Đến lúc này rồi mà Tam gia vẫn trấn an cảm xúc của cô.
“Trước tiên anh đừ1ng nói gì cả!” Hoắc Vân Tiêu nhìn chằm chằm Tần Nguyễn bằng ánh mắt sâu thăm thẳm, như thể muốn cắn nuốt linh hồn người khác vậy.
Khuôn mặt đẹp trai hơi ốm yếu của anh phác họa ra những đường nét cao quý quyến rũ.
Tần Nguyễn cố nén sự nghẹn ngào trong cổ họng, cô dịu dàng nói: “Tam gia đừng lo, em đã từng nói sẽ cùng anh nhìn bọn trẻ trưởng thành, chúng ta sẽ chết già bên nhau, em sẽ không thất hứa đâu.” Trước kia Tam gia cũng thỉnh thoảng ốm đau, nhưng đó chỉ là bệnh vặt, chưa bao giờ nôn ra máu nhiều như thế này.
Nhớ lại lúc xảy ra chuyện, Hoắc Vân Tiêu khẽ cau mày: “Đột nhiên tim đau nhói, cứ như thể bị một bàn tay to lớn bóp chặt, anh không thể thở được, phun ra máu mới đỡ hơn.”
Ánh mắt Tần Nguyễn lóe lên: “Anh nhớ thời gian cụ thể không?” Cảm giác tức ngực, đau tim, khó thở trước đó đã bớt đi rất nhiều.
Cảm nhận được sức mạnh từ tay Tần Nguyễn truyền đến, Hoắc Vân Tiêu đặt tay lên bàn tay cô rồi dịu dàng khuyên: “Nguyễn Nguyễn, đủ rồi.”
Tần Nguyễn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người Tam gia, luồng khí màu tím đang bị sát khí màu đen áp chế. Giọng điệu của Tần Nguyễn rất hung dữ, đôi mắt đen của cô còn hiện lên sự thương cảm và lo lắng.
Sắc mặt Hoắ2c Vân Tiêu tái nhợt, đuôi mắt khẽ nhíu, khuôn mặt ốm yếu lộ vẻ nhẫn nại.
Đôi mắt sâu thẳm của anh cũng hiện lên vẻ mệt mỏi, đôi môi7 nở một nụ cười miễn cưỡng: “Anh sẽ nghe em.” Nhìn sự biến hóa trong tích tắc đó, mọi người đều có những ý nghĩ khác nhau.
Tần Nguyễn vuốt sợi tóc trên mặt, cô nhẹ nhàng nói: “Có người quen cũ đến, ông ấy không phải người bình thường, em ra ngoài nói vài câu với ông ấy.”
Hoắc Vân Tiêu cười hỏi: “Em có gặp nguy hiểm không?” Nhìn dáng vẻ sắp khóc của Tần Nguyễn, ánh mắt Hoắc Vân Tiêu trở nên mềm đi, trái tim đau đớn dường như cũng được một chiếc lông mềm mại xoa dịu.
“Cô bé, ngoan nào!”
Giọng nói của Tam gia vẫn nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu lại kèm theo một chút mạnh mẽ. Hoắc Vân Tiêu cười lắc đầu: “Sao anh nhớ được.”
Tam gia không cố gắng nhớ những chuyện này.
Tần Nguyễn quay đầu nhìn ám vệ vẫn luôn đi theo Tam gia. Cô rời khỏi vòng tay Hoắc Tam gia, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt trầm tĩnh dịu dàng của anh, khàn giọng hỏi: “Tại sao anh lại nôn ra máu?”
Tần Nguyễn đã hỏi điều mà tất cả người nhà họ Hoắc ở đây đều muốn hỏi.
Trong một năm vừa qua, cơ thể Hoắc Vân Tiêu liên tục xảy ra chuyện khiến bọn họ rất lo lắng. Tần Nguyễn đứng dậy, bước qua đám người rồi tiến về phía cửa như một cơn gió.
Minh Vương thực sự đã đi xuống lầu cùng cô, đối phương được bao phủ bởi sương mù đen và dẫn cô đi ra ngoài cửa.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng mọi người luôn cảm thấy Tần Nguyễn tràn đầy sát khí, trông cô như muốn đi liều mạng với ai đó. Cảm nhận được sự kiên trì của Tần Nguyễn, ánh mắt Hoắc Vân Tiêu đang nhìn cô hơi trầm xuống.
Hoắc Hồng Hưng nhìn mặt con trai, thấy sắc mặt tái nhợt của Hoắc Tam gia đã hồng hào trở lại.
Biết hai đứa trẻ đang im lặng đối đầu với nhau, Hoắc Hồng Hưng uyển chuyển nói: “Sắc mặt của Tiêu Tiêu thực sự tốt hơn nhiều rồi.” Đuôi mắt của Tần Nguyễn hơi đỏ lên, tăng thêm một chút quyến rũ.
Mặc dù dáng vẻ này của Tần Nguyễn rất hấp dẫn, nhưng tiếc rằng lại không phải dáng vẻ khóc lóc do bị Tam gia bắt nạt ở trong phòng.
Tam gia không thích nhìn cô gái này có vẻ mặt đau khổ và buồn bã như vậy. Đương nhiên, Tần Nguyễn cũng không ngu đến mức liều mạng, chỉ cần dựa vào việc đã ở Địa Phủ gần trăm năm, cô có thể dễ dàng làm một số chuyện.
