Giọng điệu của Tống Tình quá kiên quyết, không ai có thể nghi ngờ sự trung thành của1 cô ta.
Chú hai bình tĩnh hỏi: “Lúc trước cô đi theo bên cạnh ai?” Ông cụ Hoắc đã lớn tuổi, cố gắng chịu đựng đến hơn nửa đêm thì không thể chịu được nữa, bị Hoắc Hồng Hưng và chú hai thuyết phục rời đi.
Trước khi đi, ông cụ còn lo lắng cho sức khỏe của Hoắc Vân Tiêu: “Tiêu Tiêu à, cháu cũng về nghỉ ngơi sớm đi, A Dung bây giờ đã như vậy rồi, đứng để ông lại lo lắng cho cháu nữa.”
“Cháu biết rồi, ông nội.” Cơ thể Tần Nguyễn cứng đờ, không hiểu sao lại hơi nhũn ra.
Cô không có thời gian nghĩ những thứ lộn xộn kia, cả thể xác lẫn tinh thần đều đặt vào nơi nguy hiểm, hùng dũng oai vệ muốn thể hiện sự hiện diện của người ở sau lưng.
“Tam gia, em buồn ngủ.” Chú hai: “Nếu như cô ta vượt qua được đêm nay, trở thành dược nhân của Dịch Dung, thì nhà họ Hoắc sẽ không thả người ra, mà sau khi Dịch Dung tỉnh lại cũng sẽ không làm cái việc lấy oán trả ơn.”
“Tất nhiên rồi.” Công Tôn Nghị cười nói: “Nhị gia là người có thù tất báo, thích vừa ban ân vừa đe dọa. Cháu vừa mới nói với Tống Tình là dùng vị trí nữ chủ nhân của nhà Công Tôn để đổi lấy việc cô ấy làm dược nhân của cháu thôi, mà chú cũng nhìn thấy đấy, cô ấy từ chối rất dứt khoát luôn.”
Chú hai trầm giọng nói: “Chỉ riêng điểm ấy, nhà họ Hoắc sẽ không miễn cưỡng Tống Tình.” Nếu Tống Tình vẫn luôn đi theo bên cạnh Hoắc Dịch Dung thì không có khả năng nhìn cô ta không quen mắt.
Tống T2ình có một khuôn mặt ấn tượng, mặc dù không được phân phối, nhưng độ trung thành của cô ta đối với Hoắc Dịch Dung khiến chú hai có0 chút suy đoán.
Một lúc sau, ông ấy phất phất tay, nói với Hoắc Khương: “Đưa cô ấy lên lầu.” Đêm nay Tần Nguyễn không có tâm trạng thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, trong giọng nói thấp đến mức không thể nghe thấy, thoáng để lộ ra mỏi mệt.
Cô biết rằng mặc dù Tam gia đang có hứng đấy, nhưng anh cũng không có ý nghĩ muốn hợp nhất cơ thể, tâm trí, thậm chí cả linh hồn với cô.
Người ở đằng sau nghiêng người về phía trước, Tần Nguyễn cảm giác được nguy hiểm không mời mà tới, ngo ngoe muốn động, muốn chiến đấu. Đêm nay ba người Hoắc Hồng Hưng, chú hai cùng Hoắc Quân Tín ở lại trông coi Hoắc Dịch Dung.
Hoắc Vân Tiêu nói với ông Hoắc vài câu rồi dẫn Tần Nguyễn rời đi.
Sau khi trở về nơi ở, cả hai đều không nói nên lời. Hơi ấm từ phía sau truyền đến khiến Tần Nguyễn bị hơi thở trên người Tam gia vây lấy, trái tim dao động bỗng trở nên bình tĩnh.
Cô đáp lại và từ từ nhắm mắt.
Vốn tưởng rằng rất nhanh sẽ ngủ, nhưng thật lâu sau, Tần Nguyễn cũng không thấy buồn ngủ. Cô lại mở mắt ra, một đôi mắt đen láy nặng nề nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Khi Tần Nguyễn mở mắt ra, Hoắc Vân Tiêu ở sau lưng cũng mở mắt, ánh mắt thâm thúy dịu dàng dán chặt vào sau gáy Tần Nguyễn.
