Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 799: Cái từ chồng yêu này vừa ngọt ngào vừa mềm mại, nó ngọt đến tận trái tim của tam gia



Ngày hôm sau.

Khi trời còn chưa sáng, người hầu và ám vệ trong khu nhà họ Hoắc đã thức dậy, bọn họ bắt đầu sắp xếp hội trườn1g bữa tiệc sinh nhật cho nữ chủ nhân tương lai. Hoắc Vân Tiêu dậy sớm hơn Tần Nguyễn, hôm nay là sinh nhật của cô nên chẳng mấy khi anh ngủ nướng, Hoắc Vân Tiêu muốn ở bên cạnh cô gái đang nằm trong lòng mình.

Tần Nguyễn mở to mắt, nhìn biển hoa ngoài cửa sổ, đáy mắt hơi run rẩy.
Vẻ mặt của Công Tôn Nghị vui vẻ, khi thấy người trước mặt tỏa ra khí thế bài xích, anh ta lập tức thu lại nụ cười, giọng nói cũng trầm xuống: “Nhị gia, chẳng lẽ cậu không muốn uống à?”

Hoắc Dịch Dung siết chặt bàn tay đang nắm lấy thành xe lăn, trong lòng cảm thấy rất ghê tởm bát máu này, đó là vấn đề tâm lý và cơ thể.
Cảm nhận được sự ỷ lại và buông lỏng của Tần Nguyễn, ánh mắt Hoắc Vân Tiêu hiện lên sự dịu dàng, khóe môi anh nở một nụ cười hiền lành.

Đương nhiên, nếu bỏ qua thứ vũ khí tấn công đầy nguy hiểm với Tần Nguyễn mà anh để lộ ra, thì dáng vẻ hiền lành này của Hoắc Vân Tiêu sẽ càng chân thành hơn.
Tần Nguyễn nở nụ cười tươi như hoa, đẹp nghiêng nước nghiêng thành: “Tùy anh sắp xếp.”

Cô chống người ngồi dậy, giọng điệu chắc chắn.
Là một người cha, Hoắc Vân Tiêu hiểu quá rõ tính cách thực sự của hai đứa con mình.

Tần Nguyễn đương nhiên cũng biết, cô trầm ngâm gật đầu.
Đa số con gái đều thích hoa, sự lãng mạn này khiến Tần Nguyễn cảm động, quan trọng hơn là cô cảm thấy mình rung động trước Tam gia.

Tần Nguyễn nghiêng đầu dựa vào vai anh một cách rất tự nhiên, đôi môi đỏ của cô cong lên, ai nhìn thấy cũng biết tâm trạng của cô rất vui.
“Dậy đi, hôm nay phải giới thiệu A Diêu và An Kỳ cho mọi người, chúng ta phải làm công tác tư tưởng cho chúng trước, tránh đến lúc đó lại có chuyện.”

Giọng nói của anh đậm đà như rượu, phong thái nhẹ nhàng quân tử, cứ như thể vừa rồi không phải là anh cố ý trêu chọc Tần Nguyễn vậy.
Anh ta nói to với giọng điệu rất vui vẻ: “Nhị gia, thuốc của hôm nay đến rồi.”

Khi Công Tôn Nghị tiến tới, mùi máu tươi nồng nặc cũng đến gần.
Tần Nguyễn sửng sốt, trong mắt hiện lên sự bối rối.

Cô không bối rối vì thân mật với Tam gia, mà là vì đối phương bị cô làm dập môi.
Hoắc Tam gia nuốt nước bọt, anh bình tĩnh nói: “Anh muốn làm em vui, em có thích không?”

Thích, đương nhiên là thích rồi!
Tần Nguyễn mỉm cười, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm xinh đẹp.

Cô vươn tay ôm cổ Tam gia: “Cảm ơn chồng yêu.”
Nhà họ Hoắc mất thể diện chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ hai đứa trẻ sẽ làm người khác bị thương.

Tần Nguyễn sửa sang lại bộ đồ ngủ trên người, trái tim đập thình thịch do bị trêu chọc đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Công Tôn Nghị trêu chọc: “Ơ! Hoắc Nhị gia trở nên tốt bụng như vậy từ bao giờ thế?”

