Cô ta là một người thích ngư1ợc đãi những động vật nhỏ yếu. Tần Nguyễn ngẩng đầu nhìn Lục Hàn, trong mắt hiện lên sự âm trầm.
Lục Hàn thấy Tần Nguyễn đã xem hết tài liệu, anh ta thở dài rồi nói tiếp: “Trước khi chết Lý Tuyết Mai đã báo án, cô ấy nói bị quản lý cấp cao của công ty Trí Mỹ làm nhục, bọn họ đối xử với cô ta như một con chó không hề có lòng tự trọng, bắt cô ta quỳ dưới chân nhiều người đàn ông khác nhau. Lý Tuyết Mai còn nói những người đó đã làm nhục cô ta bằng nhiều cách khác nhau, thậm chí còn quay rất nhiều video và ảnh tương đối riêng tư, rồi dùng nó để ép cô ta phải tiếp một số khách của công ty.” “Cậu ấy là anh em của tôi đấy!”
Tần Nguyễn liếc nhìn Lục Hàn, thấy cơ thể anh ta căng cứng, bàn tay để bên người nắm chặt thành nắm đấm. Viên Chí Vi đi vào văn phòng, đóng cửa lại rồi lau mồ hôi trên đầu.
Người của Nội Các đang ở bên ngoài, hơn nữa còn được trang bị chỉnh tề, trông khí thế rất đáng sợ. “Phía trên?” Lục Hàn tức giận cười nói: “Bộ nào thế? Từ khi nào lại có người khoa tay múa chân với vụ án của Tổng cục điều tra Hình sự rồi?”
Dáng vẻ của Lục Hàn đầy kiêu ngạo, toàn thân tỏa ra khí thế lạnh lẽo. “Theo thông tin bên ban điều tra cung cấp, Hoàng Hiểu Vân, Lưu Tiểu Nhứ, Bách Hiểu Phi, Trần Đạt Khang và Đào Mạn đều có mối liên hệ chặt chẽ với nhau thông qua một người.”
Hai người đầu tiên là nghi phạm còn ba người sau là nạn nhân đêm nay. Lục Hàn cởi khuy áo, mệt mỏi dựa vào ghế rồi nói với giọng phức tạp: “Đây là vụ án tự sát một năm trước, người chết tên là Lý Tuyết Mai, sinh viên của Học viện Thịnh Thế. Lý Tuyết Mai xuất thân bình thường, thành tích học tập tốt, cô ấy được Học viện Thịnh Thế gọi nhập học theo diện học sinh nghèo, sau khi tốt nghiệp, Lý Tuyết Mai vào làm tại công ty Công nghệ cao Trí Mỹ, nhưng cô ấy chỉ làm chưa đến hai tháng đã xin nghỉ việc. Lý Tuyết Mai mất liên lạc sau khi từ chức, không lâu sau đó, thi thể cô ấy được tìm thấy ở đập chứa nước, công ty Trí Mỹ đã giải thích là Lý Tuyết Mai phạm sai lầm trong công việc nên bị khuyên thôi việc…”
Tần Nguyễn đọc tài liệu trong tay, càng xem càng kinh hãi: “Vụ án của Lý Tuyết Mai vẫn chưa tìm được hung thủ à?” Đây là một cô gái kiên cường nhưng cũng rất mong manh, toàn thân cô ấy toát lên một sự dẻo dai.
Lục Hàn mỉa mai: “Lý Tuyết Mai làm việc tại bộ phận kinh doanh của công ty Trí Mỹ, cô ta trông khá xinh xắn và thường xuyên được dẫn đi tiếp khách, nếu uống nhiều rượu thì khó mà nói rõ ràng nếu xảy ra chuyện đó. Lý Tuyết Mai nói có người ép buộc mình, cô ta là nạn nhân, nhưng những kẻ mà cô ta buộc tội lại nói rằng đây là do Lý Tuyết Mai tự chủ động, cô ta đã dùng mọi thủ đoạn dụ dỗ họ để có thể leo lên.” Tần Nguyễn chỉ vào túi hồ sơ trên bàn: “Anh nghi ngờ Thiệu Húc Kiệt có liên quan tới Lý Tuyết Mai à?”
