Phía sau ông ta là một số người đàn ông mặc đồ đen có khí thế mạnh mẽ.
Lục Hàn tò mò: “Nhắn gì cơ?” Tần Nguyễn cũng cười: “Đến bây giờ mà tôi vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, mọi người có thể nói cho tôi biết không?”
Lục Hàn thở dài, từ tốn nói: “Nhà họ Lục nắm quyền quá nhanh nên bị người ta ghét, có người trong Nội Các ngứa mắt, không biết họ dùng cách nào mà có thể gọi Cục quản lý các sự kiện phi tự nhiên, cũng chính là đội Thiên Hành tới đây. Đội Thiên Hành không liên quan đến các gia tộc lớn, bọn họ chỉ phụ trách bảo vệ những người nắm quyền đương nhiệm, đội Thiên Hành không cho phép bất kỳ hiện tượng siêu tự nhiên nào, tức là các sự kiện gây hại cho con người, trách nhiệm của họ là bảo vệ trật tự của thế giới.” Lục Hàn và Thiệu Húc Kiệt có quan hệ cấp trên cấp dưới không hề tầm thường, chính vì vậy mà Nội Các muốn dùng chuyện này để làm nhà họ Lục khó chịu.
Nếu chuyện này không dính dáng đến người nhà họ Hoắc, nhà họ Hoắc sẽ coi như không thấy. Lục Hàn lắc đầu, vẻ mặt đầy âm trầm và lạnh lùng: “Cách làm việc của đội Thiên Hành rất tàn nhẫn, chỉ cần là người có liên quan đến sự kiện phi tự nhiên, nếu rơi vào tay họ thì không chết cũng tàn, thậm chí hầu hết những người bị đội Thiên Hành đưa đi đều biến mất, không còn bất kỳ dấu vết nào trên thế giới này.”
Tần Nguyễn nghe vậy thì hiểu, phong cách làm việc của đội Thiên Hành là bất chấp thủ đoạn, bọn họ làm việc còn vượt lên trên pháp luật. Xem ra vị trí của Tần Nguyễn ở trong lòng Tam gia quan trọng hơn nhiều so với sự tưởng tượng của anh ta.
Người ngơ ngác duy nhất ở đây chính là Viên Chí Vi. Hoắc Tam gia đã lâu không tự mình can thiệp vào công việc của Nội Các, nên tác phong làm việc của Nội Các trong vài năm gần đây hơi đi quá giới hạn.
Người lên kế hoạch ở phía sau chắc không thể ngờ rằng mình lại rơi vào thế bị động, bọn họ bị Tam gia lợi dụng chuyện này để dùng cho chính anh. Đúng là như vậy, mấy năm qua anh ta không xen vào công việc trong gia tộc, mà lại làm việc theo bản tính, Lục Hàn đã quên mất sự đấu tranh âm thầm và đầy âm mưu giữa các gia tộc.
Lục Hàn phải khâm phục khứu giác nhạy bén của Tam gia. Bốn gia tộc lớn và sáu thế gia ở thủ đô không hề có họ Tần.
Chẳng lẽ đây là một gia tộc ẩn thế mà hắn ta không biết. Tần Nguyễn sửng sốt hỏi: “Sao mọi2 người lại tới đây, sức khỏe anh Dung sao rồi?”
Nhìn thấy Hoắc Khương, phản ứng đầu tiên của Tần Nguyễn là Hoắc Dịch Dung đã7 xảy ra chuyện. Lục Hàn dập máy, anh ta biết Hoắc Khương đến đây kịp thời có ý nghĩa thế nào.
Ánh mắt của anh ta rơi vào người Tần Nguyễn, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp khó nói. Một chiêu này của Hoắc Tam gia có thể nói là một mũi tên trúng ba con chim.
Tam gia còn trẻ nhưng đã nắm giữ vị trí cao nhất, anh thực sự là người có đầu óc với những mưu kế sâu xa. Không, không đúng!
Những gia tộc ẩn thế đó cũng không có họ Tần. Lục Hàn đi ra cửa, lịch sự hỏi Hoắc Khương: “Chú đã giải quyết người của đội Thiên Hành chưa?”
Hoắc Khương từ tốn nói: “Sáng sớm nay Tam gia đã ra lệnh, trong mấy ngày này, toàn bộ nhân lực và vật lực của các bộ trong thủ đô đều phải dồn toàn lực phối hợp với phu nhân, đương nhiên bao gồm cả đội Thiên Hành.” Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, tâm trạng căng thẳng của Lục Hàn dịu đi rất nhiều.
