Việc giao tiếp giữa đội Thiên Hành và Địa Phủ ban đầu không suôn1 sẻ, nếu không cô đã chẳng trở về muộn như vậy. Cô ấy bước rất nhanh, vừa đi vừa giải thích mục đích chuyến viếng thăm của mình: “Hôm qua em hai bị tập kích bất ngờ, nên chị còn chưa kịp bàn giao một số việc cho em. Vừa rồi lúc em ba đi thăm A Dung, có bảo chị mau chóng chuẩn bị tiệc sinh nhật của em vào ngày mai...”
Tần Nguyễn bị kéo đi, lần thứ nhất nhìn thấy Long Vi trông cô ấy khá nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng không ngờ sức lực lại rất lớn. Khoảnh khắc phần dưới của chiếc sườn xám trở lại vị trí ban đầu, một đôi tay trắng như ngọc phủ lên phần vải, cảm giác tồn tại của đôi tay đó vô cùng mạnh mẽ.
Nó giống như vừa chơi một bản nhạc hoàn hảo trong khán phòng, và khi kết thúc, vẫn còn mang theo tâm tình đầy kích động, đến nỗi đôi tay đang run rẩy. Mấy người hầu bên trong không biết từ lúc nào đã đẩy tới từng hàng váy dạ hội, những bộ váy này đều tinh xảo sang trọng, quý phái mà trang nhã.
Long Vi buông tay Tần Nguyễn ra, cô ấy chỉ vào những bộ váy đẹp đẽ và nói: “Những bộ quần áo này đều là do em ba sai người tìm mấy nhà thiết kế trong nước đến đặt may riêng cho em, kể từ sau khi em sinh con và khôi phục lại dáng người xong.” Giọng nói khàn khàn khó tả, mang theo chút cảm xúc vẫn chưa được thỏa mãn.
Ánh mắt Tần Nguyễn cũng không trốn tránh, cô nhìn vào đôi mắt nguy hiểm cùng khẩn trương của Tam gia, cũng cảm nhận được ý của anh, cô nhỏ giọng nói: “Tam gia không cần phải nhẫn nại đâu, chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi.” “Ồ...” Long Vi nắm vuốt tay của Tần Nguyễn, cô ấy khẽ thở dài: “Mấy vết sẹo trên tay em nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn thấy, nhưng sau này khi em bắt tay với người khác, thì sẽ rất khó để không làm cho người ta chú ý.”
Một đôi tay xinh đẹp nhìn như yếu đuối không xương thế này lại bị những vết sẹo mờ mờ trên đó phá hủy. Mặc đồ đôi với Tam gia?
Lỗ tai Tần Nguyễn nóng lên, cô không được tự nhiên mà sờ lên vành tai. Không động được vào anh ta, không có nghĩa là không thể nhận vào làm người trong nhà.
Thiệu Húc Kiệt ở lại Tổng cục chưa đến 24 giờ đã bị đội Thiên Hành mang đi. Mấy phút trước, chiếc sườn xám còn nguyên vẹn, không một vết nhăn.
Thời gian trôi qua, trên nền vải của chiếc sườn xám tinh xảo có một số nếp nhăn. Cho dù tiếp theo có thật sự phát sinh cái gì, thì cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Cô đã chuẩn bị cho ngày này từ lâu, nên cô sẽ không già mồm cũng không lùi bước. Nói rồi cô ấy mang theo người hầu rời đi.
Bên trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người Tần Nguyễn và Hoắc Vân Tiêu, và một tấm gương phản chiếu toàn thân bọn họ. Tần Nguyễn hờ hững nhếch môi: “Thế này rất tốt ạ.”
Những vết sẹo này từng là vinh quang của cô, nếu không có những vết sẹo này, cô đã sớm bị người ở khu tây ăn đến không còn xương cốt rồi. Đôi mắt đen thâm thúy nguy hiểm của anh nhìn từ trên xuống dưới toàn thân Tần Nguyễn, mỗi một ánh mắt đều đầy tính xâm lược.
Không phải Tần Nguyễn không phát giác được, nhưng cô vẫn đứng tại chỗ mặc cho anh chém giết. Anh cố gắng dời ánh mắt đầy xâm lược của mình khỏi người Tần Nguyễn, và nhìn sang Long Vi ở bên cạnh đang nhìn họ bằng ánh mắt trêu chọc, anh nói, giọng điệu ôn hòa và che chở: “Chị dâu, Nguyễn Nguyễn da mặt mỏng lắm.”
