Nếu đã được phê duyệt thì có nghĩa là 100% sẽ được thăng chức. Viên Chí Vi sờ acằm đánh giá Thiệu Húc Kiệt.
Hắn ta không biết nhiều về Phó đội trưởng của đội số 1 này, nhưng nhìn ngũ quan và gương mặt chính trực của Thiệu Húc Kiệt, cũng không giống một kẻ tự đào mồ chôn mình. “Không vấn đề gì!”
Thái độ hiện tại của Viên Chí Vi đã bớt thù địch hơn một chút, hắn ta rõ ràng đã hợp tác. Thiệu Húc Kiệt giật giật cổ tay bị còng của mình, và nói với tâm trạng chán nản: “Lúc còn học đại học tôi đã tham gia một khóa học bắt buộc về tâm lý, và trước đó tôi cũng có chút hứng thú với phương diện này.”
Viên Chí Vi nhíu mày: “Hiện tại con đường duy nhất bị cậu chặn lại rồi, cậu còn có cái gì để biện giải cho mình?” Sau khi xem xong Tần Nguyễn đóng máy tính lại, trong đôi mắt xinh đẹp và thấu triệt hiện lên vẻ lạnh lùng, cô liếc nhìn Thiệu Húc Kiệt ngồi đối diện.
Không thể chối cãi rằng vụ giết người này thực sự do Thiệu Húc Kiệt thực hiện. Nhưng ở trước nhân chứng và vật chứng, rất nhiều chuyện không thể chỉ dựa vào gương mặt cùng tình cảm mà đưa ra kết luận được.
Cặp mắt sáng ngời trong veo của Tần Nguyễn nhìn từ trên xuống dưới Thiệu Húc Kiệt. Viên Chí Vi nghiêm túc gật đầu: “Đúng là như thế, cậu có thể vào được Tổng cục điều tra Hình sự, còn làm Phó đội trưởng đội số 1 thì chắc cũng không phải là người không có đầu óc.”
Không biết lời này là khen Thiệu Húc Kiệt, hay là đang quanh co mắng anh ta nữa. Thậm chí, cô còn biết một trong hai hung thủ giết người.
Hoàng Hiểu Vân, một sinh viên của Học viện Thịnh Thế, đã giết chết Trần Đạt Khang, Phó chủ tịch của Công ty Công nghệ cao Trí Mỹ ở khu bắc. Viên Chí Vi tiếp tục nói: “Cũng có khả năng là cậu bị thôi miên, và giết người là bởi vì cậu đắm chìm trong ý thức bị thôi miên. Ngoại trừ khả năng này, tôi không tìm ra được lý do nào để bào chữa cho cậu.”
Hắn ta dựa vào ghế ngồi, trong mắt toát ra vẻ không kiên nhẫn. “Tôi không nói dối!” Hô hấp của Thiệu Húc Kiệt không ổn định, anh ta cố gắng biện hộ cho mình: “Tôi không quen biết gì với nạn nhân cả, hơn nữa rất có thể qua một thời gian ngắn nữa tôi sẽ được thăng chức, giết người vào lúc này không có bất kỳ ích lợi gì với tôi. Mà đổi một góc độ khác, bản thân tôi là người của Cục điều tra Hình sự, nếu như tôi thật sự muốn xóa bỏ sự tồn tại của một người, thì không thể để lại nhiều manh mối như vậy được!”
Nhận xét của anh ta về chuyển đổi vai trò quả thực là có lý. Từ đầu đến cuối, Tần Nguyễn chỉ nhìn khuôn mặt của Thiệu Húc Kiệt.
Một số đoạn camera giám sát đã ghi lại rõ ràng khuôn mặt của anh ta, ánh mắt đờ đẫn, khuôn mặt vô cảm, cơ thể căng cứng, hành vi và cử chỉ của anh ta giống như một người máy bị ai đó điều khiển. Lục Hàn ngẩng đầu lên: “Cô xác định đây là sự kiện phi tự nhiên?”
“Tôi rất chắc chắn.” Người thanh niên vừa rồi thẩm vấn Thiệu Húc Kiệt cùng với Viên Chí Vi bước vào.
Viên Chí Vi hỏi Lục Hàn: “Lục thiếu, chúng ta cùng đi xem một chút chứ?” “Thôi miên không phải làm người ta ngủ, cũng không làm người ta mơ mơ màng màng không biết mình đang làm gì. Thôi miên có thể làm cho một người càng thêm có tinh thần, các giác quan sẽ nhạy bén hơn bình thường gấp mấy lần, trí tưởng tượng, óc sáng tạo thậm chí cả chỉ số IQ cũng sẽ được nâng cao. Bởi vậy, ý thức của người bị thôi miên rất rõ ràng, thôi miên sẽ chỉ khiến người ta tập trung hơn, không thể thôi miên một người trong thời gian ngắn được.”
“Nếu như tôi bị thôi miên, thì bắt đầu từ hướng dẫn thôi miên, người thôi miên sẽ khiến tôi tập trung vào một thứ gì đó, chẳng hạn như giọng nói của người thôi miên, một quả cầu pha lê, một kiểu chạm nào đó, hoặc một điểm trên một tờ giấy trắng, v.v. Chỉ khi hoàn toàn tập trung vào đó, mới có thể bước vào trạng thái thôi miên.” Từ lúc bước vào phòng cô đã mở ra Thiên Nhãn, nhìn người đối diện từ trên xuống dưới.
