nhắm mắt lại, tức giận vươn tay ra khỏi cửa sổ xe, giơ ngón giữa về phía chiếc 911 và chửi: “Mẹ kiếp! Chạy về nhà đi đầu thai à!”

Chủ nhân của chiếc 911 hoàn toàn không nghe thấy lời mắng mỏ của Tần Nguyễn, phách lối phóng đi.
Tần Nguyễn ngồi ở ghế sau, một tay chống đầu, đôi mắt trầm tĩnh nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, từng chiếc xe thể thao lần lượt lướt qua cũng lọt vào trong đôi mắt của cô.

Trong số đó có một chiếc 911 màu xám bạc lướt qua chiếc xe mà Tần Nguyễn và Tần Muội đang ngồi, tốc độ của đối phương rất nhanh, gần như lao vụt qua.

Đột nhiên, chiếc 911 màu xám bạc giảm tốc độ và nhanh chóng bị chiếc Rolls-Royce do Hoắc Chi lái bỏ lại phía sau.
Sau đó trong vòng một tiếng tiếp theo, những người bị Tề Lăng dụ tới lần lượt đến, một số bị bắt trực tiếp ở tầng dưới, một số đi lên lầu và bị các ám vệ của nhà họ Hoắc dễ dàng tóm được.

Bối Cận Châu để cho thuộc hạ đợi ở lối ra vào bãi đậu xe ôm cây đợi thỏ, sau khi xác định được mục tiêu thì trực tiếp bắt lại và giao cho cảnh sát.

Những người đến đây đều ăn mặc sang trọng, trông khác hẳn với những người bình thường đi trên đường, bọn họ là tầng lớp trung lưu và thượng lưu của xã hội.
Tần Muội đang nhìn cảnh đua xe bên ngoài với đôi mắt sáng ngời.

Thấy 911 không đuổi theo, trong mắt anh lộ ra vẻ khó hiểu.

Tần Muội buồn bực ậm ừ một tiếng, sau lưng bỗng vang lên tiếng gầm dồn dập.
Rất nhiều người hiểu được đạo lý này, nhưng thực sự làm được lại rất khó.

Chỉ mong thế gian này ít ma quỷ hơn một chút, thì những thanh niên nam nữ trẻ tuổi kia sẽ ít bị cám dỗ và nhiễm độc hơn.

Cám dỗ ở khắp mọi nơi và những cám dỗ tốt sẽ thúc đẩy con người trở nên tốt hơn.
Đối phương duy trì tốc độ giống như chiếc Rolls-Royce, rồi đột nhiên đối phương duỗi tay ra, giơ ngón tay cái lên với Tần Muội, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của một người một mèo, ngón tay cái chậm rãi đảo ngược xuống.

Người này rõ ràng là đang nói: Mày không được, mày rất yếu!

Tần Muội lập tức xù lông, hét ra ngoài cửa sổ: “Mẹ kiếp! Mày có ý gì hả?”
Thang máy tới, hai anh em cùng ám vệ bước vào trong.

Trên đời này đâu đâu cũng có những tư tưởng tà ác, bọn chúng không nhất định là ác quỷ, chúng có thể là những kẻ còn đáng sợ hơn cả quỷ đang đội lốt con người.

Bất kể là nam hay nữ thì đều phải giữ mình trong sạch và yêu thương chính bản thân mình, và chỉ có tự ái, tự trọng và tự hạn chế thì mới tránh xa được ma quỷ.
Phía trước đầu xe có một số nam nữ thanh niên ăn mặc theo phong cách hip-hop cổ điển đang đi tới.

Trong tay bọn họ cầm gậy, người cầm đầu chính là người đàn ông trước đó đã lái chiếc Aston Martin.

Chàng trai trẻ nhuộm mái tóc vàng rực rỡ, ngũ quan trông cũng khá ưa nhìn, nhưng mặt mũi và khí thế muốn đến gây sự này lại khiến người ta không ưa nổi.

Bàn tay nắm vô lăng của Hoắc Chi siết chặt lại, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ hưng phấn, trong giọng nói của cô ta ẩn chứa sát khí: “Phu nhân, để tôi dẫn người đi giải quyết bọn họ.”

Tần Nguyễn đặt tay lên thành ghế lái, đầu ngón tay xoa nhẹ, cô cất giọng lạnh nhạt nói: “Hỏi rõ tình hình trước, nếu có thể không cần động thủ thì đừng ra tay.”

Cô vừa dứt lời, Hoắc Chi đã mở cửa bước xuống xe.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.