Dưới ánh trăng chiếu xuống, anh nhìn chằm chằm vào dái tai nhỏ xinh xắn, đôi mắt anh trở nên sâu hơn. Cảm nhận được Tam gia dùng miệng và lưỡi vừa thận trọng vừa nhẹ nhàng trêu chọc mình, mà cô không dám quay đầu lại.
“Nguyễn Nguyễn, sao em còn chưa ngủ?”
Hoắc Vân Tiêu buông vành tai ươn ướt có chút đỏ ửng ra, sau đó dùng giọng nói gợi cảm thì thầm ở bên tai Tần Nguyễn. Tống Tình trung thành với nhà họ Hoắc, vì Hoắc Dịch Dung mà bất chấp nguy hiểm trở thành dược nhân, với ơn nghĩa như thế, nhà họ Hoắc sẽ không lấy oán trả ơn.
Tất nhiên rồi.” Công Tôn Nghị cười nói: “Nhị gia là người có thù tất báo, thích vừa ban ân vừa đe dọa. Cháu vừa mới nói với Tống Tình là dùng vị trí nữ chủ nhân của nhà Công Tôn để đổi lấy việc cô ấy làm dược nhân của cháu thôi, mà chú cũng nhìn thấy đấy, cô ấy từ chối rất dứt khoát luôn.”
Chú hai trầm giọng nói: “Chỉ riêng điểm ấy, nhà họ Hoắc sẽ không miễn cưỡng Tống Tình.” Dưới sự nâng đỡ của Hoắc Khương, cơ thể cô ta run rẩy kịch liệt, hai chân khó có thể đứng vững. Nếu không phải có Hoắc Khương đỡ thì có lẽ cô ta đã nằm trên bậc cầu thang không đứng dậy được.
“Chuyện gì xảy ra vậy?!”
Chú hai trợn to mắt, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, ông ấy cho rằng Tống Tình đã xảy ra chuyện. Tống Tình trung thành với nhà họ Hoắc, vì Hoắc Dịch Dung mà bất chấp nguy hiểm trở thành dược nhân, với ơn nghĩa như thế, nhà họ Hoắc sẽ không lấy oán trả ơn.
Công Tôn Nghị gật đầu: “Dược nhân có hàng vạn lựa chọn, cháu cũng sẽ không cố chấp với một mình cô ấy.”
Nicolas chứng kiến mọi chuyện xảy ra trong nhà họ Hoắc, anh ta cùng đội ngũ phía sau đi tới trước mặt Hoắc Vân Tiêu: “Hoắc Tam gia, gia tộc Boleyn sẽ toàn lực hợp tác với kế hoạch đã bàn trước đó. Chúng tôi sẽ rời đi trước lúc bình minh, xin phép đi trước.” Cho đến khi nằm ở trên giường, Tần Nguyễn nhìn chằm chằm ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ, trái tim cô không ngừng chùng xuống.
Trong đầu cô không ngừng hiện lên hình ảnh Hoắc Dịch Dung nằm ở trên giường, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo, và cả khuôn mặt kiên quyết thấy chết không sờn của Tống Tình nữa.
Cuối cùng là hình ảnh của Minh Vương và Tam gia hiện lên ở trước mắt, gây nhiễu loạn nội tâm của cô. Công Tôn Nghị lên tiếng trấn an: “Không sao đâu, Thực Âm cổ trong người Tống Tình đã phát huy tác dụng, đêm nay cô ấy sẽ đau đớn cả đêm, đây là con đường duy nhất để trở thành dược nhân.”
Câu này không chỉ nói với chú hai nhà họ Hoắc, mà cũng là giải thích cho mọi người trong nhà.
Hoắc Khương cúi đầu nhìn Tống Tình mồ hôi nhễ nhại, cơ thể gập cong lại, ông ta bèn cúi người bế cô ta lên, vững vàng bước lên tầng hai. Chú hai hỏi: “Cô ta có bao nhiêu phần trăm có thể cứu được Dịch Dung?”
“Chú hỏi là độ trung thành của cô ấy với Nhị gia, hay là sức chịu đựng đau đớn của cơ thể?”
