Tất cả những người có mặt tối nay đều thân quen, và họ đều có qua1n hệ mật thiết với nhà họ Hoắc.
Bọn họ hoặc thuộc về các gia tộc phụ thuộc vào nhà họ Hoắc, hoặc là có mối quan hệ lợi ích khôn2g thể tách rời với nhà họ, đồng thời tất cả đều nghe theo sự chỉ đạo của gia tộc họ Hoắc, như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó. Nụ cười trên mặt anh ta tươi hơn: “Tôi sống cũng được, dù sao đã trải qua một lần rồi, nên có một số việc làm lại một lần nữa khá thuận buồm xuôi gió.”
Tần Nguyễn gật đầu: “Vậy là được rồi, tôi thì chẳng có hứng thú gì với đống lộn xộn đầy lỗ hổng đấy cả.”
Hai mắt Lận Ninh hơi sáng lên, sống lưng thẳng tắp. Tần Mu7ội lảo đảo đi đến trước mặt Tần Nguyễn, tối nay anh ta không mang theo Bóng Tuyết đi ra ngoài, lại còn bị mọi người rót nhiều rượu như 7vậy khiến Tần nhị thiếu rất khó chịu.
Anh ta đứng bên cạnh Tần Nguyễn, nắm lấy cổ tay cô, rồi bước chân loạng choạng đi về phía2 cửa.
Lục Dịch Trần lập tức tiến lên ngăn cản: “Ơ kìa Tần Muội, cậu muốn kéo em Tần đi đâu vậy?” Đối mặt với Tần Nguyễn còn căng thẳng hơn cả những người lớn tuổi trong nhà bọn họ.
Cho dù trước đây thân phận của Tần Nguyễn từng rất thấp, nhưng địa vị hiện tại của cô đã khác so với trước rồi.
Cô là Hoắc tam phu nhân, nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Hoắc, Tần Nguyễn có chỗ dựa là một tòa núi lớn như thế, ai mà không cảm thấy có áp lực chứ. “Thôi!”
Tất cả mọi người cùng nhất trí ý kiến.
Lục Dịch Trần mở cửa phòng, bảo nhân viên phục vụ ở ngoài cửa vào dọn rượu đi, rồi chuẩn bị một ít thức ăn và một vài loại đồ uống đặc sắc trong câu lạc bộ mang lên. Lúc này, có người đi tới bên cạnh Tần Nguyễn.
Người đó ôn tồn lễ độ, khí chất nhẹ nhàng, trong tay anh ta cầm một cốc nước trái cây, rất tự nhiên đặt ở trên bàn phía trước Tần Nguyễn.
“Tần tiểu thư.” Chuốc nhiều rượu cho anh trai của Hoắc tam phu nhân, cũng không biết đối phương có tính sổ với bọn họ hay không.
Có người thông minh lên tiếng: “Thôi!”
“Thôi!” Người dịu dàng dễ gần mà cô nói, nghe làm sao cũng không phù hợp với Hoắc Tam gia mà họ biết.
Người khác không biết, chứ bọn họ thì biết rất rõ Hoắc Tam gia là một người tâm tư thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn.
Có thể trở thành người cầm quyền đời tiếp theo của nhà họ Hoắc, thì không chỉ dựa vào huyết thống dòng chính thôi đâu. Lận Ninh cũng cười, anh ta thoải mái ngồi xuống bên cạnh Tần Nguyễn: “Đầu bếp của Dạ Tước làm đồ ăn không tồi, cô có muốn nếm thử không?”
Anh ta chỉ vào chiếc đĩa do người phục vụ của Dạ Tước mang đến để trên bàn, trên đĩa bày những món ăn tinh xảo.
Tần Nguyễn lắc đầu: “Tôi đã ăn rồi.” “Tôi rửa mắt chờ đợi đấy.” Giọng điệu cô nhẹ nhàng.
Chẳng biết trong phòng lại trở nên yên tĩnh từ lúc nào, từng đôi mắt dán chặt vào Tần Nguyễn và Lận Ninh.
