Lúc này, anh ta đang không ngừng đi qua đi lại xung quanh Tống Tìn1h, hai mắt hưng phấn tỏa sáng, vẻ chững chạc và phóng khoáng trên người anh ta biến mất không còn tăm tích. Nếu như Công Tôn Nghị biết được suy nghĩ trong đầu Tần Nguyễn, thì chắc chắn anh ta sẽ kích động nói cho cô biết, đúng là báu vật vô giá chứ còn gì nữa!
Vật chứa cổ trùng trời sinh, trong hàng vạn người cũng không thể tìm ra được một người như thế này đâu. Trong đám côn trùng lúc nhúc này, có một con to nhất vừa trắng vừa tròn.
Âm thanh kia là do con sâu này phát ra, âm thanh của nó nghe rất hưng phấn, nhưng đúng là rất khó nghe. Cái tay đang nắm chặt lấy vai Tống Tình của Công Tôn Nghị cũng không buông ra, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào Tống Tình: “Nhóm máu của cô là gì?”
Tống Tình bình tĩnh đáp, giọng nói không có nhiều cảm xúc: “Rh- ạ.” Hay còn gọi là máu gấu trúc. Đây là ranh giới cuối cùng của cô ta, phải rời khỏi nhà họ Hoắc thì cô ta sống trên đời này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Không ai biết đời này kiếp này, cô ta chỉ muốn đi theo sau lưng một người, dù là chỉ có thể đứng nhìn từ xa xa. Anh ta giống như không còn cảm thấy hứng thú đối với Tống Tình nữa, trên gương mặt nở nụ cười hài lòng và ôn hòa.
Công Tôn Nghị giơ ngón tay nhặt ra con sâu trắng mập mạp và to nhất từ trong hộp gỗ. Công Tôn Nghị nắm vai Tống Tình, kích động nói với chú hai đang tiến đến: “Là cô ấy, chính là cô ấy!”
Anh ta nắm rất chặt, như sợ buông lỏng tay ra Tống Tình sẽ biến mất vậy. Công Tôn Nghị đặt Thực Âm cổ lên cổ tay Tống Tình.
Vậy mà chỉ chớp mắt sau, con sâu kia đã đi theo làn da tiến vào trong máu thịt của cô ta. “Thuộc hạ đồng ý!”
“Tốt! Đứng lên đi.” Chú hai tỏ vẻ hài lòng: “Nhà họ Hoắc sẽ không bạc đãi nhà họ Tống, tiếp theo cô sẽ nghe theo sự sắp xếp của gia chủ Công Tôn.” Họ Tống, đã nói rõ cô ta không phải là ám vệ được bồi dưỡng từ nhỏ.
Chú hai lại hỏi: “Cô là con cái nhà ai?” Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Tống Tình.
Bị nhiều người có địa vị cao quý nhìn chăm chú như vậy, trong lòng Tống Tình đã bị tuyệt vọng bao phủ. Anh ta đang cướp người ở ngay trước mặt người nhà họ Hoắc đấy à.
Hay nói đúng hơn là cố ý làm như thế. Chú hai nhà họ Hoắc nhìn chằm chằm vào Tống Tình, ông ấy hỏi: “Cô tên là gì.”
“Tống Tình ạ.” “Chẳng trách.” Công Tôn Nghị gật đầu: “Nhóm máu và thể chất của cô đều rất được cổ trùng ưa thích. Nhưng, sau khi cứu được Hoắc Nhị gia, cơ thể của cô cũng sẽ bị phế đi.”
“Phế đi?” Ánh mắt Tống Tình khẽ run rẩy, trong mắt toát ra một tia sợ hãi. Vẻ mặt của Tống Tình thay đổi, giống như là không thể nào chấp nhận được sự thật này.
Trái tim cô ta như bị bàn tay ai đó siết chặt, đau đớn, đau đến mức môi cô ta run rẩy. Công Tôn Nghị gật đầu: “Cô là ám vệ nhà họ Hoắc, sau khi bị Thực Âm cổ ăn mòn cơ thể, thì sau này không còn khả năng tiếp tục làm nhiệm vụ nữa, sức mạnh của cô sẽ không trở lại thời kỳ đỉnh cao.”
