Trong mắt anh chứa đầy ý cười cùng trêu tức, ch1ứ không hề có dục vọng vượt quá giới hạn.
Biết người đàn ông này lại đùa mình, Tần Nguyễn cũng không chạy trốn giống lúc bình thư2ờng. Lục Dịch Trần thay đổi dáng vẻ khiêm tốn ngày xưa, anh ta không nhìn ánh mắt sắc bén của Tống Tình đứng ở sau lưng Tần Nguyễn, mà kéo cô đi về phía đám người.
“Tôi giới thiệu cho mọi người một chút, vị này chính là đàn em khóa dưới của tôi, Tần Nguyễn.”
Sau khi thưởng thức xong các loại vẻ mặt khác nhau của mọi người, anh ta tiếp tục nói: “Cô ấy cũng là người mà mọi người đang trông ngóng mỏi mòn con mắt, Hoắc tam phu nhân. Thế nào, có phải cô ấy cực kỳ xinh đẹp không? Đây là hoa khôi của Học viện Thịnh Thế đấy!” Cô dùng hai tay giữ lấy khuôn mặt tuấn tú đẹp như tranh vẽ của Hoắc Vân Tiêu, rồi kiễng chân lên xích lại gần đôi môi mỏng c7ủa đối phương, và trao một nụ hôn vô cùng vang dội.
Tiếng rất kêu khiến người ta nghe thấy phải đỏ mặt.
Tần Nguyễn lùi lạ7i, gợi cảm nói: “Vậy em đợi đêm nay mỹ nhân đến thị tẩm nhé.” Tần Nguyễn kéo áo trên người, và đi tới ghế lái gõ cửa kính xe.
Kính cửa sổ hạ xuống, Lâm Hạo lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: “Phu nhân?”
“Tôi đi lên trước, anh tìm chỗ mua thuốc giải rượu giúp tôi, chắc tối nay anh hai tôi uống không ít rượu đâu.” Gã mời Tần Nguyễn đến thang máy, lại cung kính đưa người đến trước cửa phòng VIP.
“Hoắc tam phu nhân, nhóm Lục nhị thiếu đang ở bên trong.”
Tần Nguyễn đứng ở trước cửa, nghiêng đầu cười nói: “Làm phiền quản lý Vương phải dẫn đường.” Đột nhiên, khóe môi Hoắc Tam gia nở một nụ cười, nụ cười ấy dần dần sâu hơn.
Khi không cười, Tam gia giống như tiên nhân không thể tới gần, còn khi anh cười vui vẻ, trên người có sự dịu dàng và hơi thở khói lửa nhân gian.
Anh nhìn theo hướng Tần Nguyễn rời đi, lắc đầu bật cười. “Tôi được đàn anh mời tới chơi, lần đầu tiên gặp mọi người, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Gần như ngay lúc Tần Nguyễn đưa tay lên, tất cả mọi người đều cầm lấy ly rượu trên bàn.
Tần Nguyễn là ai, là đứa trẻ mồ côi ở khu tây có xuất thân không ra gì? Đáng tiếc, nhóm người gần như không có ai thèm ngắm anh ta, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Tần Nguyễn.
Cảnh tượng này rất đúng với câu Tần Nguyễn đã nói, cô tự mình đưa tới cửa cho người ta ngắm như khỉ.
Đôi mắt lạnh lùng của Tần Nguyễn hơi cong lên, cô nâng ly rượu trong tay lên với mọi người. Cô cười híp mắt nhìn Lục Dịch Trần đang đi tới gần, giọng điệu khiêm tốn: “Đàn anh đừng giễu cợt tôi, tôi không mời mà tới, hi vọng không quấy rầy nhã hứng của mọi người.”
“Cô nói thế khác nào đánh vào mặt tôi, có ai không biết bữa tiệc tối nay là do tôi chủ trì đâu.” Lục Dịch Trần nhét ly rượu vào trong tay Tần Nguyễn: “Đàn em à, cô có thể đến đã là cho tôi thể diện rồi, đàn anh sau này còn cần sống dựa vào cô đấy, tương lai xin Hoắc tam phu nhân thưởng cho một chén cơm nhé.”
Ngay đến cả Lục nhị thiếu cũng khó tránh khỏi muốn nói mấy lời lấy lòng Tần Nguyễn. Ánh mắt anh ta trở nên mê ly, có vẻ như đã uống rất nhiều.
Nhưng ngay cả lúc này, anh ta vẫn nhận ra em gái của mình tới.
Tần nhị thiếu nở một nụ cười ngốc nghếch, vẫy tay với Tần Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, em đến rồi à.” Khi Tần Nguyễn đến nơi đã là khoảng mười giờ, trong bãi đậu xe rộng lớn không có mấy chiếc xe sang trọng đắt tiền đậu sẵn.
Giờ này chưa phải là thời điểm náo nhiệt nhất buổi đêm.