Hoắc Dịch Dung liếc mắt nhìn Công Tôn Nghị, sau đó hừ một tiếng.
“Lát nữa em sẽ đi xem bọn nó một chút.”

Tần Nguyễn đứng dậy đi vào phòng tắm.
Hoắc Vân Tiêu bế Hoắc An Kỳ đang ở gần nhất vào lòng, vẻ mặt của anh đầy sự hiền từ của một người cha.

Tần Nguyễn một tay bế Hoắc Diêu, tay còn lại lau vệt sữa dính trên miệng cậu nhóc.
Hai đứa bé rất đáng yêu, mặc bộ lễ phục nhỏ tinh xảo, mỗi đứa cầm một khẩu súng đồ chơi và vui vẻ chơi với người hầu.

Nhìn thấy cha mẹ tiến vào, bọn chúng ném đồ chơi rồi vươn tay ra đòi bế.
Thấy Hoắc Dịch Dung ngoan ngoãn uống hết, Công Tôn Nghị lại nở nụ cười, sau đó cầm lấy chiếc bát rỗng trong tay đối phương.

Anh ta hài lòng nói: “Vậy là tốt rồi, cho dù thế nào thì cũng không thể làm khó cơ thể mình được.”
Hương vị của máu không ngon, nó có mùi tanh ngai ngái rất khó nuốt.

Nếu đây không phải là thuốc để cứu tính mạng mình, Hoắc Dịch Dung chỉ muốn ném nó xuống đất.
Hoắc Vân Tiêu trêu chọc liếc nhìn Tần Nguyễn, anh khàn giọng nói: “Nguyễn Nguyễn, vừa tỉnh dậy đã quyến rũ anh rồi à? Chẳng lẽ em quá nóng ruột?”

Tay của anh véo vòng eo mềm mại của cô.
Hoắc Dịch Dung ngước mắt lên, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào chiếc bát trong tay anh ta, trong đó tràn đầy máu màu đỏ tươi, trông rất đẹp mắt và kỳ quái.

Công Tôn Nghị đứng trước mặt Hoắc Dịch Dung, cúi người giơ bát máu lên.
Miệng của anh bị đau sau cú va chạm với Tần Nguyễn, mùi máu tươi thoang thoảng lan ra từ môi hai người.

Tần Nguyễn bối rối đứng dậy, nhưng eo bị giữ chặt khiến cô không thể cử động.
Tam gia cẩn thận dặn dò Hoắc An Kỳ và Hoắc Diêu: “Hôm nay là sinh nhật mẹ, bọn con phải ngoan đấy.”

Thái độ của Tam gia như thể hai đứa trẻ có thể hiểu được những gì anh nói.
Mùi hương hoa thơm ngát tràn ngập khắp khu nhà họ Hoắc7 rộng lớn.

Căn biệt thự của Hoắc Tam gia được ám vệ âm thầm bảo vệ, nơi này có một thác nước bằng hoa hồng rất đẹp và lãng 2mạn trải dài từ mái nhà xuống dưới.
Hai đứa nhỏ đồng thời nhìn về phía Tần Nguyễn, bọn chúng toét miệng cười ngây thơ, trông như những đứa trẻ ngoan.

Hoắc Diêu: “A.”
Tần Nguyễn không thể tránh được, cô đành đỏ mặt phản bác: “Em đâu có!”

Trên thực tế, Tần Nguyễn hoàn toàn có thể thoát khỏi sự trói buộc của người đàn ông này, nhưng khi nhìn thấy nụ cười thấp thoáng trên khóe môi, cùng với đôi mắt hơi đỏ hồng hấp dẫn của anh, tâm trí cô trở nên bối rối và trống rỗng.
Tần Nguyễn lập tức nói đỡ cho hai đứa con: “Chúng nó rất ngoan.”

Hoắc Vân Tiêu cười nói: “Chỉ khi ở trước mặt anh và em thôi.”
Cái từ chồng yêu này thật ngọt ngào và mềm mại, nó ngọt đến tận trái tim của Tam gia, khiến tim anh mềm nhũn.

Một giây sau, Tần Nguyễn ngửa đầu dâng lên một nụ hôn.
Hoắc Dịch Dung nhướng mày, lạnh lùng nhìn đối phương: “Tôi đâu có nói là không uống, anh phải cho tôi chuẩn bị tâm lý chứ.”

