Hai anh em mở đôi mắt to tròn nhìn những 1người xa lạ trước mặt, thần sắc trong mắt rất thờ ơ và bình tĩnh. Con trai cả Yên Tây Hoa của ông lão kết hôn với một thành viên hoàng tộc và được phong làm nhất đẳng Công tước, đây không phải là tước vị chỉ có mỗi cái danh, mà ông ấy còn nắm giữ thực quyền, kiểm soát một bộ phận binh quyền ở miền bắc nước Anh.
Đến ngay cả vị Nữ hoàng hiện tại cũng rất tôn trọng nhà họ Yên. “Mẹ của chúng nó đặt tên, thằng cả là Hoắc Diêu, thằng hai là Hoắc An7 Kỳ.”
Người đáp lại chính là ông Hoắc Hồng Hưng, nhìn thần thái và giọng điệu của ông ấy thì thấy, ông rất rất tự hào. Ông cụ Hoắc khẽ cười một tiếng: “Nhìn kỹ mới thấy, Nguyễn Nguyễn nhà chúng tôi đúng là có đôi mắt giống gia chủ Yên thật đấy.”
Vừa dứt lời, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, thì cửa phòng đã bị đẩy vào từ bên ngoài. Tần Nguyễn nhìn về phía ông cụ Hoắc, thấy ông cụ gật đầu, cô mới mỉm cười cảm ơn gia chủ nhà họ Yên: “Cháu xin thay A Diêu và An Kỳ cảm ơn ông ạ.”
Gia chủ nhà họ Yên buông tay cô ra, rồi nghiêng đầu nói với ông cụ Hoắc: “Con bé này tốt đấy.” Mặc dù quyền lực của nhà họ Yên ở bắc Anh không lớn bằng địa vị của nhà họ Hoắc ở Nội Các trong nước, nhưng vẫn sêm sêm.
Đáng tiếc, vì nhà họ Yên có thế lực lớn như vậy nên hay bị hoàng gia kiêng kị. Hoắc Vân Tiêu nhận lấy hai đứa trẻ từ tay ông nội, sau đó ông nội nắm lấy tay Tần Nguyễn, giới thiệu cô với ông lão ngồi bên cạnh mình.
“Nguyễn Nguyễn, đây là gia chủ của gia tộc họ Yên ở miền bắc nước Anh, cháu cứ gọi là ông Yên.” Từ lúc Tần Nguyễn đi tới, ánh mắt của ông lão chưa từng rời khỏi cô.
Ông ấy cầm chiếc hộp gỗ sẫm màu trên bàn lên, và đặt vào trong tay Tần Nguyễn: “Lão Hoắc mời ông đến đây, ông mới biết được chuyện Vân Tiêu có con nối dõi, chuyện lớn như vậy mà ông ấy lại giấu giếm ông, ông đến tương đối vội vàng, đây là quà cho bọn trẻ.” Tần Nguyễn hoàn hồn, đè cảm giác kỳ lạ ở trong lòng xuống, quay ra nhìn hai đứa con trai.
Hoắc Diêu vươn tay, muốn được cô bế. Con trai thứ hai Yên Tây Dung là thương nhân có đầu óc kinh doanh nhất ở bắc Anh. Vì nhà họ Yên đã hợp tác với nhà họ Hoắc trong nhiều thập kỷ nên họ kiểm soát việc kinh doanh vũ khí của hoàng gia và thậm chí là của cả các thế lực quý tộc ở bắc Anh.
Nhà họ Yên hiện tại đã hơn trăm lần so với hoàng gia, bọn họ sở hữu số tài sản, tước vị, thân phận và địa vị đủ để được coi là khách quý ở bắc Anh. Gia tộc họ Yên hiện giờ là cánh tay không thể thiếu của hoàng gia. Một trong những ông lão ngồi trong phòng VIP lên tiếng, người này là bậc bề trên của một gia tộc thế gia, giọng nói khá hiền hòa.
Câu nói thốt ra trong lúc vô tình lọt vào trong tai Tần Nguyễn, khiến cô không khỏi lại giương mắt nhìn về phía ông lão ngồi bên cạnh ông cụ Hoắc. “Tên hay đấy.” Ông lão ngồi bên cạnh công cụ Hoắc lại lên tiếng.
Giọng của ông ấy ôn hòa, đôi mắt nâu luôn nhìn vào Tần Nguyễn, trong mắt lộ ra ý tứ sâu xa khó hiểu. Tần Nguyễn cùng Hoắc Vân Tiêu nắm tay nhau, bình tĩnh đi về phía trước.
Hai người vừa đi tới, những người đang vây xung quanh ông cụ Hoắc, Hoắc Diêu, và Hoắc An Kỳ đều rất biết ý ngồi trở lại vị trí ban đầu. Hiện giờ nghe lời nói của Hoắc Hồng Hưng, những người này nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn mà trong lòng có suy nghĩa khác.
Cháu dòng chính đời thứ tư của nhà họ Hoắc lại để cho một người phụ nữ còn chưa chính thức bước vào nhà họ đặt tên, vinh dự lớn như vậy là do Hoắc Tam gia coi trọng vợ, hay là nhà họ Hoắc coi trọng cô con dâu chưa vào cửa này. Nhưng khi nhìn thấy ông cụ ngồi cạnh cụ nội, hai anh em lại căng thẳng ra m2ặt.
