Anh ta bình tĩnh nói: “Lục Dịch Trần gọi 1điện thoại mời anh tối nay đến Dạ Tước, anh phải về nhà thay bộ quần áo khác, tiện thể qua công ty tìm anh cả đây.”
Tần 2Nguyễn không hiểu: “Anh tìm anh cả làm gì?” Lúc cô xoay người, để lộ ra một mảng da nhỏ trắng ngần.
Vốn cô đã có một vòng eo nhỏ nhắn, nhưng đứng ở góc độ của Tam gia lại thấy càng thêm mê người.
Lúc Tần Nguyễn cầm áo khoác, cô tiện tay cầm luôn điện thoại để ở trên bàn. “Đừng khách sáo, chúng tôi xin đợi Hoắc phu nhân hạ cố đến chơi.”
Tần Nguyễn buồn cười quá, bèn cúp điện thoại đi chọn quần áo.
Nghe điện thoại của Lục Dịch Trần là cô biết không thể tránh chuyến đi tối nay rồi. Đáng tiếc, nụ cười ấy quá ngắn ngủi.
Tam gia nhanh chóng trở lại bình thường, không cho cô thưởng thức sắc đẹp nữa.
Tần Nguyễn đưa mắt nhìn anh rời khỏi phòng ăn, cô cũng đứng dậy đi sang bên cạnh thăm Leslie. Lục Dịch Trần vừa uống hai ly rượu nên sắc mặt hơi hồng hồng, nghe Lăng Hiểu Huyên nói thế thì đưa tay cướp luôn điện thoại.
“Ơ này, anh làm cái gì... Sao anh lại cướp điện thoại của người khác.”
Tiếng quát của Lăng Hiểu Huyên thông qua ống nghe truyền vào trong tai Tần Nguyễn. Một chiếc xe thể thao Bugatti Veyron lao vùn vụt tới và dừng lại trước Dạ Tước, một tụ điểm ăn chơi ở thủ đô.
Thấy chiếc xe thể thao đắt tiền dừng lại, cậu em chuyên đỗ xe vội vàng chạy đến đón.
Cửa xe mở ra, Tần Muội ăn mặc sành điệu bước xuống, anh ta ném chìa khóa xe cho người đến gần, tiện thể cho ít tiền boa. Những người trẻ tuổi này không thể nói là nổi bật nhất trong gia tộc, nhưng bọn họ cũng là tinh anh được bồi dưỡng từ nhỏ, giao lưu với bọn họ quá mệt mỏi, cần một trái tim nhạy cảm và tinh tế.
“Hiểu Huyên, cô gọi điện thoại cho ai thế?”
Một giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai Tần Nguyễn, là Lục Dịch Trần. Bọn tôi đang chơi ở Dạ Tước này, cô có muốn tới chơi không?” Lục Dịch Trần dừng một chút, lại nói: “Đều là mấy người thân quen với nhau thôi. À đúng rồi, Tần Muội cũng đang ở đây, lúc tôi đi ra ngoài, cậu ta đang bị người đẹp quấn lấy ở trong phòng.”
Tần Nguyễn cười khẽ: “Tôi không đi được không?”
“Không được.” Lục Dịch Trần cười híp mắt, nói: “Lúc đầu tôi cũng không có ý định làm phiền cô, tối nay mời Tần Muội đến là vì muốn tìm hiểu xem cô thích cái gì để chuẩn bị quà sinh nhật cho cô, ai ngờ thằng nhóc này kín miệng quá, hỏi gì cũng bảo là không biết.” Tần Nguyễn dịu dàng hỏi: “Tam gia, anh cười cái gì vậy?”
Trông cô dịu dàng thế này thôi, chứ trong mắt không hề có một chút hiền hòa nào.
Tam gia ho một tiếng, nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay và nghiêm túc nói: “Lát nữa Nicolas sẽ qua đây gặp anh để bàn bạc về vấn đề tài nguyên dầu mỏ của nước Fuluo, anh hai cũng sẽ đến. Anh đi phòng làm việc trước để sửa sang lại tài liệu đây.” Tần Muội hừ một tiếng: “Anh cả đã cho Cao Lan Nguyệt một khoản tiền, đủ để bà ta sống đến cuối đời, nhưng người phụ nữ này lòng tham không đáy, càng muốn nhiều hơn nữa.”