Hai tay Tống Tình nắm chặt, làm vang lên một tiếng kẽo kẹt rất nhỏ trong phòng khách yên tĩnh. Nếu như không thể làm ám vệ của nhà họ Hoắc, vậy thì chẳng phải cô ta sẽ là một phế nhân sao.
Bao nhiêu năm qua cô ta đi theo bước chân của người đó, cũng sẽ phải dừng lại tại đây. Cô ta đã tiến vào nhà họ Hoắc thì không còn là người của nhà họ Tống nữa, chuyện sống chết của cô ta đã nằm ở trong tay của nhà họ Hoắc.
Nếu là lúc khác, Công Tôn Nghị có thể sẽ do dự, có nên chiếm Tống Tình làm của riêng hay không. Trước đây cô ta đã từng rơi vào trường hợp ngàn cân treo sợi tóc nhưng chưa bao giờ sợ hãi. Tuy nhiên, khi biết được sau này mình có thể sẽ trở thành một phế nhân thì cô ta đã hoàn toàn chìm trong hoảng loạn.
Công Tôn Nghị không cảm nhận được hoạt động tâm lý của Tống Tình, hai mắt anh ta nhìn chằm chằm vào cô ta: “Sau khi Hoắc Nhị gia qua cơn nguy hiểm rồi, cô có đồng ý làm dược nhân của tôi không? Đương nhiên tôi sẽ không bạc đãi cô, cũng sẽ không để cô có bất kỳ nguy hiểm nào đến tính mạng, cô muốn có cái gì, tiền tài hay quyền thế?” Gia chủ nhà Công Tôn đã ngoài 302 tuổi kích động nhìn chằm chằm vào Tống Tình, trông anh ta phấn khởi giống hệt như một đứa trẻ được nhận đồ chơi vậy.
Đồng tử trong mắt của 7anh ta mở lớn hơn nhiều so với trạng thái bình thường. Khi cơ thể của một người ở vào trạng thái cực kỳ hưng phấn, thì đồng tử trong mắt anh ta tự n7hiên sẽ trở nên to hơn. “Vâng, thuộc hạ biết.”
“Vậy cô có đồng ý không?” Anh ta quay lại và nói với mọi người: “Sắp xếp cho cô ấy ở căn phòng sát vách Hoắc Nhị gia, để Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ ở gần Thực Âm cổ sẽ bén hơi nhau, điều đó cũng sẽ giúp ích cho tình hình hiện tại của Hoắc Nhị gia. Còn việc Tống Tình có thể trở thành dược nhân thích hợp hay không thì phải xem kết quả sáng mai, hi vọng cô ấy sẽ không có chút oán trách nào với Nhị gia, nếu vượt qua được, sáng mai Nhị gia có thể tỉnh lại.”
Hoắc Quân Tín lên tiếng: “Tại sao lại phải đợi đến ngày mai? Nếu như Tống Tình không thích hợp, chẳng lẽ lại lãng phí thêm một ngày để đi tìm kiếm dược nhân khác à?” Tống Tình là con nhà thế gia hạng ba, so sánh với gia tộc Công Tôn mà nói, họ muốn có một người thử thuốc rất đơn giản.
Phức tạp là ở chỗ, Tống Tình tạm thời đang là người của nhà họ Hoắc. Vì thế, anh ta đành mặt dày vậy.
Ở đây đều là người thông minh, người nhà họ Hoắc nghe Công Tôn Nghị nói thế là biết anh ta đang nghĩ gì. “Rõ!”
Tống Tình cúi đầu với chú hai rồi đứng dậy. Công Tôn Nghị nói với cô ta: “Duỗi cánh tay ra.”
Tống Tình xắn tay áo lên, để lộ phần cổ tay xinh đẹp trắng trẻo. Công Tôn Nghị đưa chiếc hộp gỗ trong tay đến trước mặt Tống Tình, tiếng kêu đinh tai nhức óc lại vang lên.