Cô không tìm thấy bất kỳ hơi thở của tà ma nào ở trên người Thiệu Húc Kiệt, và anh ta cũng không có dấu hiệu nào của việc bị quỷ nhập vào người. “Nếu tôi rơi vào trạng thái thôi miên, thì ý thức của tôi vẫn còn tỉnh táo và tôi ý thức rất rõ về những gì đang diễn ra. Sau khi bị thôi miên, tôi sẽ làm theo chỉ lệnh của người thôi miên để giết người, là bởi vì tôi tin rằng làm theo chỉ dẫn là an toàn và sẽ không tạo thành rắc rối. Tuy nhiên, khi người thôi miên đưa ra yêu cầu quá mức, module phòng thủ trong bản năng con người được kích hoạt và người đó ngay lập tức sẽ chuyển từ trạng thái tập trung sang trạng thái cảnh giác, và hiệu quả thôi miên biến mất.”
Thiệu Húc Kiệt nhìn thẳng vào ánh mắt Viên Chí Vi, anh ta nói bằng giọng rất kiên định: “Cho nên, về mặt kỹ thuật thì dùng thôi miên để giết người là việc không thể.” Thiệu Húc Kiệt là người có sức quan sát rất cẩn thận, ánh nhìn thương hại trong mắt Tần Nguyễn làm cho anh ta không thể nào tiếp thu được mà đau lòng.
Anh ta giật giật khóe môi, làm sao anh ta không biết con đường sự nghiệp của mình đã bị phá hỏng chứ. Cho dù anh ta thật sự bị tà ma điều khiển, thì sự nghiệp hiện tại của anh ta cũng đã kết thúc.
Trong mắt Tần Nguyễn hiện lên vẻ đáng tiếc. Thái độ thận trọng và cung kính của Lục Hàn đối với Tần Nguyễn khiến hắn ta nhanh chóng phát giác ra rằng người phụ nữ này không đơn giản.
Người khiến Đại thiếu gia nhà họ Lục phải cẩn thận cung kính như vậy, sao có thể là một Thiên Sư đơn giản. Tần Nguyễn lắc đầu: “Trên người anh ta không có vết tích của tà ma.”
Viên Chí Vi nghe Lục Hàn xưng hô với Tần Nguyễn thì sửng sốt, sau đó trầm giọng nói: “Vậy thì chỉ có hai khả năng, Thiệu Húc Kiệt đang nói dối.” Tần Nguyễn hơi cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào máy vi tính đang đóng.
Đúng là Thiệu Húc Kiệt không bị quỷ nhập vào người, nhưng trong video giám sát, đằng sau lưng anh ta luôn có một bóng đen đi theo. Nói lời cảm ơn xong, ánh mắt Tần Nguyễn chăm chú nhìn màn hình máy vi tính.
Hình ảnh hiển thị ở trên màn hình được phát ở ngay đoạn đầu, Thiệu Húc Kiệt rời khỏi khu chung cư cao cấp, mặc bộ đồ ngủ mỏng manh hiện tại. Tương tự như vậy, đối với những người dày dặn kinh nghiệm như Viên Chí Vi và Lục Hàn, vụ án của Thiệu Húc Kiệt cũng là một bài toán khó đối với họ.
Lục Hàn xoay bút trong tay, anh ta quay đầu nhìn Tần Nguyễn: “Tam thiếu phu nhân, cô thấy thế nào?” Nếu như không phải do tà ma làm, Thiệu Húc Kiệt lại phủ nhận mình giết người, vậy chẳng lẽ là anh ta đang nói dối, hoặc thực sự có ai đó đang tính kế anh ta.
Tần Nguyễn cảm thấy hơi đau đầu, cô không có kinh nghiệm phá án, cũng không có chút manh mối nào. Viên Chí Vi mỉm cười, nụ cười có vẻ khá... thân thiện.
Nụ cười trong nháy mắt biến mất, hắn ta hừ nhẹ: “Cậu cũng hiểu rõ đấy.” Nếu những lời này truyền ra bên ngoài, để cho người khác biết, thì Thiệu Húc Kiệt nhất định sẽ bị mang rất nhiều tiếng xấu.
Hiện tại anh ta đang bị dồn vào đường cùng nên chẳng thèm để ý đến những thứ này, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi hiềm nghi, không để gia tộc bị ô danh và hổ thẹn. Lục Hàn quay đầu nhìn Tần Nguyễn: “Tam thiếu phu nhân, ý của cô thế nào?”
Tần Nguyễn ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nếu như có thể, tôi muốn xem qua video gây án của nghi phạm.” ...
Lúc trời vừa tờ mờ sáng, Tần Nguyễn xem hết video giám sát cùng tư liệu về hai vụ án mạng ở khu nam và khu bắc. Thiệu Húc Kiệt nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Tần Nguyễn, anh ta nói: “Tần tiểu thư, tôi không giết người, tôi không muốn gánh tội danh này.”
Anh ta không thể chỉ nghĩ về bản thân mình, mà còn có gia tộc đằng sau lưng, anh ta không thể gánh tội danh giết người này được. Thiệu Húc Kiệt lắc đầu: “Tôi không biết.”
Tần Nguyễn lên tiếng: “Tôi muốn xem video giám sát đoạn anh Thiệu rời nhà.” “Ở đây.” Viên Chí Vi đẩy máy tính trên bàn đến trước mặt Tần Nguyễn: “Chúng tôi có tất cả video giám sát từ lúc Thiệu Húc Kiệt rời nhà, trở lại Tổng cục điều tra Hình sự, rồi lái xe đi giết người.”
“Cảm ơn.” Tần Nguyễn đứng dậy, gật đầu với Thiệu Húc Kiệt rồi kéo áo khoác trên người.
Cô cười nói: “Điều tôi có thể làm bây giờ là tìm ra tà ma đứng phía sau vụ này.” Điểm đặc sắc lớn nhất của Viên Chí Vi là biết thức thời.
Nếu không một người có xuất thân không tốt mấy như hắn ta cũng sẽ không leo lên được vị trí hiện tại.