Toàn thân Tần Nguyễn có một hơi thở âm trầm, mặc dù đã cố gắng áp chế nhưng vẫn có một chút lộ ra ngoài.
Vẻ mặt Hoắc Vân Tiêu hơi thay đổi, anh đưa tay bóp trán, sau đó đỡ ghế sô pha rồi từ từ đứng dậy. Nhìn thấy Tam gia nôn ra máu, trái tim của cô đau đớn một cách khó hiểu.
Tần Nguyễn phải làm gì mới có thể giải quyết triệt để luồng khí màu đen đang quấn lấy Tam gia.
Nếu có thể, cô muốn gánh chịu tất cả những điều này thay đối phương. Tần Nguyễn mím chặt môi, dưới ánh mắt kiên quyết của đối phương, cô chậm rãi cúi đầu.
Bàn tay đang nắm tay đối phương vẫn không thả lỏng, nhưng lực Minh Thần đang truyền qua lòng bàn tay cũng vì thế mà chậm lại.
Tần Nguyễn không muốn ngoan ngoãn, cô chỉ muốn người trước mắt bớt đau đớn. Hoắc Vân Tiêu cũng nhận ra điều đó, anh nói với bóng lưng Tần Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, em định đi đâu?”
Tần Nguyễn dừng bước, quay đầu nhìn người đàn ông có vẻ mặt bình tĩnh ở phía sau.
Cô thu lại sát khí quanh người, sự lạnh lùng ở sâu trong mắt cũng tan biến, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ dịu dàng. Rõ ràng sinh ra là con trời, mệnh cách cao quý nhất trên đời, tại sao lại bị tà sát nhập vào cơ thể như vậy!
Mỗi khi luồng khí màu đen áp chế khí tím, Tam gia sẽ phải chịu đựng cơn đau.
Đôi mắt Tần Nguyễn đỏ lên, giọng cô khàn khàn: “Không đủ, vẫn chưa đủ!” Không thể nói Tần Nguyễn không biết báo ơn, chỉ vì Minh Vương đã cho cô cơ hội khiêu khích mà thôi.
Tần Nguyễn có thể nhận thấy Minh Vương rất để ý Tam gia, dường như cô và anh cũng có mối liên quan chặt chẽ với nhau.
Cách duy nhất để cứu Tam gia một lần và mãi mãi là cạy được miệng của Minh Vương. Hoắc Vân Tiêu kéo bàn tay của Tần Nguyễn đang nắm chặt tay mình ra, động tác rất cứng rắn.
Khi Tần Nguyễn vừa định nắm lấy tay anh, Tam gia đã ôm cô vào lòng ngay trước mặt những người lớn trong nhà, sau đó nhẹ giọng an ủi: “Nguyễn Nguyễn, anh thật sự không sao, em đừng lo.”
Tần Nguyễn nắm chặt tay, sau đó chậm rãi buông ra. Vì lo lắng cho sức khỏe của đứa cháu, ông cụ Hoắc cắt ngang giây phút t0ình cảm của hai vợ chồng: “Đỡ Tiêu Tiêu đến ngồi xuống ghế sô pha trước đã.”
Tần Nguyễn cúi đầu, cố kìm nén lệ trong mắt, cô và Hoắc Quân Tín đỡ Tam gia vào trong phòng khách.
Hoắc Vân Tiêu thả lỏng người dựa vào ghế sô pha, ánh mắt anh dán chặt vào Tần Nguyễn đang ngồi bên cạnh, khóe miệng thoáng hiện nụ cười. Đối phương bước lên trước một bước rồi cung kính nói: “Phu nhân, chủ nhân đột nhiên nôn ra máu lúc một giờ mười lăm phút sáng.”
Bây giờ là một giờ hai mươi lăm phút.
Minh Vương nói với Tần Nguyễn rằng Tam gia phun ra máu, cô vội vàng xuống lầu để chải vuốt cơ thể cho anh, tất cả chỉ vừa được mười phút. Giọng nói của anh vẫn dịu dàng như cũ, nhưng nó chỉ dành cho Tần Nguyễn.
Nhìn7 dáng vẻ này của anh, Tần Nguyễn cảm thấy vô cùng đau xót.
Tần Nguyễn mím chặt môi, bàn tay đang truyền lực Minh Thần nắm chặt lấy 2tay Tam gia, sức mạnh trong cơ thể cô nhanh chóng tiêu hao. Nói cách khác, Tam gia nôn ra máu đúng vào lúc Tần Nguyễn ra tay cứu Hoắc Dịch Dung ở trên lầu.
Chẳng lẽ việc Tam gia nôn ra máu có liên quan tới cô.
Ánh mắt Tần Nguyễn vượt qua đám người, tìm kiếm thứ gì đó trong phòng khách. Hoắc Vân Tiêu tiến về phía Tần Nguyễn, anh nói bằng giọng dịu dàng đầy bất đắc dĩ: “Nguyễn Nguyễn, anh đang hỏi em có gặp nguy hiểm hay không.”
Người quen cũ mà Tần Nguyễn nói không phải là người bình thường.
Tam gia nghe vậy thì hiểu ngay.