“Nghe cậu nói giống như da mặt tôi dày lắm vậy.” Long Vi lườm anh một cái, sau đó phất tay với người hầu: “Em dâu chọn xong lễ phục rồi, chị không làm bóng đèn quấy rầy tình cảm của hai vợ chồng trẻ nữa.” “Chị dâu, da mặt của Nguyễn Nguyễn mỏng lắm, nếu lát nữa cô ấy khóc nhè với em, thì chị giúp em dỗ cô ấy đấy nhé?”
Giọng nói trầm thấp dịu dàng truyền vào tai Tần Nguyễn, Long Vi và tất cả người hầu trong nhà. Cô nhẹ nhàng thở phào, sau đó ôm quần áo quay người rời đi, bước chân không được tự nhiên.
Sau ngày hôm nay, e là trong thời gian ngắn cô không thể nào thản nhiên đối mặt với tấm gương được. Tần Nguyễn vẫn luôn biết đôi tay thon dài xinh đẹp kia vô cùng thích hợp đánh đàn dương cầm và được mọi người ngưỡng mộ.
Nhưng giờ đây, đôi bàn tay lành lạnh cao xa không thể chạm tới ấy đang nhiễm những dục vọng trần tục. Nghe đến tiệc sinh nhật, cô hơi nhíu mày: “Chị dâu, anh Dung đang bị như vậy mà chúng ta vẫn còn tổ chức tiệc sinh nhật sao?”
Long Vi quay đầu lại cười, vẻ mặt cô ấy dịu dàng: “Em dâu à, chuyện này chị không thể quyết định được, thiệp mời đã được gửi đi rồi, tính tình của em ba thì cường thế, bình thường em ấy đã quyết định chuyện gì, sẽ có rất ít người có thể khiến em ấy thay đổi ý định.” Tần Nguyễn được vỗ yên, trở nên an tĩnh lại, trên người cô có một phong thái cổ điển lắng đọng theo thời gian vô cùng quyến rũ.
Người phụ nữ trong gương xinh đẹp lộng lẫy, đẹp đến mức yên tĩnh. Long Vi nhìn chằm chằm vòng eo mảnh khảnh uốn éo cùng cơ thể mềm mại của Tần Nguyễn, trên mặt cô ấy lộ ra nụ cười trêu chọc: “Em ba có phúc thật đấy.”
Phụ nữ có cơ thể mềm dẻo thì đến lúc làm việc đó sẽ khiến nửa kia cảm nhận được rất nhiều khoái cảm. Tần Nguyễn dở khóc dở cười, có chút bất đắc dĩ: “Nhưng thế này cũng quá nhiều.”
Nhìn kiểu dáng đều là váy dạ hội mùa đông, thế này thì cô biết mặc tới khi nào. Hoắc Vân Tiêu nhìn theo ánh mắt của cô, và thấy những ngón tay ẩm ướt của mình, rất nhanh anh đã hiểu.
Hình ảnh đầy màu sắc và hương vị vài phút trước nhanh chóng hiện lại trong tâm trí anh. Qua gương, Tần Nguyễn thấy rõ người đàn ông phía sau đang nhìn mình chăm chú như thế nào.
Tay của cô chậm rãi đặt lên mu bàn tay đang đặt bên hông mình: “Tam gia...” Sau khi đám người Long Vi rời đi, ánh mắt Hoắc Vân Tiêu nhìn Tần Nguyễn bỗng thay đổi.
Anh không còn là Hoắc Tam gia lịch sự giỏi kiềm chế nữa, mà giống như một con thú hoang phá lồng giam, trên người tỏa ra khí thế mạnh mẽ và nguy hiểm. Lý Tuyết Mai là thủ phạm thực sự của ba vụ án giết người, nhưng cô ta là2 một con quỷ không ai có thể nhìn thấy được.
Cô ta đã tự mình điều khiển Thiệu Húc Kiệt, Hoàng Hiểu Vân và Lưu Tiểu Nhứ 7đi giết ba người, có đầy đủ tất cả nhân chứng và vật chứng, đây là sự thật không thể chối cãi. Cả đời này của Hoàng Hiểu7 Vân và Lưu Tiểu Nhứ đều không thể thoát khỏi sự kiểm soát của phía trên, cho dù hai người họ không chết, thì cũng sẽ bị giam lạ2i vĩnh viễn.