Có người lên tiếng hỏi: “Lão Hoắc, hai đứa bé có tên chưa?” Anh hơi nhíu mày, đáy mắt lóe lên một tia trầm tư.
“Cô vợ nhỏ này của Vân Tiêu nhìn hiền lành, đôi mắt hình như trông hơi giống với gia chủ Yên nhỉ.” Ánh mắt Tần Nguyễn khẽ chuyển động, đôi mắt lóng lánh tỏa sáng vô cùng hấp dẫn, cảm giác mông lung như say như tỉnh nhìn rất mê người.
Yên Nhất Kỳ nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt trông tương tự Tần Nguyễn lóe lên suy nghĩ sâu xa mà mọi người không thể nhìn thấu, mang đến cho người ta một cảm giác gian xảo khó dò. Tần Nguyễn đi đến bên cạnh Tam gia: “Anh đưa A Diêu cho em bế đi.”
Hoắc Vân Tiêu đưa con cho cô, đuôi mắt của anh đánh giá Yên Nhất Kỳ, đối phương có vẻ mặt bình tĩnh đến mức khiến người ta khó có thể nhìn thấu. Căn phòng dành cho khách quý trở nên yên tĩnh, và mọi người có mặt tại đây đều nhớ đến một tin cũ từ ba mươi năm trước.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ được Hoắc Vân Tiêu ôm cũng cảm giác được bầu không khí hơi kỳ lạ. Trong mắt Tần Nguyễn thoáng qua một chút suy nghĩ sâu xa, cô ngoan ngoãn chào hỏi: “Cháu chào ông Yên ạ.”
Gia chủ nhà họ Yên nhận bàn tay mà ông cụ Hoắc đưa tới, ông ấy vỗ vỗ mu bàn tay của Tần Nguyễn và nói: “Cháu gái ngoan.” Người mà cháu trai cưng của ông cụ chọn sao có thể không tốt được!
Nhà họ Yên đã di cư đến miền bắc nước Anh từ một trăm năm trước, qua bao nhiêu năm, nhà họ Yên có một khối tài sản khổng lồ ở nước ngoài, và sức ảnh hưởng của họ đã thâm nhập vào giới quý tộc ở nơi đó. Yên Nhất Kỳ mang trong mình một phần tư dòng máu bắc Anh, mắt màu nâu sẫm, mái tóc đen dài hơi xoăn, các đường nét trên khuôn mặt được bảo dưỡng tốt cho thấy rõ ràng ông ấy là con lai.
Ngoại hình của Tần Nguyễn có những đặc điểm rất phương Đông, bên trong sự ngây thơ lộ ra nét quyến rũ, đôi mắt cuốn hút của cô trông rất giống với gia chủ Yên, khi đuôi mắt nhướng lên sẽ cho người ta một loại cảm giác như đang toan tính. Hoắc Chi đứng ở cửa khom người về phía nhóm người trong phòng, sau đó cô ta bước nhanh chân tới gần Tần Nguyễn, đè thấp giọng nói: “Phu nhân, ngài Tần và hai vị thiếu gia đã tới rồi ạ.”
Tuy tiếng nói rất nhỏ, nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe được. Ông ấy vừa nói7 như vậy, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn về phía người phụ nữ đứng bên cạnh Hoắc Vân Tiêu.
Lúc đầu bọn họ không để ý tới Tần Nguyễn, 2không chỉ bởi vì xuất thân của cô không cao, mà còn vì nghe nói hôm nay là sinh nhật của cô, nhưng thực chất nhà họ Hoắc mượn cơ hội này để tuyên bố 0cháu đời thứ tư với công chúng. Ông cụ Hoắc vẫn còn đang cười, nhưng lời ông cụ nói ra lại có tầng ý nghĩa khác: “Tên do mẹ chúng nó chọn đương nhiên là hay rồi, sức khỏe của thằng nhóc Vân Tiêu nhà tôi không tốt, tôi còn tưởng rằng đời này mình sẽ không được bế chắt nội chứ, không ngờ nó cũng không chịu thua kém.”
Ông lão bên cạnh nhìn Tần Nguyễn, vì đang cười nên khóe mắt ông xuất hiện nếp nhăn, ông lão vẫy vẫy tay với Tần Nguyễn: “Cháu gái, lại đây.” Ông cụ Hoắc cũng lên tiếng: “Vân Tiêu, cháu qua đây bế con.”
Ở trước mặt người ngoài ông cụ không gọi Tiêu Tiêu, vì muốn giữ chút thể diện cho cháu mình. Họ có đôi mắt cáo giống nhau.
Mắt cáo thường được gọi là mắt xếch, mắt quyến rũ, phần giữa của mắt có hình vuông, con ngươi màu vàng, thường trũng xuống, mắt tương đối thấp và hơi tròn, đuôi mắt dài và hẹp hơi xếch lên trên. Tốt đến mức làm người ta muốn chiếm làm của riêng.
Ông cụ Hoắc mỉm cười tự hào với người bạn cũ của mình. “A.”
“Ê a.”