Lục Hàn lắc đầu: “Tôi cũng không biết, nhưng tổ điều tra thông báo rằng Thiệu Húc Kiệt không có liên lạc gì với Lý Tuyết Mai và sáu người kia.” “Vậy thì mối quan hệ giữa Hoàng Hiểu Vân, Lưu Tiểu Nhứ, Bách Hiểu Phi và Đào Mạn với Lý Tuyết Mai là gì?”
Bách Hiểu Phi là bạn trai Lý Tuyết Mai, bọn họ đã chia tay trước khi tốt nghiệp. Hoàng Hiểu Vân từng nhiều lần bắt nạt Lý Tuyết Mai vì xuất thân của cô ấy, Hoàng Hiểu Vân còn khiến Lý Tuyết Mai mất hết thể diện rất nhiều lần. Lưu Tiểu Nhứ và Lý Tuyết Mai cùng nhau vào làm tại công ty Trí Mỹ, bọn họ là bạn học và cũng là bạn cùng phòng ký túc xá. Đào Mạn là người xen vào tình cảm giữa Lý Tuyết Mai và Bách Hiểu Phi, đó cũng là nguyên nhân chính khiến hai người chia tay. Hoàng Hiểu Vân giết Trần Đạt Khang, một cô gái nhà giàu có tâm lý vặn vẹo, một Phó chủ tịch của một công ty cổ phần.
Lưu Tiểu Nhứ giết Đào Mạn, một người là sếp trong công ty, một người là con nhà giàu đang tận hưởng cuộc sống vô lo vô nghĩ. Tần Nguyễn không hiểu: “Sao thế?”
“Có người muốn gây khó dễ cho tôi.” Lục Hàn rút điện thoại từ trong túi ra rồi thực hiện một cuộc gọi. Người bị cô ta giết tên là Đào Mạn, cô gái này vừa trẻ vừa đẹp, lại rất có khí chất.
Đào Mạn sinh ra trong một gia đình gia giáo, cô ta là con nhà giàu đích thực, sở thích hàng ngày của cô ta là đốt tiền để giải trí. Tập đoàn nhà 7họ Tần không là gì ở cái đất thủ đô đầy những người quyền quý này, nhưng tài sản mà nhà họ Tần sở hữu thì đến mười cái nhà họ Hoàng cũng 7không bằng được, có thể thấy Hoàng Hiểu Vân đã cáo mượn oai hùm lúc ở trường như thế nào.
Nhưng Hoàng Hiểu Vân không có bất kỳ qu2an hệ cá nhân nào với Trần Đạt Khang, Phó chủ tịch công ty Công nghệ cao Trí Mỹ, nhà họ Hoàng cũng không có giao dịch kinh doanh gì với c0ông ty Trí Mỹ. Nghi phạm Lưu Tiểu Nhứ tốt nghiệp tại Học viện Thịnh Thế và sinh ra ở thành phố biển Giang.
Cô ta là trưởng phòng tài chính của công ty Công nghệ cao Trí Mỹ, tuổi còn trẻ mà đã leo lên vị trí đó, chứng tỏ đây là một người phụ nữ có năng lực. Hai người không quen nhau, tại sao Hoàng Hiểu Vân lại giết Trần Đạt Khang.
Nhưng vụ án giết người ở khu Nam lại có một chút liên quan tới Trần Đạt Khang. Lý Tuyết Mai giống một con chim hoàng yến bị bóp nghẹt đường sống, cũng giống một con cừu non lạc vào giữa bầy sói, hay giống như một con búp bê trong tủ kính, nhìn thì rất đẹp nhưng thực tế rất dễ bị tổn thương.
Lý Tuyết Mai bị người ta dùng xiềng xích khống chế một cách tuyệt đối, bị ghim tại chỗ không thể nào thoát ra được, cô ấy quá yếu ớt, cũng không còn một chút thể diện nào. Quan hệ giữa những người này quá phức tạp, trong nhất thời cô không biết phải sắp xếp thế nào.
Đối với một người quanh năm phá án như Lục Hàn, anh ta đã sắp xếp rõ ràng mối quan hệ giữa các cá nhân này. Ánh mắt Tần Nguyễn khẽ động, cô nhìn chằm chằm vào Lục Hàn.
Đối phương cũng không thừa nước đục thả câu mà đưa luôn tài liệu trên tay cho cô. Tần Nguyễn: “Vậy phải hỏi chính bản thân Thiệu Húc Kiệt.”