Tần Nguyễn gật đầu đồng ý: “Anh nhớ nhắc anh cả có làm việc cũng đừng quên nghỉ ngơi, đến lúc bệnh tật ra thì nhiều tiền cũng có ích lợi gì.”
“Anh biết rồi.” Cô gật đầu: “Lục Dịch Trần mời em đến Dạ Tước, anh hai của em cũng đang ở đó.”
Tam gia thoáng im lặng, rồi nói: “Mấy ngày nay cậu ta rất tích cực, tối nay hẳn là mời không ít các bạn trẻ qua đấy, em đi gặp mọi người cũng tốt.”
Động tác mặc áo khoác của Tần Nguyễn hơi dừng lại, cô cau mày hỏi: “Sao em có cảm giác mình đi làm khỉ cho người ta ngắm thế nhỉ.” “Đã không ăn xin đừng thả thính em.”
Tần Nguyễn kéo tay Tam gia ra, liếc xéo anh một cái.
Người đàn ông này mà thả thính thì chẳng ai chống cự được, anh khiến cho cô dạo gần đây dường như có chút khác thường. ...
Chín giờ tối, nhịp sống về đêm vừa mới bắt đầu.
Khoảng thời gian này là thời điểm để các bạn trẻ thư giãn và thả lỏng. Mà lại còn là cô tự mình đưa thân đến cho người ta ngắm nữa chứ.
Câu nói này làm cho người ta dở khóc dở cười, Tam gia thả văn kiện xuống, đi đến trước mặt Tần Nguyễn.
Anh sửa lại cổ áo cho cô, rồi khẽ cười: “Khỉ đâu mà khỉ, rõ ràng là một cô bé bị anh nuông chiều mà.” “Em ở nhà.”
Thời gian này cô không ở nhà thì có thể ở đâu được.
Lăng Hiểu Huyên cười nói: “Đến Dạ Tước chơi không? Tối nay có rất nhiều người, nhưng không có người ở bên ngoài vào.” Một lúc sau cô mới kinh hãi nói: “Anh cả chịu hi sinh lớn như thế cơ à?!”
Cô vẫn còn nhớ người phụ nữ Cao Lan Nguyệt kia, mặc dù bà ta vẫn còn khá xinh đẹp đấy, nhưng so với người anh cả nho nhã lịch thiệp của cô mà nói thì thật sự là... khó mà hạ miệng được.
Tần Muội giật mình, nhìn vẻ mặt của em gái, trong lòng anh ta hiểu ra cái gì đó, sắc mặt không khỏi trở nên vặn vẹo. Tần Muội ôm Bóng Tuyết rời khỏi nhà họ Hoắc.
Tam gia đặt nắm tay lên môi và khẽ cười thành tiếng.
Hai anh em nhà này nói chuyện với nhau thú vị quá. Lăng Hiểu Huyên đang đứng trong hành lang của Dạ Tước, cô ấy liếc xéo: “Bọn họ muốn em đến, nhưng đáng tiếc không ai có cơ hội mời được em đến dự, chị ở lại đây thật sự quá chán, cứ nghe bọn họ thăm dò sở thích của em, đúng là chẳng thú vị gì cả.”
“Vậy em càng không thể đi.”
Tần Nguyễn biết những người kia là ai, bọn họ đều là những cậu ấm cô chiêu đất thủ đô, ở trong giới thượng lưu quyền quý mà cô đã từng nằm mơ cũng không với tới được. Sắc mặt Tần Muội đen sì: “Bác cả bị phán ở tù 3 năm. Tối hôm qua bà cô Cao L7an Nguyệt kia lại tới nhà mình làm loạn. May mà tối hôm qua ba không có ở nhà, không thì lại phải tức giận.”
Cao Lan Ngu7yệt là vợ của Tần An Dân, một con cọp cái điển hình, hợm hĩnh và ích kỷ.