Anh ta thở phào, nhìn Tần Nguyễn rồi cười nói: “Tam thiếu phu nhân, tôi lại nợ cô một ân tình.” Tam gia không chỉ tránh cho những người anh quan tâm bị ảnh hưởng, còn khiến những người được lợi cảm thấy biết ơn.
Nội Các và đội Thiên Hành sẽ cảm thấy bất an trong một khoảng thời gian với mệnh lệnh của Tam gia. “Tam gia nói cậu ở phía dưới đã lâu, nên không để ý đến kỹ năng quản lý và khống chế, đôi khi quá trọng tình cảm cũng không tốt.”
Nghe câu nói của Hoắc Khương, vẻ mặt Lục Hàn ngượng ngùng nhưng không có lời nào để bào chữa. Tần Nguyễn giật nảy mình: “Lại còn có bộ phận như vậy à.”
“Đội Thiên Hành có trách nhiệm giữ gìn trật tự thế giới, nếu không phải nhân viên cao cấp thì sẽ không biết sự tồn tại của họ.” Lục Hàn âm thầm tỏ ra kính cẩn và nghe lời Tần Nguyễn, nhóm người Hoắc Khương đột nhiên xuất hiện ngoài cửa, thái độ của họ đối với Tần Nguyễn rất phục tùng và cung kính.
Viên Chí Vi nhìn thấy hết những điều này, đầu óc hắn ta nhanh chóng vận chuyển, vắt óc suy đoán thân phận của Tần Nguyễn. Đối phương không ở trong quan trường, nhưng lại có thể nhìn rõ mọi thứ dưới dòng nước đục, Tam gia có thể âm thầm điều khiển mọi thứ từ bên ngoài.
Tam gia cũng có thể thông qua một số thay đổi nhỏ của những sự vật xung quanh để đoán được tình huống còn chưa xảy ra, anh đã ngăn chặn trước khi nó biến đổi và phát triển theo hướng có lợi cho mình. Tần Nguyễn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Một vấn đề cuối cùng, tại sao Nội Các lại dùng chuyện của Thiệu Húc Kiệt để gây khó dễ cho anh, quan hệ giữa hai người chẳng phải là cấp trên và cấp dưới sao?”
Nếu đây chỉ là mối quan hệ bình thường, vậy thì bất kỳ nhân viên cũ nào của Lục Hàn cũng sẽ bị những kẻ có mưu đồ dùng để gây khó dễ cho nhà họ Lục. Nhưng việc này có liên quan tới Tần Nguyễn, nhà họ Hoắc không thể trơ mắt nhìn người nhà bị ảnh hưởng.
Biết Hoắc Dịch Dung không sao, trái tim lo lắng của Tần Nguyễn mới được thả lỏng. Nhà họ Lục vừa nắm quyền nên nền tảng còn chưa vững, những vị lão thành trong Nội Các không bất mãn với nhà họ Lục, nhưng bọn họ cũng không có lòng phục tùng.
Bọn họ sẽ rất vui nếu có thể gây một chút rắc rối và khó chịu cho nhà họ Lục. Vào buổi sáng, khi nhìn thấy thành viên Nội Các dẫn theo0 đội Thiên Hành đi tới, Hoắc Khương biết đã đến lúc mình ra tay.
Trước khi tới đây, ông ta đã tìm hiểu kỹ ba vụ án ở khu nam, bắc và đông thành phố, Hoắc Khương biết Nội Các đến đây là vì ai, và cũng biết đội Thiên Hành lần này bị mấy lão già gian xảo trong Nội Các lôi ra làm vũ khí để sử dụng. Tần Nguyễn vẫn còn nghi ngờ: “Nếu bọn họ xen vào, chẳng phải việc phá án sẽ có lợi sao?”
Nếu đội Thiên Hành đến đây vì vụ án, chẳng phải sẽ giúp đỡ tốt hơn cho vụ án của Thiệu Húc Kiệt à, tại sao vừa rồi Lục Hàn lại tỏ ra như gặp nạn đến nơi rồi. Nhưng người như vậy mới là đáng sợ nhất.
Xuất thân và gia thế của Lục Hàn, cũng như địa vị của thế hệ cha anh ta, đã ảnh hưởng đến anh ta ngay từ khi còn nhỏ, Lục Hàn bất giác học được cách tư duy, hành động của thế hệ đi trước.