Hai người đứng dậy rời đi, chuẩn bị gặp Thiệu Húc Kiệt. Lục Hàn cau mày, sau đó nhanh chóng dãn ra rồi tiếp tục nói: “Lý Tuyết Mai chỉ có một bức ảnh này khi báo án, không có bất kỳ vật chứng hay bằng chứng cụ thể nào, loại vụ án như thế này cấp dưới rất khó xử lý, kết quả cuối cùng thường chẳng giải quyết được gì.”
Tần Nguyễn: “Vậy cứ buông tha cho những kẻ đó à?” Bọn họ còn chưa ra ngoài văn phòng thì cánh cửa đã bị đẩy từ phía ngoài.
Viên Chí Vi bước vào với vẻ mặt lo lắng và bối rối, trong mắt hiện lên vẻ nhẫn nhịn: “Lục thiếu, phía trên có người nhúng tay vào vụ án của Thiệu Húc Kiệt, bọn họ đã sai người tới tiếp quản.” Tần Nguyễn lật đến bức ảnh cuối cùng, đập vào mắt cô là một xác chết trương phềnh khủng khiếp do bị ngâm trong nước.
Hai mắt Lý Tuyết Mai lồi ra, đôi mắt đen tối đáng sợ đó khiến người ta phải rùng mình. Tần Nguyễn nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao đêm hôm khuya khoắt mình không ngủ, mà lại chạy đến đây để xem mấy vụ án mạng nhức đầu này.
Là do cái ôm của Tam gia không đủ ấm, hay hai đứa trẻ trong nhà chưa đủ dễ thương. “Sao loạn hết cả lên vậy!”
Tần Nguyễn trợn tròn mắt, trong lòng hơi ngạc nhiên. Không biết đầu bên kia nói cái gì, Lục Hàn lại cao giọng nói: “Ba, Thiệu Húc Kiệt đã từng cứu mạng của con!”
Hóa ra anh ta đang gọi điện thoại cho bố mình. “Cộc cộc…”
Có tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài. Đôi mắt bị sương mù bao phủ phản chiếu ba bóng đen hung ác, trong mắt Lý Tuyết Mai tràn đầy thù hận, không cam lòng, đau đớn, bi thương cùng với sự hèn nhát... muốn cùng chết.
Lục Hàn rủ mắt xuống, tấm ảnh mà Tần Nguyễn đang xem lọt vào mắt anh ta. Tần Nguyễn cầm tấm ảnh xác chết kinh khủng của Lý Tuyết Mai, cô còn nhìn thấy bức ảnh phóng túng nhiệt tình ở phía dưới.
Đó là một bức ảnh được in ra từ máy in. Có bốn người trong ảnh, người duy nhất không được đánh số chính là Lý Tuyết Mai.
Cô ấy không phải một xác chết, mà là một người sống, trẻ trung xinh đẹp, trông rất dịu dàng. Lục Hàn đi tới ấm đun nước, cầm chiếc cốc dùng một lần để lấy nước, động tác của anh ta rất tự nhiên và thoải mái.
Lục Hàn uống hai cốc nước, sau đó nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt tràn đầy sinh lực. Đây không phải câu hỏi mà là giọng khẳng định.
Lục Hàn gật đầu: “Đúng vậy.” Ba vụ án mạng đều xảy ra trong đêm nay, thậm chí thời gian gây án đều gần giống nhau, khó mà nói chúng không liên quan đến nhau.
Tần Nguyễn ngồi đọc tài liệu trong phòng làm việc, tự nhiên cô cảm thấy nhức đầu. Tần Nguyễn đóng mạnh tài liệu trong tay, lồng ngực phập phồng rất lớn theo từng hơi thở, cảm xúc của cô bị dao động vì vụ án của Lý Tuyết Mai.
Có lẽ Tần Nguyễn đã đoán ra được điều gì đó, trong mắt cô hiện lên sự lạnh lẽo: “Trong số những người cưỡng ép Lý Tuyết Mai có Trần Đạt Khang.” Lục Hàn ngồi đối diện Tần Nguyễn: “Cô nhìn là biết, ba vụ án đêm nay rất có khả năng liên quan đến vụ án một năm trước.”
Tần Nguyễn cầm tài liệu rồi lật xem hồ sơ vụ án, càng nhìn cô càng cau mày sâu hơn. Cô ta vẫn mở to mắt cho đến chết, đây chính là chết không nhắm mắt.