Tần Nguyễn biết chuyện Tần An Dân bị bắt, anh c2ả đã nhịn đối phương rất lâu rồi. Trước khi đi anh còn không yên lòng mà dặn dò: “Tống Tình ở ngoài cửa, khi nào em đi gặp Leslie thì để cô ấy đi theo em.”
Tần Nguyễn nhìn anh một lúc lâu, mãi sau mới chậm rãi gật đầu.
Vừa rồi cô và anh cả nói đùa với nhau, không ngờ lại có thể làm cho Tam gia cười. Tần nhị thiếu cúi đầu kiểm tra điện thoại, tìm số phòng mà Lục Dịch Trần đã gửi cho anh ta.
Không biết hôm nay tên này mời anh ta tới làm gì mà tỏ vẻ thần bí lắm.
Còn nói cái gì mà anh ta nhất định phải có mặt, nếu không sẽ phái người tới bắt anh ta đi. “Cũng không thể nói là lừa...” Tần nhị thiếu lau mặt một cái, anh ta có cảm giác mình có giải thích thế nào cũng không xong: “Việc này là anh cả làm, nhưng không phải anh ấy tự mình đi làm, mà là tìm người khác.”
“Ồ.” Giọng điệu của Tần Nguyễn nhàn nhạt, lại còn kéo dài.
Vẻ mặt của cô kiểu, nếu anh cả không phải chịu thiệt thì không sao cả. Tần Muội không sợ bị bắt, anh ta chỉ tò mò trước giọng điệu nghiêm túc của Lục Dịch Trần thôi.
Cùng lúc đó, Tần Nguyễn đang ở khu nhà họ Hoắc nhận được một cuộc gọi từ Lăng Hiểu Huyên.
“Đàn chị?” Cô khẽ thở dài rồi đứng dậy.
Ngay sau đó, giọng nói của Lục Dịch Trần lọt vào trong tai cô: “Tần Nguyễn?”
“Ừ.” Tần Nguyễn lên tiếng, chân bước vào phòng thay đồ. Cô mặc một chiếc quần kaki ống thụng, chân đi giày Martin, ống quần nhét vào bên trong giày.
Bộ quần áo này thoạt nhìn rất bình thường, nhưng khi Tần Nguyễn mặc vào lại có vẻ kiêu sa xinh đẹp, giống như một vị tiểu thư có tính cách phóng khoáng, nhưng sự hoang dã không thể che giấu từ trong xương cốt lại vô tình lộ ra.
Tam gia đẩy cửa phòng bước vào, đúng lúc Tần Nguyễn đang cúi người cầm lấy áo khoác. “Tần Nguyễn, em đang ở đâu vậy?”
Bên phía Lăng Hiểu Huyên hơi ồn ào.
Tần Nguyễn đang một tay cầm điện thoại, một tay lật giở máy tính bảng mà Tam gia đưa cho cô, cẩn thận tìm hiểu thông tin nội bộ của Tập đoàn HEA ở phía trên. Tần Nguyễn tựa hồ đã hiểu, cô hỏi một câu: “Chơi trò gì?”
Lăng Hiểu Huyên sẽ không mời cô mà không có lý do, chắc chắn phải có chuyện gì đó ở bên trong.
Lăng Hiểu Huyên cũng không giấu giếm: “Lục Dịch Trần tổ chức buổi tụ họp, toàn là người quen thôi. Chị ở đây một mình chán quá, muốn hỏi em xem có muốn tới đây không, buổi tụ họp hôm nay là vì em đấy.” Nhưng thỉnh thoảng Tần Nguyễn vẫn có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo uy nghiêm từ trong xương cốt của họ.
Cô vẫn luôn hết sức bảo vệ gia đình mình, nên làm sao có thể yên tâm ném anh hai vào hang sói đầy thủ đoạn và mưu mô kia được.
Từ phòng thay đồ đi ra, Tần Nguyễn đã thay xong quần áo. Tần Nguyễn cụp mắt xuống: “Tôi biết rồi, nửa tiếng nữa tôi sẽ đến, bảo anh hai tôi uống ít một chút.”