Chẳng ai ngờ một người thuộc gia tộc thế gia hạng ba, vậy mà lại có quen biết với Tần Nguyễn, đến ngay cả Lục Dịch Trần cũng kinh ngạc. Anh ta hỏi: “Vậy thôi hả?”
Đám người nhìn về phía hai anh em nhà họ Tần.
Trong lòng bọn họ cũng sợ chứ. “Tam gia thích cười mà.” Tần Nguyễn không nhịn được lên tiếng phản bác.
Suy nghĩ, cô lại bồi thêm một câu: “Anh ấy rất dịu dàng, ở chung không có bất kỳ áp lực hay mất tự nhiên nào.”
Mỗi lần đối mặt với cô, trên mặt Tam gia luôn luôn nở nụ cười. Thấy người nhà họ Lận bắt chuyện với Tần Nguyễn, những người khác cũng ngồi không yên.
Bọn họ liên tiếp tiến đến chào hỏi Tần Nguyễn.
Những người tới đầu tiên là các cô gái, ban đầu thái độ của bọn họ còn có chút câu nệ, vì họ chưa biết rõ lắm tính tình của Tần Nguyễn, nên nói chuyện cũng không thoải mái. Thề có trời đất chứng giám, sau khi gọi điện thoại cho Tần Nguyễn xong, anh ta lập tức quay lại phòng VIP để ngăn sự nhiệt tình quá mức của mọi người đối với Tần nhị thiếu, không cho họ mời rượu Tần Muội nữa.
Đáng tiếc vẫn chậm một bước, ai mà ngờ tửu lượng của Tần Muội lại kém như thế chứ.
Lục Dịch Trần nhẹ giọng dỗ dành: “Ai dám rót rượu cho Hoắc tam phu nhân đâu, chúng ta ngồi xuống nói chuyện, để cậu tỉnh rượu lại luôn nhé?” Ánh mắt Tần Muội không có nhiều tiêu cự, anh ta nhìn chằm chằm Tần Nguyễn một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Không uống rượu?”
“Không uống!” Tiếng nói dứt khoát của Tần Nguyễn truyền vào trong tai mọi người.
Một giọng nói ấm áp theo sau: “Không uống rượu cũng rất tốt, lần nào tới đây cũng đều uống say bí tỉ, về nhà ngủ một giấc sáng hôm sau dậy đầu đau như búa bổ, cảm giác rất khó chịu.” Tuy nhiên, sự chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận đó vẫn có thể thấy được ở khắp mọi nơi trong cuộc sống của cô ấy.
Nhìn Tần Muội nắm chặt tay Tần Nguyễn, Lăng Hiểu Huyên cảm thán: “Anh hai em chỉ bằng tuổi em mà đã biết thật lòng che chở bảo vệ em quá.”
Tần Nguyễn nghiêng đầu nhìn Tần Muội, nhẹ giọng nói: “Anh ấy là anh hai của em mà.” Anh ta tựa đầu vào lưng ghế sô pha, tay còn nắm cổ tay Tần Nguyễn, sợ cô bị bắt nạt.
Lăng Hiểu Huyên nhìn thấy cảnh này, trong đầu hiện lên một ký ức quen thuộc.
Đã từng có người cũng quan tâm chăm sóc cho cô ấy như thế này, nhưng khi cô ấy lớn lên, những hành động thân mật giữa bọn họ cũng ít đi. Không phải Hoắc tam phu nhân, mà là Tần tiểu thư.
Tần Nguyễn ngước mắt, đập vào mắt cô là một gương mặt khá điển trai.
Cô mỉm cười: “Lận thiếu.” “Xem ra gần đây Lận thiếu sống khá tốt?”
Lận Ninh tới nơi này đơn giản là muốn tìm kiếm cảm giác tồn tại trong mắt Tần Nguyễn, để cô đừng quên anh ta.
