Nếu như không trả giá bằng lợi ích, cô ta làm sao có thể liều mạng 2tình nguyện làm dược nhân của anh ta được.
Hoắc Dịch Dung chắc chắn rằng, nhà họ Hoắc đã đồng ý với điều kiện gì đấy của Tống 7Tình. Sắc mặt anh ta không thay đổi, vẻ mặt khiến người ta không phát hiện ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng thực ra trong lòng đang không ngừng thở dài, thật đáng tiếc cho một mầm mống tốt như vậy.
Nếu Tống Tình mà rơi vào tay anh ta, thì nhất định sẽ mang đến đột phá lớn trong nghiên cứu cổ thuật của nhà họ Công Tôn.
Đêm hôm qua, sau khi thử thăm dò người nhà họ Hoắc, lại lặng lẽ nhìn thái độ Hoắc Dịch Dung bảo vệ ám vệ của mình, anh ta biết mình không thể động vào Tống Tình. Giọng anh ta khàn khàn và có phần vội vàng với việc giải cổ.
Nếu có thể đứng dậy tự do hoạt động, ai lại muốn nằm sống dở chết dở ở trên giường chứ.
Cảm giác này thực sự rất khó chịu, Hoắc Dịch Dung chẳng muốn chịu đựng một phút giây nào. Công Tôn Nghị đứng dậy, phủi thứ bụi không tồn tại trên người mình, động tác hững hờ: “Làm sao vậy? Nhị gia? Cậu có thể đáp ứng sao?”
Hoắc Dịch Dung khẽ hừ một tiếng, khóe môi cong lên thành một nụ cười tà ác: “Gia chủ Công Tôn, Tống Tình mặc dù không phải là ám vệ được nhà họ Hoắc huấn luyện từ nhỏ, nhưng ít nhất cô ta cũng đã ở nhà họ Hoắc mười năm, muốn tôi lấy mạng của cô ta thì khác nào lấy oán trả ơn.”
Công Tôn Nghị cười, than thở: “Quả nhiên là phù hợp với tính cách của cậu. Ngoại trừ bốn gia tộc lớn và sáu thế gia ở thủ đô này, người ngoài chỉ biết Nhị gia nhà họ Hoắc là người quyết đoán và tàn nhẫn, nhưng lại không biết trong đạo lý đối nhân xử thế, tính tình của cậu cũng có một chút cao thượng và thuần khiết. Nếu đổi lại là Hoắc Tam gia, chỉ sợ đã sớm thay cậu đồng ý, dùng một người hầu mãi sau này mới đến để đổi lấy mạng của Hoắc Nhị gia, đúng là một vụ mua bán có lời.” Nếu có sự hỗ trợ của nhà họ Hoắc để leo lên, nhà họ Tống cũng coi như làm rạng rỡ tổ tiên.
Một chút lo nghĩ cuối cùng trong lòng Hoắc Dịch Dung bị xua tan.
“Nếu đã như vậy thì thử một lần cách có một nửa cơ hội giải cổ đi, khi nào bắt đầu?” Công Tôn Nghị đẩy cửa phòng, một mùi máu tanh nồng nặc xông vào mũi.
Tống Tình nằm ở trên giường trông như một thi thể, người hầu nhà họ Hoắc đứng bên cạnh lau mồ hôi và lau sạch vết máu trên người cô ta.
Khi Thực Âm cổ được cấy vào trong cơ thể, cơ thể sẽ có phản ứng đào thải và máu sẽ rỉ ra từ mỗi lỗ chân lông. Nghe ra được sự cấp bách của Hoắc Dịch Dung, Công Tôn Nghị cười trêu chọc: “Nhị gia, dù cậu muốn thử thì cũng phải chờ một tháng sau xuống đất được đã rồi hẵng nói.”
Hoắc Dịch Dung nhíu mày, trong mắt hiện lên ánh nhìn hung ác, đôi đồng tử đen láy lạnh lẽo và sắc bén như ưng nhìn chằm chằm vào gia chủ Công Tôn.
Anh ta không lên tiếng, sắc mặt khó coi như đang hỏi Công Tôn Nghị vì sao phải chờ một tháng sau. Trải qua một đêm giày vò, cơ thể của Tống Tình nhanh chóng trở nên gầy gò.
Gương mặt tái nhợt của cô ta không có chút sắc máu, cơ thể không còn ý thức vẫn đang hơi run rẩy, so với Hoắc Dịch Dung thì Tống Tình trông càng thê thảm hơn nhiều.
Công Tôn Nghị đi đến bên giường, vẫy tay cho đám người hầu lui ra ngoài, anh ta nhìn chằm chằm vào Tống Tình đang thở yếu ớt và nhắm chặt mắt. Công Tôn Nghị cũng không vòng vèo nữa, cười tủm tỉm nói: “Ngày cậu giải được cổ độc, tôi muốn có Tống Tình.”
Hoắc Dịch Dung nhíu mày sâu hơn một chút: “Anh muốn cô ta?”
Giọng của Công Tôn Nghị bình bình: “Không phải tôi đã nói rồi sao, thể chất và máu của cô ấy rất được cổ trùng yêu thích, cô ấy là ứng cử viên thích hợp nhất để trở thành một dược nhân, có thể nói là siêu hiếm có đấy.” Công Tôn Nghị tỏ ra tiếc nuối, miệng lại cười nói: “Không cho thì thôi, chỉ đùa một chút thôi mà, Nhị gia vẫn nên thành thật nghỉ ngơi đi. Sau một tháng mà cậu vẫn còn muốn dùng phương pháp giải độc nhanh nhất kia, tôi sẽ lại sắp xếp cho cậu.”