Mặc dù xuất thân là con nhà danh giá, nhưng khi trưởng thành, Hoắc Dịch Dung cũng phải qua những khổ cực do gia tộc sắp đặt, anh ta có thể ăn sống thịt rắn, thịt rừng mà không hề chớp mắt.
Hoắc Dịch Dung không nói gì, anh ta đẩy chiếc xe lăn sang phòng làm việc bên cạnh, hiển nhiên không muốn nói chuyện với người này nữa.

Công Tôn Nghị cũng không quan tâm đến sự thờ ơ của Hoắc Dịch Dung, anh ta rời đi cùng với chiếc bát rỗng.
Ô cửa sổ cao sát đất khiến Tần Nguyễn có thể nhìn rõ biển hoa trang trí ở nhà họ Hoắc.

Đây không phải thứ có thể trang trí trong một thời gian ngắn, số tiền bỏ ra cho nó cũng không thể tính toán được.
Chỉ những ai đã thực sự nếm thử mới biết nó nồng, chua, còn hơi đăng đắng.

Tuy nhiên, tất cả những thứ này đều không thể so sánh với mùi máu tanh ghê tởm đó.


Tần Nguyễn và Hoắc Vân Tiêu ăn bữa sáng đơn giản, sau đó lên lầu gặp Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ không làm người khác bớt lo, hai đứa trẻ đã khác biệt ngay từ lúc sinh ra, thiên phú của bọn chúng càng khiến người khác phải kinh ngạc.

Hôm nay nhà họ Hoắc tổ chức buổi tiệc chiêu đãi các thế lực lớn ở thủ đô, rất nhiều người trong số đó có thân phận vô cùng cao quý, nếu xảy ra chuyện gì sẽ rất khó giải thích.
Khi trời sáng hẳn, Tần Nguyễn còn chưa mở mắt thì đã ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng. <0br>
Đôi mắt xinh đẹp mở ra, biển hoa ngoài cửa sổ phản chiếu vào trong mắt cô.

“Em dậy rồi à?” Một giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh Tần Nguyễn.
Hoắc Dịch Dung không nói nhiều mà ngửa đầu đưa bát máu lên miệng, sau đó uống từng ngụm lớn.

Chỉ trong vài giây, anh ta đã uống bát máu vào bụng.
Từng chiếc xe lớn từ bên ngoài tiến vào, trên xe chất đầy hoa hồng đỏ tươi,2 toàn bộ đều được vận chuyển từ nước ngoài về qua đường hàng không.

Những bông hồng được chăm sóc cẩn thận và nở rộ, dưới s7ự cố gắng của mọi người, chúng được bày biện khắp nơi trong khu nhà.
Hoắc Vân Tiêu giơ tay ấn vào eo Tần Nguyễn, khiến cô cảm nhận rất rõ sự đau khổ và nhẫn nại của anh lúc này.

Khuôn mặt Tần Nguyễn đỏ bừng cứ như được phủ một lớp phấn hồng, cô oán giận trừng mắt nhìn người đang bị đè bên dưới.
Không hiểu sao, cô không muốn thoát khỏi cái ôm này, thậm chí còn có chút tham lam muốn nữa.

Cơ thể Tần Nguyễn phản ứng nhanh hơn não, toàn thân cô thả lỏng rồi dựa vào lòng Tam gia.
Nói xong, Hoắc Khương cúi đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt của Hoắc Dịch Dung rồi hỏi: “Nhị gia, cậu có tham dự tiệc sinh nhật của thiếu phu nhân không?”

“Không, tôi mệt mỏi khi ngày nào cũng phải đeo mặt nạ tiếp xúc với họ.”
Hoắc Dịch Dung ngồi trên chiếc xe lăn do thuộc hạ chuẩn bị, anh ta được đẩy đến trước cửa sổ sát đất của phòng ngủ.

Đập vào mắt anh ta là biển hoa hồng nhảy múa trong gió đông, hương thơm xộc lên mũi, thấm vào tận ruột gan khiến đầu óc rất thoải mái.
Ánh mắt u ám của Hoắc Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang rời đi của Tần Nguyễn.

Mãi cho đến khi cửa phòng tắm đóng lại, anh mới chịu nhìn sang chỗ khác.
Nụ hôn vừa chạm vào đã rời đi, nó có một sự dịu dàng và thương tiếc khó tả.