Thiệu Húc Kiệt cuối cùng vẫn phải rời khỏi cương vị lúc ban đầu của mình. Giọng nói mềm mại, vô thức mang theo chút nũng nịu.
Hơi thở của người sau lưng nặng nề hơn mấy lần. Long Vi trêu: “Em dâu à, đây chỉ là một phần nhỏ trong số đó thôi. Sau khi tiệc sinh nhật ngày mai kết thúc, sắp tới em sẽ phải đi tham dự các bữa tiệc trong giới thượng lưu, và các cuộc tụ hội nội bộ được các gia tộc khác tổ chức thường xuyên.”
Cô ấy đẩy Tần Nguyễn đi thử váy dạ hội: “Nào thử một chút đi, tìm ra ba bộ váy em thích nhất, ngày mai em phải thay ít nhất ba bộ váy đấy, mỗi một bộ ở đây đều là đồ đôi với em ba.” Bàn tay Tam gia vuốt ve vòng eo mảnh khảnh, anh thở dài, nói: “Vòng eo nhỏ này của Nguyễn Nguyễn chắc là xưa nay không ai sánh kịp.”
Môi của anh vẫn kề sát bên tai Tần Nguyễn, khi nói chuyện phả ra một luồng hơi thở nóng bỏng. Long Vi ngẩng đầu, ánh mắt của Tần Nguyễn hờ hững lướt qua trước mắt cô ấy.
Chỉ là một cái liếc mắt thôi, nhưng lại khiến người ta động lòng. Đạt được lời hứa của Hoắc Vân Tiêu, Tần Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, cô ôm quần áo chuẩn bị đi thay bộ sườn xám ra.
Ánh mắt cô lơ đãng liếc nhìn về phía bàn tay của Hoắc Vân Tiêu. Rõ ràng là chẳng ai lên tiếng nói điều gì, nhưng bầu không khí lại thay đổi mùi vị một cách khó hiểu, hơi thở mập mờ khiêu khích nhanh chóng lan tràn, theo thời gian trôi qua càng ngày càng nồng đậm.
Hoắc Vân Tiêu thở ra một hơi khát vọng, anh nói, giọng khàn khàn: “Nguyễn Nguyễn, em đi lên lầu xem A Diêu và An Kỳ đi, chúng nó đã một ngày không được thấy mẹ rồi.” Anh ta chính thức trở thành một thành viên của đội Thiên Hành, sau này trực tiếp nghe theo lệnh của lãnh đạo cấp trên và Nội Các.
“Em dâu, em về rồi à!” Cuối cùng Tam gia vẫn kìm lại được, mỗi lần anh muốn vượt quá giới hạn thì vẫn luôn có thể kịp thời ngăn chặn tổn thất.
Anh ngẩng đầu nhìn Tần Nguyễn trong gương, bắt gặp đôi mắt ướt át quyến rũ của cô, anh cong môi nói: “Tạm thời tha cho em đó.” Trong chiếc gương phản chiếu một người phụ nữ, cô ấy mặc một bộ sườn xám, đẹp đến mức không thứ gì có thể sánh được.
Cô ấy đứng cách chiếc gương thử đồ vài mét, khuôn mặt xinh đẹp và ửng hồng được phản chiếu trong tấm gương trong veo. Nói xong, anh quay người nhanh chân đi vào phòng vệ sinh để rửa tay.
Tần Nguyễn thấy rõ bóng lưng rời đi rất vội vàng của anh, còn cả hành động ngón trỏ nhẹ nhàng xoa xoa ngón cái ở bàn tay phải buông ở bên người nữa. “Được.”
Bất cứ yêu cầu nào của Tần Nguyễn, Hoắc Vân Tiêu đều không thể từ chối, huống chi là mấy chuyện nhỏ nhặt này. Tần Nguyễn cất giọng khàn khàn: “Sau khi anh Dung khỏe lại, thì sẽ sắp xếp cho Tống Tình như thế nào ạ?|
Hoắc Vân Tiêu suy nghĩ rồi nói: “Chờ anh hai khỏe lại, nếu Tống Tình muốn ở lại nhà họ Hoắc thì sau này chúng ta sẽ nuôi cô ta.” Nghĩ đến chuyện ngày mai Tam gia còn có những sắp xếp khác, Tần Nguyễn biết mình không thể từ chối bữa tiệc sinh nhật lần này.