“Cả hai có gì khác biệt?” Cô giống như bị một tấm lưới vô hình bao phủ, không cách nào thoát ra được, cảm giác này vô cùng bất lực.
Hơi thở của Tần Nguyễn không đều đều, Hoắc Vân Tiêu biết cô vẫn chưa ngủ.
Anh duỗi tay ôm cô vào lòng, nhỏ giọng thì thầm: “Nguyễn Nguyễn, ngủ đi.” Lông mi của Tống Tình khẽ run: “Thuộc hạ còn ch2ưa được phân công ạ.”
Bên cạnh ông cụ Hoắc, Hoắc Hồng Hưng, Hoắc Tam gia, Hoắc Quân Tín và Hoắc Dịch Dung đều có ám vệ đi 7cùng.
Những người này ngày thường có thể hiếm khi xuất hiện, nhưng chỉ cần chủ nhân đi ra ngoài, bọn họ chắc chắn sẽ đi th7eo. Khi Hoắc Vân Tiêu kịp phản ứng, thì anh đã ngậm vành tai phủ ánh trăng lạnh vào trong miệng rồi.
Cơ thể Tần Nguyễn căng thẳng, co rúm lại, giống như bị dọa sợ.
Biết sau lưng là ai, cô mới chậm rãi thả lỏng cơ thể, không nghĩ tới Tam gia cũng còn chưa ngủ. Vẻ mặt Hoắc Vân Tiêu lạnh nhạt, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ tái nhợt ốm yếu: “Anh vất vả rồi.”
“Đừng khách sáo.”
Nicolas dẫn người rời đi, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại người của nhà họ Hoắc. Công Tôn Nghị xoa cằm: “Nếu là lòng trung thành của Tống Tình đối với Nhị gia, chắc hẳn chú cũng vừa nhìn thấy đấy, khoảng chừng 90% trở lên, đó là dựa vào lòng trung thành của cô ấy với Nhị gia nhé. Còn lại mấy nhân tố gây bất an là sợ cơ thể của cô ấy không chịu nổi sự tàn phá của Thực Âm cổ. Đến ngay cả cháu cũng không thể xác định 100% cô ấy chính là dược nhân cuối cùng để cứu Nhị gia.”
Chú hai nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nắm chắc 90% trở lên, đây đã là kết quả tốt nhất.
Hi vọng Tống Tình có thể gắng gượng được đến ngày mai, đừng làm lãng phí thời gian để họ tìm kiếm dược nhân tiếp theo. Đôi mắt cô hơi mở to, thầm nghĩ, chẳng lẽ Tam gia thực sự muốn làm cái gì đó.
Một giây sau, giọng nói dịu dàng như gió xuân của Tam gia vang lên bên tai Tần Nguyễn.
“Ngoan, ngủ đi, không ngủ được anh có thể giúp em.” Tần Nguyễn nhìn thấy sự lựa chọn của Tống Tình, cùng với đau đớn mà cô ta đang phải trải qua, nhưng lại không có cách nào ra tay được.
Cô hơi nheo mắt, nhìn bóng dáng Tống Tình biến mất ở góc rẽ trên lầu hai, ánh sáng trong mắt cô dần dần tối đi.
Sau khi Tống Tình rời đi, Công Tôn Nghị đi đến bên cạnh chú hai và hạ thấp giọng xuống, nói: “Tống Tình có sự trung thành đối với Nhị gia, tiếp theo phải nhìn xem cô ấy có thể gắng gượng qua đêm nay được hay không, và cả đau đớn khi bị Thực Âm cổ gặm nhấm máu thịt nữa.” Ý nghĩa sâu xa trong lời nói và hành động của anh không hề ôn hòa vô hại như bề ngoài.
Tần Nguyễn không có thời gian nghĩ lung tung, cô hoảng sợ nhắm mắt lại.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không.
Mà cô luôn cảm thấy ngứa ngáy khó tả ở sau lưng dù đang mặc bộ đồ ngủ bằng lụa sa tanh thoải mái.
Thậm chí còn có cảm giác bị nước thấm ướt.
Quá chân thực.