Lục Hàn dừng một chút rồi nói: “Cô ấy tự tử.” Đột nhiên, Lục Hàn tức giận nói: “Bọn họ rõ ràng là bỏ đá xuống giếng mà!”
… Vẻ mặt Viên Trí Vi trông như vừa ăn cứt: “Nội Các.”
Nghe thấy Nội Các nhúng tay vào, sắc mặt Lục Hàn cũng trở nên khó coi. Trong bức ảnh, mắt của Lý Tuyết Mai hơi ươn ướt, dường như cô ấy vừa thức dậy nên không tỉnh táo cho lắm.
Biểu cảm của Lý Tuyết Mai hơi đau đớn và kìm nén, giống như một đứa trẻ sơ sinh mới đi tới thế giới này, cô ấy hoàn toàn lộ hết ra ngoài, không hề có bất kỳ mảnh vải nào để che giấu cơ thể. Lục Hàn vội vàng bước vào, quần áo của anh ta hơi nhàu sau nhiều giờ vất vả, kiểu tóc chải vuốt cẩn thận thì bây giờ cũng rối tung, trông hơi giống dân bụi đời.
Tần Nguyễn ngẩng đầu lên, cô cau mày khi thấy dáng vẻ cẩu thả của đối phương: “Manh mối gì?” Nhìn những bức ảnh của Lý Tuyết Mai trước và sau khi qua đời, Tần Nguyễn cảm thấy rất khó chịu.
Cô cảm nhận được sự tuyệt vọng từ Lý Tuyết Mai, cô ấy rơi vào địa ngục nhưng không được ai cứu, xung quanh tràn đầy ác ý. Có vô số những vụ án giống với vụ án của Thiệu Húc Kiệt, có thể nói đây không phải một vụ án lớn đối với Cục hình sự.
Nói thẳng ra là, thật vô lý khi một chuyện nhỏ như vậy lại kinh động đến Nội Các. Điều Lục Hàn quan tâm nhất bây giờ là một người khác, Thiệu Húc Kiệt.
Lục Hàn nhìn Tần Nguyễn rồi phân tích một cách bình tĩnh: “Tần Nguyễn, cô thử nói xem, Thiệu Húc Kiệt đóng vai trò gì trong số họ?” Cũng giống như trên, Lưu Tiểu Nhứ và Đào Mạn vốn không quen biết, hai người cũng không có bất kỳ thù hận nào.
Triệu Húc Kiệt giết Bách Hiểu Phi, một người là cảnh sát của Cục điều tra Hình sự, một người là sinh viên năm cuối sắp tốt nghiệp đang thực tập tại ngân hàng. Tần Nguyễn nhếch môi: “Nhưng anh ta đã xảy ra chuyện, anh nghi ngờ anh ta tình cờ bị kéo vào à?”
Lục Hàn rối bời, cau mày nói: “Đúng là tôi có phán đoán như vậy.” “Nếu Thiệu Húc Kiệt vô tội thì sao?”
… Tần Nguyễn ngồi thẳng dậy: “Ai thế?”
Lục Hàn trầm giọng nói: “Người này cũng là sinh viên của Học viện Thịnh Thế!” Bàn tay cứ nới lỏng rồi lại nắm chặt, nắm chặt rồi lại từ từ thả ra.
Lục Hàn trầm giọng đáp lại: “Tôi không thể trơ mắt nhìn cậu ấy chết được… Đội Thiên Hành dựa vào đâu để tiếp nhận? Tôi hiểu rồi… Không thể làm được…” Viên Chí Vi cảm thấy rất sợ hãi, hắn ta bò lên vị trí này không hề dễ dàng, vì vậy không muốn mất đi bát cơm của mình.
Điện thoại của Lục Hàn nhanh chóng được kết nối, anh ta hỏi thăm xem tại sao Nội Các lại nhúng tay vào vụ án của Thiệu Húc Kiệt, sau đó trả lời ngắn gọn vài tiếng. Tần Nguyễn dùng ngón tay mảnh khảnh xoa xoa trán, cặp lông mày xinh đẹp nhíu chặt lại.
“Tần Nguyễn, có manh mối!” Viên Chí Vi gần cửa nhất, cơ thể hắn ta căng lên theo phản xạ.
Lục Hàn bỗng quay đầu nhìn chằm chằm vào cửa, ánh mắt tàn nhẫn như một con sói.