Thấy vẻ mặt thỏa hiệp của Tần Nguyễn, Long Vi nắm tay cô đi vào phòng khách. Long Vi cũng là người biết điều, ánh mắt cô ấy nhìn qua nhìn lại giữa Tần Nguyễn và Hoắc Vân Tiêu: “Chị còn chưa kịp làm gì, mới trêu ghẹo có vài câu mà em ba đã vội vàng chạy đến che chở rồi.”
Hoắc Vân Tiêu đi đến bên người Tần Nguyễn, toàn bộ trong mắt và trong lòng anh đều là hình ảnh cô vợ nhỏ mặc bộ sườn xám đầy khí chất phương Đông tao nhã. Hoắc Vân Tiêu buông vòng eo của cô ra, và nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay mình.
Còn một chút cảm xúc vẫn chưa lắng xuống, anh xoa xoa ngón tay, đôi mắt đào hoa lộ ra vẻ hài lòng, khóe môi cong lên như đang cảm nhận dư vị. Long Vi ở bên cạnh nhìn Tần Nguyễn đang đứng ngắm nghía bản thân ở trước gương.
Trông vẻ mặt của Tần Nguyễn thì có vẻ rất hài lòng với chiếc sườn xám này, và màu sắc cũng rất hợp với cô. Anh lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nói: “Đã thoát khỏi nguy hiểm.”
Tần Nguyễn cầm lấy bộ quần áo cũ trên giá treo, nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ do dự. Hoắc Vân Tiêu cười khẽ, vui vẻ nói: “Chỉ sợ em không chịu nổi, ngày mai còn có rất nhiều việc.”
Anh tựa cằm lên đầu Tần Nguyễn, rất tự nhiên chỉnh lại chiếc sườn xám có hơi xộc xệch cho cô. Lần đầu tiên hai người gặp nhau, chuyện xảy ra tuy không thể nói là quá tệ, nhưng cũng không thể coi là một hồi ức tốt đẹp, có chút mùi vị họ vẫn chưa thực sự cảm nhận được.
Nếu có thể, Hoắc Vân Tiêu muốn cho Tần Nguyễn một hồi ức tốt đẹp hơn. Phải hòa hợp với nhau mới có thể cảm nhận được sự sung sướng thực sự.
Tần Nguyễn hiểu rõ, đôi lông mày quyến rũ hơi nhướng lên, cô tận lực đè thấp giọng nói khàn khàn hấp dẫn của mình: “Anh Dung thế nào rồi ạ?” Cô cầm bộ quần áo trong tay mà im lặng một lúc lâu.
Hoắc Vân Tiêu cảm giác được có gì đó kỳ lạ, bèn quay đầu lại: “Làm sao vậy?” Nhớ lại chuyện vừa rồi, hô hấp vừa mới ổn định không được bao lâu của Tần Nguyễn lại trở nên rối loạn.
Cô dán mắt vào tay của Tam gia, đột nhiên cảm thấy hơi khát nước, đồng thời cũng có chút xấu hổ không nói nên lời. Hoắc Vân Tiêu đi lên trước, dùng một tay ôm lấy chiếc eo thon của Tần Nguyễn, rồi cúi đầu cắn một cái lên vành tai nhỏ.
Giọng nói khàn khàn gợi cảm vang lên bên tai cô: “Nguyễn Nguyễn, em có biết Sở Vương có một vòng eo rất nhỏ không?” Từ đầu đến cuối, hai tay của Tần Nguyễn đều không có chỗ dựa, khi thì nắm chặt, lúc lại thả ra.
Thái độ căng thẳng của cô gái nhỏ này trông hấp dẫn lạ thường. Tần Nguyễn nghe tiếng nói ở sau lưng, nhất là giọng điệu dỗ trẻ con kia thì chỉ muốn tìm ngay một cái lỗ để chui vào.
Nghe anh nói kìa, ai không biết còn tưởng rằng cô là đứa trẻ 3 tuổi chứ. Cô ấy đưa cho Tần Nguyễn một chiếc vòng màu xanh lục trong suốt: “Em dâu, cái này rất thích hợp với em.”
Tần Nguyễn rũ mắt xuống, Long Vi tự giác đeo chiếc vòng vào cổ tay mềm mại không xương của cô, chiếc vòng này thật sự làm nổi bật bàn tay mềm mại của người phụ nữ như người xưa đã hình dung. Trong đôi mắt xinh đẹp của Tần Nguyễn hiện lên sự nghi hoặc, cô không hiểu Long Vi có ý gì.
