Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 771: Cô bé, em luôn có thể mang đến cho anh những niềm vui bất ngờ



Hoắc Quân Tín tức giận như một con sư tử đang nổi điên, sự thù hận của anh ta cũng lây nhiễm sang mọi thành viên trong nh1à họ Hoắc.

Hoắc Vân Tiêu khẽ nhướng mày, đối mặt với mọi người, anh nói: “Cháu sẽ để hoàng thất của nước Fuluo p2hải trả giá gấp mười lần những gì anh hai trải qua hôm nay.”

Đôi mắt bình tĩnh và sâu thẳm của Hoắc Tam gia nhìn7 ông cụ Hoắc, anh nói: “Nếu cháu đã muốn ra tay với họ, thì đương nhiên có thể rút lui an toàn.” Kẻ giết người sẽ bị quả báo.

Nếu không phải bất đắc dĩ, không ai muốn dính vào nghiệp chướng.

Hoắc Vân Tiêu cúi đầu nhìn chằm chằm chuỗi hạt trên cổ tay, trước đây nó sáng long lanh nhưng bây giờ càng ngày càng tối.
Phía sau có tiếng bước chân luống cuống, Tần Nguyễn quay đầu nhìn thấy ông cụ Hoắc, Hoắc Hồng Hưng, cùng chú hai đang nhanh chóng đi lên lầu.

Có một nhóm người từ lầu hai đi xuống, người dẫn đầu là Công Tôn Nghị mang vẻ mặt âm trầm.

Hoắc Vân Tiêu cũng nhìn thấy người nhà Công Tôn đi xuống lầu.
Ánh mắt Hoắc Vân Tiêu lóe lên, vẻ mặt không hề có biểu cảm đột nhiên trở nên dịu dàng.

Anh nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn bằng ánh mắt dịu dàng và chiều chuộng, kèm theo đó là một chút khen ngợi.

Nhận thấy tâm trạng của Tam gia đột nhiên trở nên vui vẻ, Tần Nguyễn vẫn chẳng hiểu gì.
Ông cụ Hoắc khẽ7 mấp máy môi, nhưng lại từ từ ngậm lại, cuối cùng không nói gì nữa.

Thấy ông cụ Hoắc không nói gì, Hoắc Hồng Hưn2g, chú hai, và Hoắc Quân Tín biết chuyện này đã được quyết định.

Hoắc Vân Tiêu cũng hiểu, anh nói một cách rõ rà0ng: “Ông nội, ba, chú hai, anh cả cứ yên tâm, sẽ không có chuyện cháu giết địch một nghìn tự tổn hại tám trăm đâu ạ.”
Nhắc đến cổ độc, Công Tôn Nghị tức giận nói: “Là Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ của nước Fuluo, đây là một loại cổ độc chỉ nhắm vào đàn ông, cổ trùng ký sinh trong cơ thể cậu ấy, không thể nào tống nó ra ngoài được. Sau khi trúng cổ, ngày ngày cổ trùng sẽ hút dương khí, lúc đầu liên tục nôn ra máu, ngày nào cũng phải chịu đựng cơn đau cấp 12 cực kỳ khó chịu, đau đớn như phụ nữ sinh con vậy. Cho đến khi sức sống cạn kiệt, cổ trùng mới từ máu thịt chui ra.”

“Thật ác độc!” Chú hai tức đến run rẩy: “Hoàng thất nước Fuluo khinh người quá đáng!”

Khi nghe thấy điều này, cơ thể già nua của ông cụ Hoắc gập xuống, ông cụ thậm chí không thể đứng vững.
Đây không phải là một câu khẳng định, không dễ giải chứ không phải là không có cách giải.

Ông cụ Hoắc chống cây gậy đầu rồng trong tay, hỏi: “Có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?”

Công Tôn Nghị mấp máy môi, trầm ngâm nói: “Nếu tìm được dược nhân thích hợp thì chắc chắn 100%, còn nếu tìm không thấy người thích hợp, vậy đến một phần trăm cũng không có.”
Người nhà họ Hoắc đã trải qua rất nhiều vụ ám sát lớn nhỏ, nhưng chưa từng có người nào thật sự dám động tới dòng chính của nhà bọn họ, những vụ việc lẻ tẻ đó chỉ là thăm dò mà thôi.

Lần này nước Fuluo thật sự khiến những thành viên dòng chính nhà họ Hoắc tức giận.

Ngay cả ông cụ Hoắc luôn chủ trương giữ hòa khí cũng không nói thêm gì nữa.
Hoắc Quân Tín bước tới vỗ vai Hoắc Vân Tiêu: “Anh sẽ xử lý mấy lão già trong Nội Các, có việc gì thì báo cho anh biết trước.”

Hoắc Vân Tiêu gật đầu, chuỗi tràng hạt đang liên tục chuyển động trong tay anh cuối cùng cũng dừng lại.

Được những người lớn tuổi ủng hộ, Hoắc Vân Tiêu không phải lo lắng gì nữa.
Đối phương có lẽ đã quen nhìn người khác từ vị trí của người nắm quyền, chỉ cần nhìn chằm chằm thôi đã kèm theo một chút uy nghiêm.

Đôi mắt của ông cụ Hoắc sâu thẳm một cách khó tả, trong đôi mắt đầy mưu trí đó có những cảm xúc mà Tần Nguyễn không thể hiểu được.

Hoắc Vân Tiêu đột nhiên cử động.
Nếu không có Hoắc Hồng Hưng đỡ bên cạnh, có lẽ ông cụ không thể chống đỡ được.

Ngọn lửa giận trong người Hoắc Quân Tín bùng lên, anh ta vừa tức giận vừa thương đứa em trai, đôi mắt cũng đỏ ngầu.