Anh ghé vào tai Tần Nguyễn, nhẹ nhàng nói: “Nguyễn Nguyễn, sinh nhật vui vẻ.”
Hoắc Dịch Dung vẫn im lặng, biểu cảm trên khuôn mặt Công Tôn Nghị càng nghiêm trọng: “Nếu cậu Hoắc Dịch Dung không uống, tôi cũng không thể tìm được một dược nhân nào khác đâu, cho dù thực sự tìm được, cũng không thể khiến đối phương hoàn toàn trung thành với cậu. Nếu không có dược nhân, cậu sẽ phải chịu sự đau đớn do Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ cắn xé máu thịt, nhỡ không tìm được dược nhân tiếp theo, một khi xảy ra sự cố, cậu sẽ không thể giữ được tính mạng!”

Có lẽ do tức giận nên Công Tôn Nghị đã gọi thẳng tên Hoắc Dịch Dung.
Tần Nguyễn chậm rãi quay đầu, một chút hồn nhiên hiện lên trong đôi mắt mơ màng do mới tỉnh lại của cô: “Bên ngoài nhiều hoa quá.”

Hoắc Vân Tiêu vuốt tóc Tần Nguyễn, giọng anh đầy dịu dàng yêu thương: “Hôm nay là sinh nhật của em, anh muốn làm cho không khí vui vẻ một chút.”
Hoắc Vân Tiêu rất muốn tận hưởng sự thân mật hiếm hoi của Tần Nguyễn, nhưng thời gian không cho phép.

Tối hôm qua hai người ngủ muộn, Tần Nguyễn thức dậy thì cũng đã mười giờ.
Sau khi uống máu của Tống Tình, sắc mặt Hoắc Dịch Dung càng trở nên tái nhợt, anh ta cố kìm nén cơn buồn nôn, khuôn mặt ốm yếu hiện lên vẻ dữ tợn và vặn vẹo.

Máu có vị rất tệ.
Anh ta còn vô cùng ân cần, nói: “Máu vừa rút ra, tranh thủ lúc vẫn còn chưa tanh, Nhị gia uống đi cho nóng.”

Hoắc Dịch Dung nhìn chằm chằm vào bát máu trước mặt bằng ánh mắt âm trầm, sự tàn nhẫn trong mắt lóe lên, trong lòng cũng cảm thấy buồn nôn.
Hoắc Khương xoay người tự mình ra mở cửa.

Công Tôn Nghị cười híp mắt bước vào.
Tiếc rằng cô làm không tốt, không nắm chắc được cường độ khiến Tam gia ngã ngửa.

Môi hai người dính chặt vào nhau, Tam gia kêu lên đau đớn.
Khi vẫn còn bất tỉnh, anh ta đành chấp nhận việc bị cưỡng ép rót hết bát máu.

Nhưng bây giờ phải uống bát máu trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, đây là một vấn đề rất nan giải đối với anh ta.
Nhưng bắt Hoắc Dịch Dung uống máu người, cho dù là cơ thể hay tâm lý đều bài xích một cách vô thức.

Công Tôn Nghị thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng dịu đi rất nhiều: “Tống Tình bây giờ đã mất đi một nửa mạng sống, cho dù sau này còn sống thì cũng chẳng khác gì một kẻ tàn phế, cô ấy bây giờ phải chịu đựng sự đau đớn không ít hơn cậu đâu…”
Cũng không phải là anh dẫn quân đến vây thành, giương nanh múa vuốt muốn xé tan con mồi trong thành rồi nuốt vào bụng.

Hô hấp của Tần Nguyễn đột nhiên ngừng lại, cô nhìn Tam gia bằng ánh mắt đầy u oán, vừa hận vừa yêu.
“Tống Tình sao rồi?”

Nghe thấy người này quan tâm đến một ám vệ, Công Tôn Nghị híp mắt, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Tần Nguyễn lại liếc nhìn biển hoa ngoài cửa sổ, tim đập thình thịch, trong lòng tràn ngập niềm vui khó tả.