Tống Tình mở cửa xe, đón Tần Nguyễn đang ngồi ở ghế sau ra ngoài. Với khuôn mặt của Hoắc Tam gia, dùng từ mỹ nhân cũng không đủ.
2
Ngoại hình của anh đẹp trai bậc nhất ở thủ đô, trên người anh toát ra khí chất hào hoa, lại có xuất thân danh gia vọng tộc, ai nhìn t0hấy cũng phải ngưỡng mộ.
Nói xong, Tần Nguyễn xoay người nhanh chóng rời đi.
Bóng dáng kia trong nháy mắt biến mất như gió. Tần Nguyễn nhận ra quản lý Vương, cô cười tủm tỉm, nói: “Tôi đến Dạ Tước tất nhiên là để chơi rồi, sao vậy, quản lý Vương không chào đón tôi à?”
“Nào dám nào dám.” Quản lý Vương lau mồ hôi không tồn tại trên trán, rồi mời người đi về phía thang máy: “Hoắc tam phu nhân có đặt trước phòng không, hay là lấy riêng một phòng?”
Tối nay, trong một phòng VIP nào đấy ở trên lầu có một đám khách quý, tất cả đều là những người có địa vị cao, con cháu của bốn gia tộc lớn, sáu thế gia, và cả các gia tộc thế gia hạng ba đều tới. Bây giờ lại có một nhân vật lớn như Tần Nguyễn đến, quản lý Vương càng cảm thấy bất an hơn.
Hai tay đút túi, Tần Nguyễn nhẹ nhàng bước đi như đi dạo, cô báo ra số phòng mà Lục Dịch Trần đưa cho.
Quản lý Vương nghe vậy thì thầm nghĩ quả nhiên. Lục Dịch Trần đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu chân cao ở quầy bar nhỏ cách đó không xa, nhìn thấy Tần Nguyễn tới, anh ta tươi cười bước nhanh đến chào đón.
“Ô kìa, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới ngay, Hoắc tam phu nhân hạ cố đến chơi mà tôi lại không tiếp đón từ xa rồi!”
Tần Nguyễn nhìn lướt qua khuôn mặt của mọi người trong phòng, và nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc. Giọng điệu của anh ta đầy đắc ý, thái độ cũng hiền hòa, giống như đang giới thiệu một đứa em trong nhà cho bạn bè biết vậy.
Có người dở khóc dở cười, nói: “Lục nhị thiếu à, anh có biết dùng từ hay không vậy, cẩn thận Tam gia xử lý anh.”
“Trời cao hoàng đế xa mà.” Lục nhị thiếu hất đầu, trông rất ngầu. Nụ cười cưng chiều, vừa bất đắc dĩ lại cực kỳ dung túng.
...
Dạ Tước. Lâm Hạo gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
Tần Nguyễn cùng Tống Tình đi vào bên trong Dạ Tước.
Quản lý Vương đang đi kiểm tra ở sảnh, vô tình nhìn về phía cửa xoay ở lối ra vào thì thấy Tần Nguyễn cùng Tống Tình đang đi vào. “Không phiền không phiền, đây là vinh hạnh của tôi, Hoắc tam phu nhân có thể đến đây đã làm Dạ Tước được nở mày nở mặt rồi.”
Tâng bốc không quá đà, đúng tiêu chuẩn gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Tần Nguyễn nhếch môi, đưa tay đẩy cánh cửa trước mặt. Sắc mặt quản lý Vương thay đổi, thịt trên mặt gã khẽ run rẩy.
Gã lo lắng xoa nắn ngón tay, cơ thể đã nhanh hơn não mà vội vàng chạy tới.
“Hoắc tam phu nhân, tại sao cô lại tới đây?” Anh ta nói những lời này cực kỳ tự nhiên, không hề có chút miễn cưỡng nào.
Cầm ly rượu trong tay, Tần Nguyễn bình tĩnh thở dài: “Từ khi nào mà miệng lưỡi của đàn anh lại trở nên dẻo quẹo như thế hả, tôi nói không lại anh rồi.”
“Ha ha ha ha...” Hoắc Vân Tiêu đứng tại chỗ, rối rắm.
Mỹ nhân?
Anh nhíu mày, hiển nhiên rất không hài lòng với cách gọi này. Được nhà họ Tần nhận về, nhưng lại vì bị đồn là con gái riêng nên thanh danh hỏng mất?
Hay là có những tì vết khác?
Không ai để ý tới những thứ này, mặc kệ trước kia Tần Nguyễn đã từng có thân phận gì, thì hiện tại cô đã là Tam thiếu phu nhân của nhà họ Hoắc, là người mà mà nhà họ Hoắc gật đầu tán thành.
Tần Nguyễn đưa ly rượu đến bên miệng và chỉ uống một ngụm.
Tuy Tam gia không để cô cho lũ trẻ bú sữa, nhưng thỉnh thoảng Tần Nguyễn vẫn sẽ lén lút làm.