Hoắc Vân Tiêu nhắm chặt mắt, để che giấu sự tàn nhẫn trong mắt mình, đôi môi anh mím thành một đường.
Ông cụ Hoắc ngồi thẳng người, khí thế sắc bén, đôi mắt đục ngầu sáng lên.

Ông cụ trầm giọng nói: “Vậy cháu cứ thoải mái mà làm đi, cũng nên để người khác biết sẽ phải trả giá lớn đến mức nào khi đụng đến người nhà họ Hoắc.”

Bao nhiêu năm qua, không có bất kỳ ai làm tổn thương đến dòng chính của nhà họ Hoắc.
Khóe môi Hoắc Vân Tiêu cong lên thành một đường cong vui vẻ, đầu ngón tay anh quệt nhẹ vào chóp mũi Tần Nguyễn, anh nói: “Em luôn có thể mang đến cho anh những niềm vui bất ngờ.”

Hoắc Vân Tiêu vẫn đánh giá thấp Tần Nguyễn.

Cô gái này không phải người bình thường.
Tần Nguyễn đứng phía sau Tam gia.

Cô kìm nén sự kinh hoàng trong lòng, đôi mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào bóng dáng mảnh khảnh trước mặt.

Trong mắt Tần Nguyễn không hề có sự sợ hãi, mà chỉ là đau lòng cùng phức tạp không nói nên lời.
Thấy vẻ mặt khó coi của mọi người, Hoắc Vân Tiêu ôm chặt eo Tần Nguyễn, giọng nói cũng hơi trầm xuống: “Xem ra muốn đi cũng không được.”

Sau khi Công Tôn Nghị xuống lầu, ánh mắt của anh ta tìm đến vị trí của Hoắc Vân Tiêu.

Đối mặt với ánh mắt thâm trầm của Hoắc Tam gia, Công Tôn Nghị lộ vẻ áy náy rồi khẽ lắc đầu.
Tần Nguyễn ngơ ngác: “Sợ cái gì?”

Ngón tay của Hoắc Vân Tiêu đang đặt trên eo Tần Nguyễn khẽ nhúc nhích: “Em không sợ anh? Không sợ ông à?”

“Tại sao em lại phải sợ?” Tần Nguyễn cảm thấy khó hiểu.
Tần Nguyễn chưa từng tiếp xúc với cổ độc, nếu nhà Công Tôn không cứu được người, cô có thể thử một lần.

Hoắc Vân Tiêu dừng bước, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn Tần Nguyễn đầy nặng nề.

“Em không sợ à?”
Tần Nguyễn có quan điểm rất rõ ràng giữa đúng và sai, cô cũng không có sự bất định của những người trẻ tuổi.

Tần Nguyễn có một sự lương thiện không hề vượt qua ranh giới, đồng thời cũng có một trái tim ghét ác như thù.

Chính sự độc đáo đặc biệt ẩn chứa bên trong Tần Nguyễn, khiến Hoắc Vân Tiêu sẵn sàng bồi dưỡng và tình nguyện trải sẵn con đường cho cô.
Vẻ mặt ông cụ Hoắc đầy lo lắng, ánh mắt mưu trí của ông cụ nhìn chằm chằm vào đứa cháu: “Cháu quyết định rồi hả?”

Hoắc Vân Tiêu nhẹ nhàng gật đầu.

Vẻ mặt anh bình tĩnh, đôi mắt sắc bén hiện lên sự kiên định.
Chú hai từ trước đến giờ chỉ mê đồ cổ nên chẳng biết gì về cổ độc cả, vì thế ông ấy hỏi thẳng: “Dược nhân là gì?”

Công Tôn Nghị cũng không biết phải giải thích thế nào, chuyện này không thể nói rõ qua vài câu được.

Hoắc Vân Tiêu ôm Tần Nguyễn đi tới, nhìn thẳng vào vẻ mặt bối rối của Công Tôn Nghị: “Anh hai của tôi trúng loại cổ độc nào thế?”
Anh đột ngột đi tới trước mặt Tần Nguyễn, ôm lấy vòng eo thon thả của cô rồi nhẹ giọng nói với những người khác có mặt ở đây: “Nguyễn Nguyễn vừa từ bên ngoài trở về, hai đứa bé không có người chăm sóc, để cô ấy về trước đi.”

Thấy cháu trai muốn bảo vệ cháu dâu, cảm giác áp bách của ông cụ Hoắc đối với Tần Nguyễn lập tức rút lui.

Ông cụ Hoắc híp mắt, vẫy tay nói: “Đi đi.”
Hoắc Vân Tiêu ôm eo Tần Nguyễn rồi dẫn cô ra ngoài cửa.

Tần Nguyễn bước chậm lại, ghé sát vào tai Tam gia rồi nhỏ giọng nói: “Em muốn gặp anh Dung.”

Tần Nguyễn không yên tâm khi rời đi vào lúc này, cô rất lo lắng về việc Hoắc Dịch Dung bị thương.
Rõ ràng Tam gia đứng rất gần, nhưng cô lại cảm thấy giữa hai người có một khoảng cách rất xa.

Nhận thấy có ánh mắt nhìn mình, Tần Nguyễn dời mắt khỏi người Tam gia và tìm kiếm ánh mắt khiến cô cảm thấy bị đè nén.

Chính là ông cụ Hoắc đang nhìn chằm chằm vào cô.
Khi anh mở mắt ra một lần nữa, trong mắt lại hiện lên sự lạnh lùng vốn có.

Hoắc Vân Tiêu hỏi Công Tôn Nghị: “Dược nhân mà anh nói trước đó phải tìm ở đâu?” Giọng nói của anh trầm và lạnh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.