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô, nụ cười trên gương mặt trí tuệ và dịu dàng của Đại tiểu thư nhà họ Long càng sâu hơn. Mấy người hầu đẩy một loạt lễ phục gần nhất đi tới, một người trong số đó đi đến trước mặt Tần Nguyễn và cầm lấy áo khoác giúp cô.
Trong lúc Tần Nguyễn thử quần áo, Long Vi ở bên cạnh dặn dò: “Em dâu, bữa tiệc sinh nhật 20 tuổi lần này của em, nhà mình định tổ chức lớn, nên ngày mai số lượng khách được mời tới cũng tương đối nhiều. Đến lúc đó nhiều người phức tạp rất có thể sẽ phát sinh sự cố ngoài ý muốn, em chỉ cần nhớ em là phu nhân của em ba, là mẹ của hai đứa con của cậu ấy, tất cả những người được mời tới đều không có thân phận bằng em. Trong bốn gia tộc lớn, nhà họ Long – nhà mẹ đẻ của chị và nhà họ Cố, em có thể tiếp xúc nhiều một chút. Còn lại mấy nhà kia thì một năm qua chắc em cũng đã từng tiếp xúc qua rồi, có thể giao lưu với bọn họ đôi chút, sau này dù sao sẽ còn gặp nhau nhiều...” Không biết nghĩ đến cái gì, Long Vi vươn tay bóp eo Tần Nguyễn.
Bất ngờ bị bóp eo một cái, Tần Nguyễn vô cùng mẫn cảm tránh đi, cái eo mềm dẻo như rắn, cấp tốc thoát khỏi bàn tay của Long Vi. Tần Nguyễn nhoẻn miệng cười: “Chị dâu.”
Long Vi bước nhanh tới, kéo tay Tần Nguyễn đi về phía bên trái phòng khách. Tần Nguyễn vừa mới đi vào nhà, cởi áo khoác trên người ra thì nghe thấy một tiếng cười nói dịu dàng quen thuộc.
Cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy Long Vi ăn mặc rất trang nhã đứng ở trong phòng khách. Nếu không phải cảnh ở xung quanh không khớp thì Tần Nguyễn đang mặc bộ sườn xám phác họa ra những đường cong tinh tế của cô, trông thực sự giống như một người đẹp bước ra từ thời kỳ dân quốc.
Long Vi liếc nhìn đồ trang sức bên cạnh và cầm lấy một trong những chiếc hộp tinh xảo đã được mở ra. Anh ta dùng thời gian hai0, ba năm để leo lên chức Phó đội trưởng đội số 1 của Cục điều tra Hình sự, điều này cho thấy anh ta có năng lực và sức mạnh vượt trội.
So sánh với Hoàng Hiểu Vân và Lưu Tiểu Nhứ, thì Thiệu Húc Kiệt hoàn toàn khác biệt, anh ta xuất thân từ một gia tộc thế gia ở thành phố Hải, đã từng là cấp dưới đắc lực của Lục Hàn, còn được hai vị sứ giả Hắc Bạch của Địa Phủ đảm bảo, đội Thiên Hành không thể động được vào anh ta. Khoảnh khắc bị ôm, cơ thể Tần Nguyễn buông lỏng tựa vào trong ngực người đàn ông phía sau, mùi trầm hương thoang thoảng nơi chóp mũi khiến cô cảm thấy an tâm.
Tất nhiên là Tần Nguyễn biết điển tích này, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở: “Sở Vương ích kỷ, thích thần tử có eo thon, vì vậy mà các đại thần lần lượt hùa theo, cố gắng nhịn đói, lấy thắt lưng buộc bụng để có được sự sủng ái và tin tưởng của Sở Vương, rất là châm chọc.” Sau lưng vang lên tiếng bước chân vững vàng đều đặn, Tần Nguyễn nhìn thoáng qua tấm gương bên cạnh, và va chạm với ánh mắt của người phía sau ở trong gương.
Trong đôi mắt mỉm cười của Hoắc Vân Tiêu tràn đầy kinh ngạc và rất thẳng thắn, cho dù là ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Tam gia nhìn trông lạnh lùng, khí chất điềm tĩnh và khiêm tốn, nhưng thực chất là một lão tài xế già.