Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 788: Phu nhân của hoắc tam gia, một cái đùi vàng óng ánh



Tần Nguyễn không nghĩ về điều gì đó sâu xa hơn, khi biết Nội Các và đội Thiên Hành đến đây vì Lục Hàn, sự xuất hiện của Hoắc Khương để ngăn chặn kh1ả năng vụ án bị chậm trễ, cô cảm thấy hơi lo lắng cho Tam gia.

Tần Nguyễn lo lắng hỏi: “Tam gia xen vào việc của Nội Các, liệu có bị ai đó2 dùng việc này để giở trò không?”

Những lời này vừa dứt, bầu không khí lập tức đông cứng. Thiệu Húc Kiệt cầm ảnh chụp của Lý Tuyết Mai khi còn sống rồi cố gắng hết sức để nhớ lại, nhưng anh ta không tìm thấy khuôn mặt này trong số những người mình quen.

“Ba vụ án giết người ở khu bắc, nam và đông thành phố đều có liên quan đến người chết là Lý Tuyết Mai, ngoại trừ cậu.” Lục Hàn ngồi trước bàn hỏi cung, giọng điệu nghiêm túc: “Húc Kiệt, hãy nghĩ thật kỹ, cậu thật sự chưa từng gặp Lý Tuyết Mai sao?”

Thiệu Húc Kiệt đặt bức ảnh trong tay xuống, khẳng định một cách chắc chắn: “Lục thiếu, tôi không biết cô ta.”
Hoắc Khương và đám thuộc hạ phía sau, Lụ7c Hàn và nhóm Viên Chí Vi đều thi nhau nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt khó tin.

Tần Nguyễn lập tức căng thẳng, cô cố giữ vẻ bình tĩnh rồi hỏi7: “Tôi… Tôi nói gì sai à?”

Khuôn mặt đường hoàng của Lục Hàn hiện lên nụ cười.
Mọi người đi ra khỏi văn phòng.



“Tôi không biết người này.”
Hai mắt Thiệu Húc Kiệt hơi sáng lên: “Đúng, chính là thôn Sơn Lô!”

Tần Nguyễn và Lục Hàn liếc nhìn nhau, cả hai rơi vào trầm mặc.

Lý Tuyết Mai là người ở thôn Sơn Lô, năm đó cô ta đã được tuyển vào Học viện Thịnh Thế ở thủ đô với thành tích xuất sắc.
Khuôn mặt vô cảm lâu năm của Hoắc Khương hơi co giật, ông ta cố gắng hết sức để chịu đựng.

Mặc dù Viên Chí Vi không hiểu rõ lắm về nội tình của những gia tộc này, nhưng thông qua cuộc trò chuyện vừa rồi, những tin tức đạt được cũng khiến hắn ta phải giật mình.

Tần Nguyễn là người nhà họ Hoắc, nhà họ Hoắc can thiệp vào Nội Các để ngăn cản đội Thiên Hành xen vào vụ án.
Lục Hàn gật đầu, đứng dậy rời phòng thẩm vấn: “Tôi đi kiểm tra xem tháng 10 năm ngoái Lý Tuyết Mai có về thôn hay không!”

Nếu muốn nói Thiệu Húc Kiệt có tiếp xúc với Lý Tuyết Mai lúc nào, thì có lẽ là ở thôn Sơn Lô.

Tần Nguyễn cũng đứng dậy rời đi: “Tôi đi gọi điện thoại.”
Thiệu Húc Kiệt đã đi theo Lục Hàn hai năm nên hiểu rằng, chỉ khi vụ án đang có tiến triển thì Lục Hàn mới có vẻ mặt như thế.

Vẻ mặt nhẹ nhõm của anh ta trở nên trang nghiêm hơn, anh ta nghiêm túc nhớ lại những gì đã xảy ra một năm trước, cố gắng kể chi tiết rõ ràng nhất có thể: “Đó là một ngôi làng vô cùng lạc hậu, bốn phía đều là núi và bụi đất. Tôi nhớ tôi và đồng đội đã đi tàu hỏa, đổi hai lần xe mới đến được huyện thành, sau đó chúng tôi bắt một chiếc xe khách đến thị trấn, và đi xe lam đến ngôi làng nơi nghi phạm đang ở. Đường ở nơi đó rất khó đi, người tôi lắc lư suốt quãng đường, cái mông của tôi gần như bị chẻ làm đôi, chỗ kia hình như gọi là thôn sơn sơn gì đó...”

Tần Nguyễn nói, giọng lành lạnh: “Thôn Sơn Lô?”
Đối phương cung kính gật đầu: “Vâng, Tam gia lo phu nhân bị người khác gây khó dễ.”

Trái tim Tần Nguyễn tê dại, cô bị Tam gia làm cho cảm động, một cảm giác ngọt ngào trào lên trong lòng.

Tần Nguyễn híp mắt cười, cô nhẹ giọng nói: “Nếu đã vậy thì tôi cũng không thể phụ lòng tốt của Tam gia, phải mau chóng phá án mới được.”
Tần Nguyễn đột nhiên hỏi chen vào: “Vậy tôi có thể hỏi một chút, giữa tháng mười năm ngoái, anh Thiệu đang làm gì không?”

“Năm ngoái?” Thiệu Húc Kiệt nhớ lại: “Tháng mười là một tháng rất đặc biệt, ừ… Đầu tháng là mấy ngày lễ mừng rất lớn. Đầu tháng tôi phải trực nên rất bận rộn, giữa tháng phải tham gia một vụ án, lại còn phải chạy về vùng nông thôn phía nam để bắt kẻ tình nghi. Nơi tôi đến tương đối hẻo lánh, sau khi trở về thủ đô, tôi ngủ ba ngày ba đêm, nếu không có các anh em trong đội đút cho tôi ăn, có lẽ tôi cũng không ăn nổi.”