Tần Nguyễn chủ động đáp lời là niềm vui bất ngờ đối với anh ta. Lận Ninh khẽ vuốt cằm, cũng không nói nhiều nữa.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh Tần Nguyễn, giữa hai người giữ một khoảng cách nhất định.
Tần Nguyễn đánh giá người này, phát hiện đối phương ăn mặc ngày càng tao nhã, khí chất cũng khác trước kia. Anh rất tốt với cô, tốt đến mức cô đã buông bỏ giới hạn, hoàn toàn rơi vào sự dịu dàng của đối phương rồi.
Chưa cần nói tới mấy cô gái xung quanh cô kinh ngạc há to miệng, mà ánh mắt của những người khác nhìn Tần Nguyễn cũng có chút thay đổi.
Bọn họ cảm thấy nghi ngờ, người mà Tần Nguyễn nói đến, chính là Hoắc Tam gia mà bọn họ đang thảo luận à. Có người phụ họa: “Đúng vậy, uống rượu nhiều cũng không có gì thú vị, tất cả mọi người đều biết nhau hết, cũng không cần phải khách sáo như vậy.
“Nói có lý!”
Lục Dịch Trần nhìn về phía mấy chai rượu đã mở trên bàn, mỗi chai đều có giá trị không nhỏ. Đôi mắt có chút ướt át0 của Tần Muội lườm Lục Dịch Trần, anh ta nở nụ cười lạnh: “Các người đừng hòng rót rượu cho Nguyễn Nguyễn, một đám người bắt nạt một cô gái, đúng là không biết xấu hổ!”
Nhìn anh ta đứng cũng không vững, nhưng còn biết bảo vệ Tần Nguyễn ở sau lưng.
Lục Dịch Trần nhìn thấy dáng vẻ ấy của Tần Muội là biết ngay thằng nhóc này đã say. “Đồ cáo chúc tết gà!” Tần Muội chỉ tay vào Lục Dịch Trần: “Chính anh rót cho tôi sáu ly rượu, đừng tưởng là tôi không nhớ!”
Lục Dịch Trần theo bản năng sờ lên mũi, vừa rồi đúng là anh ta không thể tìm hiểu được sở thích của Tần Nguyễn từ trong miệng của Tần Muội, nên mới nghĩ đến chuyện rót nhiều rượu cho cậu ta, có lẽ sẽ hỏi ra được thứ gì đó.
Ai ngờ hỏi gì thằng nhóc này cũng không biết! Anh ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo tươi cười của Tần Nguyễn.
Không nhìn thấy bất kỳ ý đùa giỡn nào ở trong đó, Lận Ninh trịnh trọng gật đầu: “Tôi sẽ mau chóng để Tần tiểu thư nhìn thấy được thành ý của tôi.”
Tần Nguyễn cầm cốc nước trái cây trên bàn, giơ lên với Lận Ninh. Chẳng mấy chốc rượu trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Tần Nguyễn kéo tay Tần Muội, chọn một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.
Đúng là tối nay Tần Muội uống khá nhiều, mặt cũng đỏ bừng. Mặc kệ Tam gia ở bên ngoài biểu hiện mình nho nhã lịch sự như thế nào, thì người đàn ông này vẫn là một người thâm trầm, khó dò.
Còn trẻ tuổi tuấn tú lịch sự như thế mà đã nắm quyền sinh quyền sát trong tay.
So với Hoắc Nhị gia tàn nhẫn và kiêu ngạo, có thể nói Hoắc Tam gia chỉ có hơn chứ không kém. Nghe đồn do sức khỏe yếu ớt nên tính tình của Hoắc Tam gia trở nên vui giận thất thường, giây trước có thể cười với bạn, giây sau đã giết chết bạn rồi.
Không một ai trong số những người có mặt ở đây không bị những người lớn trong gia tộc nghiêm khắc dặn dò rằng, ở cái đất thủ đô này tuyệt đối không được chọc giận Hoắc Nhị gia và Hoắc Tam gia.
Hai anh em họ này, thủ đoạn của người này còn ác hơn người kia.