Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 793: Mạng của hoắc nhị gia gắn liền với tống tình



Lý Tuyết Mai bị đè trên mặt đất, trong đêm tối, đôi mắt của cô ấy rất đáng sợ nhìn chằm chằm vào phương hướng mà Thiệu Húc Kkiệt rời đi.

Trong đôi mắt khuất nhục dần hiện lên một tia u ám oán hận, khóe môi Lý Tuyết Mai cong lên thành một nục cười điên cuồng.

Cô ấy từ bỏ tất cả ở thủ đô để trở về quê nhà, nhưng vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị người nhớ tahương mà không ngừng bị làm nhục. Tần Nguyễn than nhẹ một tiếng: “Tất cả những gì mà cô ta gặp phải, đã bộc phát ra khi cô ta quay về thôn Sơn Lô và lại bị làm nhục một lần nữa, vì quá tuyệt vọng nên cô ta điên cuồng trả thù. Nếu như nói vô tội, thì trong sáu người bị liên lụy vào ba vụ án mạng đêm hôm qua, cũng chỉ có mình Thiệu Húc Kiệt là vô tội nhất.”

Lục Hàn cau chặt mày, khuôn mặt cực kỳ âm trầm.

Anh ta im lặng một lúc, ánh mắt nhìn thật sâu vào Tần Nguyễn: “Với những chuyện mà Hoàng Hiểu Vân và Lưu Tiểu Nhứ đã làm, chắc chắn bọn họ sẽ bị trừng trị thích đáng. Nhưng nếu Thiệu Húc Kiệt muốn thoát tội, thì chỉ có thể tìm ra được Lý Tuyết Mai.”
Hắn ta liếm đôi môi khô khốc, loạng choạng đứng dậy bước ra ngoài cửa.

...

Tần Nguyễn và Lục Hàn đi ra khỏi phòng thẩm vấn, một người đi bên trái, một người đi bên phải.
Bên ngoài trời đã sáng, lúc này chắc đã có kết quả chuyện Tống Tình có thể trở thành dược nhân cứu Hoắc Dịch Dung hay không.

Hoắc Khương hạ thấp người xuống, bình tĩnh nói: “Phu nhân, Nhị gia đã uống máu của dược nhân, cổ độc đã được khống chế rồi ạ.”

“Đúng là nhanh thật đấy.”
Tin tức Lý Tuyết Mai còn tồn tại, tà ma lệ quỷ gây tổn thương cho con người truyền vào trong tai hắn ta, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng Viên Chí Vi vẫn sốc vô cùng.

Đến khi hắn ta có phản ứng thì trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại hắn ta và Thiệu Húc Kiệt đang ngồi liệt trên ghế.

Cục trưởng Viên vừa mới nhậm chức được mấy tháng đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Tần Nguyễn khẽ mím đôi môi đỏ mọng, chậm rãi kể lại chi tiết chuyện trời xui đất khiến giữa Lý Tuyết Mai và Thiệu Húc Kiệt.

Lục Hàn nghe vậy thì mặt hơi biến sắc, anh ta hỏi: “Những vụ án mạng đêm hôm qua đều là do Lý Tuyết Mai làm?”

“Đúng vậy.” Giọng Tần Nguyễn rất chắc chắn: “Hẳn là Lý Tuyết Mai đã hóa thành lệ quỷ.”
Chẳng lẽ Tổng cục điều tra Hình sự còn có thể làm Thiệu Húc Kiệt thoát tội chỉ bằng dăm ba câu nói của cô thôi à.

Bây giờ là xã hội pháp quyền, những vụ án tà ma đả thương người hoàn toàn không thể thuyết phục được quần chúng.

Lục Hàn làm sao không biết những điều này, trong lòng anh ta đã sớm có dự tính rồi: “Tôi sẽ để cho bên đội Thiên Hành phái người đến, có người ở phía trên tham gia vào, Thiệu Húc Kiệt mới có thể tiếp tục ở lại vị trí của mình.”
Tần Nguyễn thản nhiên nói: “Tôi không biết Lý Tuyết Mai ở đâu, nhưng tôi rất chắc chắn ba vụ án mạng đêm hôm qua đều do cô ta gây ra.”

Lục Hàn liếc nhìn Thiệu Húc Kiệt ướt đẫm mồ hôi như mới vừa vớt từ trong nước ra, anh ta trầm giọng hỏi: “Tam thiếu phu nhân có thể tìm ra cô ta không?”

“Tìm ra cô ta rồi thì sao?” Tần Nguyễn nhíu mày, sâu kín nói: “Thiệu Húc Kiệt giết người là sự thật, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, rất khó để giúp anh ta thoát tội đấy.”
Nơi đã từng là mái nhà ấm áp, nay khiến cho cô ấy cảm thấy ngạt thở.

Cuộc sống của Lý Tuyết Mai tuyệt vọng và tàn nhẫn đến mức nào mới gặp phải những chuyện này.

...
Tối hôm qua lúc Thiệu Húc Kiệt rời khỏi nhà, camera giám sát đã ghi lại được cảnh trên người anh ta có thêm một bóng đen gầy nhỏ.

Ngoại trừ Lý Tuyết Mai ra, thì không thể là ai khác.