Trong hộp gỗ không chỉ có một con côn trùng, mà có ít nhất trăm con lít nha lít nhít. “Nếu đã như vậy, trước hết hãy kiểm tra lòng trung thành của cô với Hoắc Nhị gia, nếu vượt qua được đau đớn do bị Thực Âm cổ gặm nhấm máu thịt, thì coi như cô qua được cửa ải này.”
Tống Tình nhìn con sâu béo trắng được đưa đến trước mắt, trên mặt cô ta lộ ra vẻ không sợ hãi, trong mắt cũng không có một chút e ngại nào. Còn với tình hình trước mắt, anh ta là người cứu Hoắc Nhị gia, nếu như nhân cơ hội này xin một người thử thuốc như Tống Tình, thì có lẽ nhà họ Hoắc sẽ cho anh ta chút ân tình.
Công Tôn Nghị tự biết mình làm như vậy có hơi trái đạo đức, nhưng thể chất và máu của Tống Tình cũng là dược nhân cực kỳ hiếm có, nếu bỏ lỡ sẽ khó tìm được một người như vậy nữa. Vẻ mặt của Công Tôn Nghị rất kinh ngạc, anh ta nhìn từ trên xuống dưới Tống Tình, lông mày cau chặt lại.
Anh ta lại ném ra quả bom nặng ký: “Tôi còn chưa lấy vợ, chỉ cần cô đồng ý làm người thử thuốc của tôi, tôi sẽ đưa cho cô vị trí nữ chủ nhân của nhà Công Tôn, được không?” Nó không hề để lại vết sẹo dù là nhỏ nhất trên da.
Công Tôn Nghị thấy con sâu chui vào người Tống Tình, trên mặt lộ vẻ hài lòng. Nhưng cho dù đã là một kẻ bỏ đi, thì cô ta cũng không muốn rời khỏi nhà họ Hoắc.
Tống Tình nhắm mắt, cô ta kính cẩn đáp lại, giọng rất kiên quyết: “Cảm ơn gia chủ Công Tôn đã ưu ái, nhưng tôi sẽ không rời khỏi nhà họ Hoắc.” Không ai nhìn thấy, Tống Tình hơi cúi thấp đầu, đôi tay để ở bên cạnh hông run rẩy.
Cô ta đang cố gắng hết sức để kìm nén cơ thể mình, không để lộ ra quá nhiều cảm xúc. Sắc mặt anh ta nổi lên một màu hồng nhạt, nhưng rất rõ ràng.
Hơi thở cũng nặng nề hơn, tay cầm hộp gỗ khẽ ru2n run. Chú hai nhíu mày: “Chỉ có một cô gái này?”
“Một mình cô ấy là đủ rồi, thể chất của cô ấy rất được cổ trùng ưa thích, hẳn là vấn đề về máu.” “Tống Tình tự biết thân phận mình thấp, không dám tơ tưởng đến vị trí nữ chủ nhân của gia tộc Công Tôn, xin cảm ơn gia chủ Công Tôn đã nâng đỡ.”
“Cái cô này.” Công Tôn Nghị vừa quan sát Tống Tình vừa lắc đầu cười. Tống Tình hít sâu một hơi, bình tĩnh trả lời: “Thuộc hạ là con gái riêng của Tống Học Văn, thuộc nhà họ Tống, thế gia hạng ba ở thủ đô ạ. Mười năm trước thuộc hạ được nhà họ Tống đón về từ bờ biển thành phố Giang, sau đó được đưa đến nhà họ Hoắc.”
“Tôi thấy cô vẫn luôn đứng ở trong phòng khách, chắc cô cũng biết chuyện phải làm tiếp theo.” Công Tôn Nghị gật đầu: “Khi Thực Âm cổ chui vào cơ thể của ký chủ, chỉ có ngày thứ nhất là thời điểm đau đớn, khó khăn và cần sự nhẫn nại nhất. Nếu vượt qua được ngày đầu tiên, trong lòng cũng không oán hận Nhị gia, thì tiếp xuống mới có thể hoàn toàn kê cao gối ngủ được. Còn nếu ngày đầu tiên đã không chịu nổi thì đúng là phải tiếp tục tìm kiếm dược nhân khác.”
Tống Tình nghe vậy, lần nữa quỳ một gối xuống đất.