Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 794: Lý tuyết mai thông qua camera giám sát khiêu khích tần nguyễn



Trong văn phòng.

Tần Nguyễn đứng ở giữa phòng, mời hai vị sứ giả Hắc Bạch Vô Thường đi lên. Bị đôi mắt của cô nhìn chăm chú, giống như mọi suy nghĩ trong lòng đều không có nơi nào để che giấu vậy.

Thấy cộng sự của mình sắc mặt tái nhợt không thể chống đỡ nổi được nữa, Bạch Thất gia có gương mặt thanh tú đứng ra.
Cô nhíu mày, hỏi: “Có thể làm phiền hai vị sứ giả mời cô ta lên đây không?”

Hắc Bát gia từ chối ngay: “Cô ta đã bị đày xuống 18 tầng Địa Ngục, hồn thể cần bị tra tấn trong luyện ngục 600 năm, sau khi thời hạn thi hành án kết thúc mới có thể được thả ra.”
Bây giờ anh ta càng ngày càng quen với việc đi theo Tần Nguyễn, cùng liên hệ với đám quỷ sai, lệ quỷ và tà ma.

Tần Nguyễn vẫy tay với anh ta: “Lâm Hạo, anh qua đây.”
Anh ta hạ thấp người xuống, nói với giọng khàn khàn: “Sứ giả của Địa Phủ có liên hệ với đội Thiên Hành ở Nhân giới, chỉ cần thông báo với họ một tiếng là những người bị Lý Tuyết Mai hại sẽ được minh oan.”

Tần Nguyễn sực tỉnh, trong mắt nở nụ cười, cô nói: “Thì ra Địa Phủ cũng có liên hệ với chính phủ ở Nhân giới à?”
Hình ảnh cuối cùng là biểu cảm của Thiệu Húc Kiệt, Hoàng Hiểu Vân, và Lưu Tiểu Nhứ sau khi giết người.

Rõ ràng là nụ cười trên khuôn mặt của những người khác nhau nhưng lại dần trở thành nụ cười của Lý Tuyết Mai.
“Cốc cốc...”

Tần Nguyễn vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa phòng.
Bạch Thất gia cùng Hắkc Bát gia đứng ở trước mặt cô, hai người bọn họ, một người có khuôn mặt đẹp trai thanh tú, trong khi người còn lại thì lạnh lùngc nghiêm nghị, trông khá hung dữ.

Đứng trước Tần Nguyễn, bên trong đôi mắt đen kịt của họ toát ra một chút sức sống của caon người bình thường.
Sau khi đối phương đến gần, cô chỉ tay vào màn hình máy vi tính: “Anh có thể nhìn ra biểu cảm của ba người này không?”

Nụ cười trên những khuôn mặt khác nhau, nhưng lại có độ cong môi hoàn toàn giống nhau.
Vẻ mặt của sứ giả Hắc Bạch cũng méo mó không thể diễn tả được.

Tần Nguyễn tiếp tục nói: “Người bình thường không nhìn ra được sự khác biệt, nụ cười vặn vẹo này chỉ có tôi có thể nhìn thấy, còn cả các anh, và có lẽ là những người có Thiên Nhãn đều có thể nhìn thấy.”
Thái độ của Bạch Thất gia rất điềm tĩnh, anh ta nói bằng giọng điệu không vội vã: “Nếu ma quỷ ở Địa Phủ có dính đến người vô tội ở trần gian, thì sứ giả Địa Phủ thỉnh thoảng sẽ liên hệ với đội Thiên Hành, bọn họ được xem là ban ngành đặc biệt ở Nhân giới được Địa Phủ công nhận.”

Tần Nguyễn nheo đôi mắt xinh đẹp của mình lại, liếc nhìn Bạch Thất gia và Hắc Bát gia.
Nụ cười kia thật điên cuồng và đáng sợ, giống như xuyên thấu qua màn hình cố ý cười để cho người ta nhìn thấy vậy.

Rõ ràng nụ cười này treo ở trên mặt con người, nhưng lại khiến da đầu Lâm Hạo tê dại không hiểu nổi.
Cho dù mang những khuôn mặt khác nhau, nhưng nụ cười vặn vẹo điên cuồng vẫn khiến người ta nhận ra ngay.

Tần Nguyễn dùng ngón tay mảnh khảnh gõ gõ lên ba khuôn mặt trên màn hình, cô giễu cợt nói: “Lý Tuyết Mai đang cười nhạo ai đây?”
Lâm Hạo đẩy cửa phòng, và lập tức bị bầu không khí lạnh lẽo trong phòng quét qua toàn thân.