Lục Hàn nổi giận: “Những gì mà cô ta trải qua đúng là để cho người khác phải đồng tình. Nhưng Thiệu Húc Kiệt không có thù oán gì với cô ta cả, nếu như cô ta điều khiển cậu ấy giết người thì rõ ràng là đang đẩy người ta vào chỗ chết rồi!”
Sắc mặt Thiệu Húc Kiệt trắng bệch, miệng phát ra những tiếng nghẹn ngào.

Linh hồn anh ta như bị xé toạc, đau đớn đến mức như có ai đó đang dùng búa lớn gõ nát từng khúc xương trong cơ thể anh ta.

Tần Nguyễn đã tìm kiếm tất cả những ký ức gần đây của Thiệu Húc Kiệt, nhưng không thể tìm thấy bóng dáng Lý Tuyết Mai, ngay cả một sự kiện bất thường nhỏ nhất cũng không.
Tần Nguyễn nói bằng giọng khẳng định, làm hai mắt Lục Hàn hơi sáng lên.

Viên Chí Vi toàn thân như khúc gỗ, những gì mắt thấy tai nghe khiến hắn ta trong thời gian ngắn không thể tiêu hóa nổi.

Lúc đầu Tần Nguyễn nói sưu hồn, hắn ta đã biết rằng có khả năng sẽ gặp phải một cảnh tượng khiến nhận thức của mình bị đảo lộn.
Tần Nguyễn đứng trong phòng thẩm vấn, cô mở mắt ra, con ngươi sáng ngời, trên mặt hiện lên vẻ buồn bã và thương cảm cho những gì đã xảy ra với Lý Tuyết Mai.

Ngón tay của cô đang đặt ở mi tâm của Thiệu Húc Kiệt cũng không rời đi, mà tiếp tục thăm dò ký ức gần nhất của anh ta.

“Đau quá... A...”
Người trước quay lại văn phòng của Viên Chí Vi, trong khi người sau đi thực hiện quy trình xin đội Thiên Hành phái người đến.

Tần Nguyễn đứng ở trước cửa văn phòng, quay đầu nhìn Hoắc Khương và Hoắc Chi đi theo sau lưng mình.

“Bên chỗ anh Dung có tin tức gì không?”
Đêm nay, Lý Tuyết Mai hoàn toàn bị ném vào vực thẳm vô tận.

Cô ấy đã không thể leo lên được nữa.

Rõ ràng là người có thể kéo cô ấy ra khỏi vực sâu đang ở rất gần, nhưng anh ta lại không giúp đỡ.
Duy nhất chỉ có tối hôm qua anh ta tỉnh dậy lúc nửa đêm, cơ thể giống như bị ai đó điều khiển, quay trở lại Tổng cục điều tra Hình sự lấy súng, rồi lái xe đến chỗ ở của Bách Hiểu Phi.

Sau đó nổ súng bắn chết người, rồi bị bắt về.

Mọi thứ đều liền mạch, hoàn hảo đến mức kỳ lạ, để cho người ta không tìm ra được bất cứ khả năng nào giúp Thiệu Húc Kiệt thoát tội.
Cơ thể áp vào cái cây bên cạnh, bụi bay lên xộc thẳng vào miệng mũi.

Lý Tuyết Mai bất lực tránh thoát, trán đập vào thân cây, lại bị người ở phía sau thô bạo kéo lên.

Chẳng khác nào một cái xác không hồn, cô ấy đã hoàn toàn mất đi linh hồn, mặc cho người nào cũng có thể vần vò được.
Nếu như anh ta không bị sốt, có phải anh ta sẽ có thể phát giác ra được Lý Tuyết Mai đang bị xâm phạm, và có lẽ sẽ kéo được cô ấy ra khỏi vực sâu.

Lục Hàn thấy cô đã làm xong thì vội hỏi: “Thế nào rồi?”

Thiệu Húc Kiệt ngồi phịch xuống ghế, mồ hôi nhễ nhại, như thể là vừa trải qua một trận thẩm vấn trên thân thể vậy.
Đôi mắt đầy oán hận đó mang theo sự căm hận và muốn trả thù tất cả mọi người trên thế gian này.

Cô gái này đã bị cả thế giới bỏ rơi.

Sâu bên trong đôi mắt của cô ấy là một vùng tăm tối.
Thiệu Húc Kiệt không biết rằng anh ta đã đi ngang qua một cô gái đang tuyệt vọng, cũng không biết mình bị người ta xem như sự cứu rỗi.

Sau khi anh ta và anh Đào bắt giữ nghi phạm và rời đi, trên đường trở về anh ta đã bất tỉnh vì bị sốt cao.

Khi trở lại thủ đô, anh ta bị ốm nặng và phải nghỉ ngơi mấy ngày mới quay lại làm việc được.
Tần Nguyễn cảm thán một câu, cô đẩy cửa văn phòng, và chặn lại Hoắc Khương cùng Hoắc Chi đang muốn đi vào.

“Hai người không cần vào, đi xem Lâm Hạo có còn đang ngủ ở trong xe hay không, gọi anh ấy dậy rồi đi lên đây, tôi có việc cần anh ấy đi làm.”

Sau khi ra lệnh xong, cánh cửa phòng trước mặt bị đóng lại một cách không nể nang gì.

Hoắc Khương và Hoắc Chi liếc nhìn nhau.

Hoắc Chi lên tiếng: “Cháu đi xuống xem một chút.”

Hoắc Khương đứng thẳng người, trầm giọng nói: “Cho dù cậu ta đang ngủ say cũng phải dẫn lên đây.”

“Cháu biết rồi.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.