Hoắc Dịch Dung cụp mắt xuống, anh ta cảnh cáo: “Anh đừng có mà để mắt tới Tống Tình, khi nào cô ta rời khỏi nhà họ Hoắc, hai người có như thế nào tôi cũng mặc kệ. Nhưng ngày nào cô ta còn ở lại nhà họ Hoắc, thì chúng tôi sẽ bảo vệ cô ta chu toàn.”
“Tôi biết rồi, tôi sang phòng bên cạnh xem cô ấy đây.” Chỉ cần là chuyện có thể trả giá bằng lợi ích, thì tất cả đều dễ nói.
Hoắc Chi và Tống Tình đều là ám vệ, nhưng 7Hoắc Dịch Dung không xuống tay được với Hoắc Chi, cũng không đành lòng hủy hoại cô ấy.
Còn nếu dược nhân là Tống Tình, cô ta l2ại vì lợi ích mà làm việc này, vậy thì đúng là tự đưa lên con đường tắt để giải cổ rồi, và đương nhiên là anh ta sẽ không nương tay. <0br>
Còn nữa, ngoại hình của Tống Tình và Hoắc Chi cũng tương đương nhau, nếu hai người họ đứng chung một chỗ thì hình như Tống Tình còn nhỉnh hơn một chút. Nếu thật sự phải ăn vào miệng thì cũng không có gánh nặng trong lòng. Hoắc Nhị gia được khen nhưng chẳng vui vẻ gì, anh ta cau mày, lạnh lùng nói: “Đừng có mà ở đây nịnh bợ tôi, nói thẳng đi, anh muốn làm gì!”
Công Tôn Nghị là gia chủ của nhà Công Tôn, một trong sáu thế gia. Gia tộc Công Tôn là thế lực phụ thuộc nhà họ Hoắc.
Anh ta nói nhiều lời vớ vẩn như vậy chẳng qua là muốn vòng vo biểu lộ ý định của mình mà thôi. Hoắc Dịch Dung hít sâu một hơi, nghiến răng, từ trong chăn vươn tay ra.
Anh ta dùng ngón tay run rẩy chỉ vào Công Tôn Nghị, và nói bằng giọng khàn khàn dữ tợn: “Nằm mơ đi!”
Nghĩ đến những lời người này vừa thì thầm bên tai, sắc mặt anh ta lập tức chuyển từ trắng sang xanh. “Nhị gia, cho dù bây giờ tôi có lôi Tống Tình tới, cậu cũng không đủ sức.”
Ánh mắt Công Tôn Nghị dời xuống, tầm mắt rơi vào chỗ không thể diễn tả được của Hoắc Dịch Dung dưới lớp chăn.
Cho dù là ai bị nghi ngờ lòng tự tôn của đàn ông thì đều sẽ rất tức giận. Công Tôn Nghị phất phất tay, đi ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại mấy cổ sư của nhà họ Công Tôn, và ám vệ của nhà họ Hoắc canh giữ ở góc phòng, những người này im lặng đến mức gần như vô hình.
Phòng bên cạnh. Đây là lời mà con người nói được à!
Có thể nói rằng Hoắc Dịch Dung cực kỳ ghét ý tưởng xấu kia của Công Tôn Nghị.
Không phải anh ta không coi Tống Tình là người, mà là dù cho Hoắc Dịch Dung anh ta có tệ đến đâu, cũng sẽ không để người ta đẩy giúp. Đối phương đề nghị nửa đêm đưa Tống Tình yếu ớt từ phòng bên cạnh sang, nếu Tống Tình không thể chủ động phục vụ Hoắc Dịch Dung, thì có thể cử người đến giúp, một người đẩy, một người ôm, cũng có thể khiến họ hoàn thành mọi việc.
Tiền đề là anh ta phải uống thuốc, để phòng ngừa đứt gánh giữa chừng, suy cho cùng thì vẫn là nghi ngờ anh ta không làm được.
Mà Tống Tình cũng phải bị bắt uống thuốc, tốt nhất là có thể làm cho cô ta đạt đến trạng thái quên mình, mất thần chí, để cô ta có thể hoàn toàn hợp tác với các yêu cầu. Môi Công Tôn Nghị hơi mấp máy: “Trước đó cô ấy có tỉnh lần nào không?”
Người hầu cúi đầu trả lời: “Một tiếng trước cô Tống có tỉnh lại một lần do đau ạ, nhưng chỉ mấy phút sau lại bất tỉnh ngủ mất.”
Công Tôn Nghị khom người, kéo chăn trên người Tống Tình ra.
Trên người Tống Tình chỉ mặc một chiếc áo quây mỏng, làn da trắng muốt rướm máu đập vào mắt anh ta.
Ở nơi ngực trái hô hấp yếu ớt, có một cục u nhỏ cỡ ngón tay cái hơi nhô lên, đó chính là nơi cất giữ Thực Âm cổ.
Không khí lạnh tràn tới khiến Tống Tình vốn đã mặc quá mỏng manh, bất giác rùng mình.