Ánh mắt anh ta hơi dừng lại, anh ta nhìn thấy sứ giả Hắc Bạch bị sương mù màu đen dày đặc bao phủ đang lơ lửng ở trong phòng.
Cô không truy hỏi ngọn nguồn về đội Thiên Hành mà quay người đi đến trước bàn làm việc, mở máy tính của Viên Chí Vi lên, tìm kiếm video giám sát của ba vụ giết người ở khu bắc, khu nam và đông đêm qua.

Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau, trong mắt ẩn chứa ý tứ sâu xa chỉ có bọn họ mới hiểu được.
Tần Nguyễn khẽ hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo, thanh âm rét lạnh như băng: “Lý Tuyết Mai thật sự bị ném vào 18 tầng Địa Ngục, hay là các người căn bản không dám mang cô ta tới gặp tôi?”

Ngay lập tức, một cơn ớn lạnh nguy hiểm tràn ngập văn phòng rộng lớn.
Bạch Thất gia và Hắc Bát gia không ngờ rằng tối hôm qua sau khi giết người xong, Lý Tuyết Mai còn để lại dấu vết cho Tần Nguyễn.

Trên màn hình máy vi tính có ba video giám sát đã được nhấn nút tạm dừng.
“Phu nhân, cô gọi tôi à?” Người đứng ở ngoài cửa là Lâm Hạo.

Tần Nguyễn liếc nhìn Hắc Bạch Vô Thường đứng ở trong phòng, sắc mặt của họ càng ngày càng tái, cô hô lên: “Vào đi!”
Một giây sau, gương mặt lạnh lùng của Tần Nguyễn trầm xuống, cô xoay màn hình máy vi tính ở trên bàn làm việc.

Hình ảnh trên màn hình hiện ra rõ ràng trong mắt Hắc Bạch Vô Thường.
Tần Nguyễn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng nụ cười trong mắt biến mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cặp mắt của Hắc Vô Thường: “Ở trần gian có ba vụ án mạng liên quan tới cô ta, trong đó có một người vô tội, nếu không xét xử cô ta thì chẳng phải là một tội ác sao?”

Bị đôi mắt sâu thẳm của cô nhìn, trong lòng Hắc Bát gia dấy lên bất an, ánh mắt anh ta vô thức dời đi chỗ khác.
Hắc Bát gia trầm giọng nói: “Tần tiểu thư, con quỷ Lý Tuyết Mai này đã vào Địa Phủ.”

Tần Nguyễn cũng không cảm thấy kinh ngạc, cô không tìm thấy Lý Tuyết Mai ở nhân gian, thì nơi cô ta trốn chỉ có thể là ở dưới Địa Phủ.
Khuôn mặt trường kỳ tái xanh của Hắc Bát gia thoáng dao động, ngón tay đang cầm xích tỏa hồn xỏ vào trong sợi xích.

Anh ta nhếch khóe môi như muốn cười, nhưng nụ cười kia rất đáng sợ, càng khiến anh ta thêm âm u.
Đây không phải là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy bọn họ.

Lâm Hạo hít một hơi thật sâu, sau đó bình tĩnh cất bước đi vào trong văn phòng, và đóng cửa lại.
Tần Nguyễn cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình trước mặt, bên trên đồng thời hiện ra ba tấm ảnh: “Xem ra tôi không có duyên với cô ta rồi.”

Giọng nói của cô rất thấp, không có cảm xúc trập trùng, giống như đang tự lẩm bẩm một mình vậy.
Bọn họ tưởng rằng đã qua cửa ải này rồi.

Bạch Thất gia đi lên trước, cung kính hành lễ với Tần Nguyễn: “Tần tiểu thư, nếu không còn việc gì nữa, chúng tôi xin phép lui xuống?”
Sâu bên trong đôi mắt ôn hòa của Tần Nguyễn là băng vụn vô tận, nơi đó có một đầm băng sâu không thấy đáy.

Mùi máu tanh nồng nặc xông lên, làm Hắc Bát gia không khỏi nhớ đến năm đó Tần Nguyễn ở trong Luyện ngục, đôi mắt đỏ au sắc như kiếm, toàn thân đen kịt sát khí, giống như một ác quỷ bước ra từ Địa ngục vậy.
Anh ta bình tĩnh gật đầu: “Tôi nhìn thấy được, vẻ mặt cười vặn vẹo xấu xí, trông hơi ghê tởm.”

Tần Nguyễn cười, trong tiếng cười xen lẫn sự lạnh lùng: “Anh có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng Lục Hàn, Viên Chí Vi, và những cảnh sát khác xem hết video lại không nhìn ra bọn họ có điểm gì khác thường. Là cảnh sát, ánh mắt của họ rất sắc bén, đối mặt với kẻ tình nghi sẽ không buông tha bất kỳ sự kỳ lạ nào, trước đấy thậm chí tôi còn cố ý phóng to khuôn mặt tươi cười của Thiệu Húc Kiệt cho họ xem, nhưng họ đều thờ ơ.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.