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Thiệu Húc Kiệt tràn đầy tự giễu và vui vẻ.
Tần Nguyễn là người của Hoắc Tam gia, đó là người nắm quyền tương lai của nhà họ Hoắc, một nhân vật lớn thực sự.

Nhớ lại lúc mình cao giọng nói chuyện điện thoại với Tần Nguyễn, Viên Chí Vi chỉ hận không thể quay về quá khứ rồi tát mình hai cái thật mạnh.

Nhà họ Hoắc là danh gia vọng tộc lâu đời ở thủ đô, thế lực và sự giàu có khó mà tưởng tượng được, Tần Nguyễn có thể dùng thân phận bình dân để tiến vào đó, đây thực sự là tổ tiên đã tích lũy rất nhiều phúc đức!
Trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại Viên Chí Vi và Thiệu Húc Kiệt đối mặt với nhau, cả hai đều không nói gì.

Một lúc sau, Thiệu Húc Kiệt không nhịn được bèn lên tiếng: “Cục trưởng Viên, có phải vụ án này rất phức tạp không?”

Hiện tại anh ta có hơi hoang mang, trong lòng cũng rất cấp thiết muốn biết vụ án tiến triển đến đâu rồi.
Trong phòng hỏi cung có camera, anh ta gọi Lục Hàn là Lục thiếu để tránh hiềm nghi.

Lục Hàn mím môi, nhìn chằm chằm Thiệu Húc Kiệt bằng ánh mắt bất lực.

Thiệu Húc Kiệt cười khổ, nói: “Mặc dù tôi không có khả năng nhớ rõ mọi người mà mình đã gặp, nhưng chắc chắn sẽ có ấn tượng với những người từng quen biết, tôi thật sự không biết cô gái trong bức ảnh này.”
Trong lúc Viên Chí Vi đang rung động và bối rối, hắn ta nghe thấy câu hỏi của Tần Nguyễn.

Viên Chí Vi trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào đối phương.

Viên Chí Vi cảm thấy ngạt thở, lúc này hắn ta mới phát hiện mình đã không hít thở một cách bình thường được một lúc rồi.
Lục Hàn cau mày khi thấy vẻ lạnh lùng và hoang dã của Tần Nguyễn biến mất, thay vào đó là vẻ dịu dàng của phụ nữ.

Quả nhiên, một cô gái có tính cách lạnh lùng hoang dại thế nào thì cũng mềm yếu khi đối mặt với người mình yêu.

Tần Nguyễn kéo áo khoác trên người: “Chúng ta đi gặp Thiệu Húc Kiệt trước đã.”
Sự đấu đá giữa những người ở tầng dưới đáy khác với những cuộc đấu tranh giữa các gia tộc lớn.

Tần Nguyễn bây giờ thật sự giẫm vào vũng nước đục nhưng không cần đánh cũng thắng.

Lục Hàn khẽ thở dài rồi buồn bực nói: “Tam thiếu phu nhân, cô không hiểu chồng mình rồi.”
Lục Hàn khép lại hồ sơ trong tay: “Húc Kiệt, lúc cậu ở thôn Sơn Lô có gặp phải chuyện gì không, chẳng hạn như một số rắc rối và tranh chấp, hay là cậu đã gặp một người để lại cho cậu một ký ức sâu sắc.”

“Không, lúc ấy chúng tôi đã bắt được nghi phạm ở trong nhà của hắn và đi suốt đêm quay trở về.”

Thiệu Húc Kiệt không dám nói rằng lúc ấy anh ta không thể ở lại thôn Sơn Lô, vì nơi đó thật sự quá lạc hậu và nghèo nàn.
Hắn ta há miệng hít sâu vài hơi, sau đó run rẩy nói: “Hoắc Tam phu nhân, cô không hiểu nhà họ Hoắc nhỉ?

Nhà họ Hoắc có quyền trực tiếp lên tiếng trong Nội Các, chỉ cần là mệnh lệnh của nhà họ Hoắc thì không ai trong Nội Các có thể từ chối, kể cả ông Lục, người nắm quyền hiện nay của Nội Các.”

“Vậy à…” Tần Nguyễn thực sự không biết việc này, cô liếc mắt nhìn Hoắc Khương.
Những ký ức về cuộc sống đã từng vất vả nhưng rất có ý nghĩa kia lại ùa về trong đầu, làm gương mặt anh ta hiện rõ nét hoài niệm.

Lục Hàn không hiểu câu hỏi của Tần Nguyễn, nhưng khi nghe câu trả lời của Thiệu Húc Kiệt, anh ta đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

Anh ta cúi đầu lật xem hồ sơ của cấp dưới, rồi vội hỏi: “Cậu còn nhớ mình đã đi phá án ở đâu không?”
Viên Chí Vi cười nửa miệng nhìn anh ta: “Thằng nhóc cậu đúng là tốt số thật đấy.”

Thiệu Húc Kiệt đã không còn chật vật như lúc sáng sớm nữa, anh ta rất bình tĩnh tự nhiên nói: “Cục trưởng Viên, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Viên Chí Vi hừ một tiếng: “Có thể có chuyện gì, thằng nhóc cậu đại nạn không chết chắc chắn có phúc lớn chứ sao!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.