Hoắc Vân Tiêu cúi đầu nhìn, thấy áo ngủ của Tần Nguyễn hé mở, hơi lộ ra một cảnh tượng rất đẹp, ánh mắt anh càng sâu hơn.
Khóe môi của Hoắc Dịch Dung cong lên, ra lệnh cho Hoắc Khương đang giữ xe lăn ở phía sau: “Chú hãy chuẩn bị quà cho em dâu, nhất định phải đưa trước người ngoài.”

“Lát nữa thuộc hạ sẽ đưa qua đó.”
Hoắc Dịch Dung nhẹ nhàng xua tay.

Hiếm khi được yên tĩnh nên anh ta muốn tranh thủ nghỉ ngơi.
Cuối cùng, lý trí vẫn đánh bại con thú trong lòng, đợi sau khi cơ thể lấy lại bình tĩnh, Hoắc Vân Tiêu mới đứng dậy đi về phía phòng thay đồ.

...
“Cộc cộc…”

Có người gõ cửa.
Hoắc Dịch Dung cụp mắt xuống, thản nhiên nói: “Cho người ta vào đi.”

“Vâng.”
Hoắc Vân Tiêu không biết Tần Nguyễn đang thầm oán giận, anh chỉ tham lam hơi ấm của cô mà thôi.

Trước khi mất khống chế, Hoắc Vân Tiêu ôm lấy Tần Nguyễn rồi đẩy cô ra khỏi lòng mình.
Đôi môi hấp dẫn của anh đã nhuốm máu.

Người đàn ông luôn chói sáng này, dường như đã bị kéo xuống mặt đất, toàn thân tỏa ra hơi thở khiến người khác phải say đắm.
Khách khứa sẽ đến thăm sau buổi trưa, thời gian tiếp theo bọn họ sẽ khá vội vàng.

Hoắc Vân Tiêu cúi đầu ghé sát vào Tần Nguyễn rồi thơm lên môi cô.
Vẻ mặt nhẹ nhõm của Hoắc Dịch Dung lập tức trầm xuống, anh ta biết người bên ngoài là ai và mục đích là gì.

Hoắc Khương lên tiếng: “Nhị gia?”
Công Tôn Nghị trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra lại nghiêm túc nhìn chằm chằm Hoắc Dịch Dung: “Cô ấy dở sống dở chết, nằm bẹp trên giường, không nói được câu nào, toàn thân đều đau đớn.”

Bàn tay đang nắm lấy xe lăn của Hoắc Dịch Dung lại siết chặt hơn.
Tần Nguyễn vốn sợ ngứa, đành phải né tránh.

Cô muốn né tránh, nhưng bàn tay của Tam gia đặt trên lưng cô lại càng tăng sức mạnh.
Nhưng Tần Nguyễn lại muốn trốn.

Vốn liếng quá có ưu thế, người chịu khổ sau này sẽ là cô.
Hoắc Dịch Dung ngước mắt, lạnh lùng nhìn Công Tôn Nghị.

Vẻ lạnh lùng trong mắt anh ta là do sự uy nghiêm vì quen nhìn người khác từ vị trí cấp trên.
Tần Nguyễn có thể cảm nhận được sự nguy hiểm, cô thấy anh thế nào cũng chẳng hề phù hợp với khuôn mặt ưu nhã này.

Có một số người đã có vốn liếng ngay từ lúc sinh ra, khiến người khác chỉ có thể nhìn mà thèm, thậm chí còn ghen tị.
Một hơi thở hổn hển vang lên bên tai cô, Tần Nguyễn có thể cảm nhận được phản ứng ở nơi khó nói của Tam gia.

Chỉ vì một nụ hôn không như ý, Tần Nguyễn không ngờ người này lại có phản ứng mạnh như vậy.
Một lúc lâu sau, Hoắc Dịch Dung lên tiếng: “Có cách nào giảm đau cho cô ấy không?”

Vì đã trải qua nỗi đau khi bị Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ tra tấn, Hoắc Dịch Dung biết cảm giác dở sống dở chết đó là thế nào.
Hoắc An Kỳ: “Ê a.”

Tần Nguyễn híp mắt, xoa xoa khuôn mặt Hoắc Diêu, sau đó lại véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc An Kỳ.

Giọng nói của cô cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Hôm nay mẹ có thể rất bận, lát nữa mẹ sẽ dẫn các con ra ngoài gặp mọi người, bọn con phải ngoan nhé, biết không?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.