“Được, không có vấn đề gì, trước khi cô đến, tôi sẽ nhìn chằm chằm canh không cho cậu ta uống rượu.”
“Cảm ơn.” “Hả?” Tần Nguyễn nghe ra được có ẩn tình ở bên trong: “Anh cả đã làm cái gì?”
Tần nhị thiếu nghĩ đến những thủ đoạn đáng hổ thẹn nhưng cực kỳ sảng khoái của anh trai mình, bèn thấp giọng nói: “Anh ấy đã dùng một chút thủ đoạn, giống như bác cả lợi dụng Hàn Nhàn, anh ấy cũng lừa được cổ phẩn trong tay Cao Lan Nguyệt.”
Không biết trong đầu Tần Nguyễn đang tự tưởng tượng ra cái gì mà hai mắt cô trợn to, mặt mũi đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi. Làm cho đối phương ngồi tù ba năm đã là quá nhân từ rồi.
Tần Nguyễn nhíu mày hỏi: “Vậy cổ phần của Tập đoàn Tần thị mà bác cả đang nắm trong tay, giờ thuộc về người nào?”
Tần Muội không ngờ cô lại hỏi vấn đề này, ánh mắt anh ta có chút lảng tránh, nói kiểu che che giấu giấu: “Đáng lẽ nó thuộc về Cao Lan Nguyệt, nhưng bây giờ lại đang nằm trong tay anh cả.” Nếu anh hai cô ăn phải thiệt thòi. Tần Nguyễn nghĩ tới là đã cảm thấy không thoải mái rồi.
Cho dù là con nhà thế gia có nề nếp đến đâu, cũng khó đảm bảo sẽ không vô tình để lộ niềm tự hào về xuất thân thế gia của mình ở trước mặt ông anh hai nhà giàu mới nổi của cô.
Cho dù là Lăng Hiểu Huyên hay Lục Dịch Trần, khi cô nói chuyện với họ, nhìn chung là bọn họ có vẻ rất hợp nhau. Nhà họ Tần tuy là thương nhân giàu có ở thủ đô, anh hai cô là thiếu gia nhà giàu đấy, nhưng nếu đem so sánh với mấy vị cậu chủ nhà thế gia thì đúng là chẳng là cái gì cả.
Cho dù Lục Dịch Trần và Lăng Hiểu Huyên nói tối nay toàn mời người thân quen đến.
Nhưng người thân quen này là những người nào, lòng người khó dò lắm. “Nguyễn Nguyễn, em đang suy nghĩ cái gì đó!”
Anh ta thật sự rất muốn lắc não của Tần Nguyễn, để đổ nước ở bên trong ra.
Tần Nguyễn chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Thì chính anh nói anh cả đã lừa được cổ phần về mà?” Tần Nguyễn đặt máy tính bảng xuống: “Vì em?”
“Ừ, cũng sắp sinh nhật của em rồi. Sau bữa tiệc sinh nhật, em sẽ chính thức là nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc, nên đám thế hệ trẻ của các gia tộc lớn đang muốn bàn bạc xem làm sao nịnh bợ em đấy.”
“Chuyện gì vậy.” Tần Nguyễn dở khóc dở cười, từ chối: “Chủ nhân của buổi tụ họp không mời em, em đi không thích hợp lắm đâu.” Khi Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm chết, Tần Cảnh Sầm đang thu thập chứng cứ cho thấy bao nhi0êu năm qua bác cả đã biển thủ bòn rút tiền trong công ty, số tiền liên quan rất lớn, đủ để bác cả phải ngồi tù.
Tất nhiên, những cái này còn không bao gồm những vụ bê bối trong gia đình.
Tần An Dân là anh cả của Tần An Quốc, vậy mà lại câu kết với Hàn Nhàn, việc này đúng là không thể nói nổi. Không ngờ cô lại nói ra một câu kinh người như vậy, gương mặt tuấn tú của Hoắc Tam gia thoáng khựng lại.
Ngay lúc Tần Nguyễn chuẩn bị rời đi, Tam gia đưa tay giữ tay cô lại, kéo cô vào trong lồng ngực của mình.