Anh ta nhìn lại, đập vào mắt là 1hình ảnh Tống Tình đang bước vội. Nếu muốn nói tại sao Hoắc Dịch Dung lại nhớ kỹ như vậy, là bởi vì trên viên đá đen trang trí kia có khắc hoa văn.
Mười năm trước, nó chỉ là món đồ chơi vài trăm tệ, cô bạn gái ngượng ngùng đưa đến trước mặt anh ta, có trời mới biết lúc ấy anh ta muốn ném nó đi như thế nào. Lúc ấy đám bạn bè xung quanh anh ta đều mê chuyện trai gái, mười người thì có chín người có bạn gái.
Hoắc Dịch Dung cũng quen với một cô bạn gái, đáng tiếc cô gái kia quá quấn người, cũng không biết điều, còn hay cằn nhằn hơn cả cha và ông nội của anh ta. Hoắc Dịch Dung rũ mắt xuống, nhìn vào sợi dây chun màu đen trên cổ tay Tống Tình, viên đá màu đen trên đó có ấn tượng sâu sắc với anh ta.
Tống Tình cử động cổ tay, cố gắng che đi sợi dây chun không biết đã lộ ra ngoài từ lúc nào. Ký ức năm xưa suốt ngày bị cô gái kia lải nhải bên tai lại ùa về trong tâm trí Hoắc Nhị gia.
Anh ta đã không còn nhớ rõ khuôn mặt của đối phương, tuy không biết cô gái đó quan tâm tới anh ta thật hay là giả vờ, nhưng với anh ta mà nói nó giống như một cơn ác mộng vậy, để lại ấn tượng rất sâu sắc. “Vâng.”
Tống Tình nghe thấy mình bình tĩnh trả lời. Hoắc Dịch Dung hừ nhẹ: “Là một cô gái tặng cho tôi, mười năm không nhìn thấy thứ này rồi, không ngờ là bị cô nhặt được.”
Tống Tình mím chặt môi, không rên một tiếng. Không ngờ sau mười năm, anh ta lại được nhìn thấy nó một lần nữa, lại còn nhìn thấy ở trên cổ tay của Tống Tình.
Anh ta thật sự không biết nên nói Tống Tình đáng thương hay sợi dây chun do bạn gái trên danh nghĩa thuở thiếu thời của anh ta tặng cho có chất lượng quá tốt. Chính bởi vì như thế mà cuộc sống của cô ta ở nhà họ Tống cũng tốt hơn nhiều.
“Đúng vậy, cũng nhờ vào sự mềm lòng và hào hiệp của tôi lúc đó.” Hoắc Dịch Dung cảm thán. Giọng nói lạnh lùng vô tình vang lên: “Thứ này là quà tặng buồn nôn nhất mà tôi nhận được vào năm đó, cô không ngại bẩn à mà còn giữ lại. Gia đây nhìn thấy nó là đã thấy chán ghét rồi. Trong khoảng thời gian này cô ở lại bên cạnh Tam thiếu phu nhân đi, lúc nào nghĩ thông suốt muốn rời khỏi nhà họ Hoắc, thì đi nói với Hoắc Khương một tiếng.”
Lời nói này của Hoắc Dịch Dung có ý cảnh cáo quá rõ ràng. Một thứ nữ tính như vậy, nhìn là biết dành cho con gái dùng.
Chàng trai trẻ Hoắc Nhị gia cũng hiểu được thương hoa tiếc ngọc nên không làm mất mặt đối phương. Ngoại trừ người nhà, tất cả những người khác quan tâm đến anh ta, đều khiến anh ta cảm thấy họ có ý đồ khác.
Bàn tay Tống Tình để ở bên người siết chặt thành nắm đấm. Nhưng cô ta lại cảm thấy mình như thế này quá chột dạ, nên cơ thể căng cứng đứng nguyên tại chỗ, mặc cho người đối diện đánh gia.
Biết Hoắc Dịch Dung đã nhận ra mình, Tống Tình cung kính nói: “Ơn cứu mạng năm đó của Nhị gia, thuộc hạ vô cùng cảm kích.” Tống Tình là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, có thể thu hút sự chú ý của hầu hết đ2àn ông.
Nhị gia nhìn người đẹp nhiều năm như vậy cũng phải công nhận rằng, Tống Tình có khí chất thông minh tao 7nhã như chị dâu, cùng khí chất đặc biệt, bên ngoài lạnh lùng bên trong ngọt ngào giống em dâu. Cô ta nuốt nước bọt một cái để giảm bớt sự khô khốc ở cổ họng, sau đó nói bằng giọng điệu bình tĩnh và phục tùng: “Thuộc hạ rõ.”
Hoắc Dịch Dung nhấc chân rời đi, khi đi tới chỗ viên đá đen nằm ở dưới đất kia, anh ta dùng đôi giày da cao cấp của minh giẫm lên. Nếu Nhị gia đã không thích, cô ta có giữ lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Đôi khi rất dễ dàng để từ bỏ một cái gì đó. Nhưng nghĩ đến người trước mắt là ai, cô ta lại ngoan ngoãn đứng im, mặc cho sợi dây chun mình gìn giữ nhiều năm bị tháo xuống.
Hoắc Dịch Dung nghịch sợi dây chun trong tay, hoa văn trên viên đá đã biến mất, nó được mài nhẵn mịn, trông bớt nữ tính hơn. Trái tim cô ta chậm rãi rơi xuống, giống như đang hoảng loạn, cuối cùng cũng đợi được đến lúc kết thúc vậy.
Đối với cô ta mà nói, một kết cục như vậy cũng không tổn thất quá lớn. Anh ta hờ hững hỏi: “Biết cái này là ai đưa cho tôi không?”
Tống Tình đáp, giọng nói không có nhiều dao động: “Thuộc hạ không biết.” Còn nếu là để báo ân, thì những gì Tống Tình đã làm ở đội ám vệ trong mười năm qua cũng coi như tận tâm tận lực rồi.
Nhưng mặc kệ là vì cái gì, anh ta cũng đều không quan tâm. Tống Tình thầm nghĩ, hẳn là mình thật buồn nôn nhỉ, buồn nôn đến mức ngay cả Nhị gia cũng không muốn nhìn tiếp.
Trên môi cô ta nở một nụ cười chua xót, khổ sở. Kể từ đó, dù bên cạnh Hoắc Nhị gia có vô số người đẹp vây quanh, nhưng anh ta không bao giờ nói chuyện yêu đương với người phụ nữ nào nữa.
Tống Tình giữ lại sợi dây chun của bạn gái cũ tặng, mà anh ta đã vứt đi từ lâu, dù có đần độn đến đâu thì anh ta cũng cảm thấy có vấn đề. Anh ta nhìn Tống Tình bằng ánh mắt đánh giá, và tiếp tục nói: “Sau này tôi mới biết thằng nhóc đó là con riêng của gia tộc thế gia đã tiếp đãi chúng tôi. Cũng không biết hắn đã phạm phải lỗi gì mà bị đuổi ra khỏi nhà một mình lang thang bên bờ biển, trông rất đáng thương. Khi đó tôi còn trẻ người non dạ, chứ nếu là với tính tình hiện tại của tôi, lúc ấy chắc chắn sẽ sai người đánh cho hắn một trận, rồi ném vào trong biển tự sinh tự diệt.”
Tống Tình mím môi, thấp giọng phản bác: “Nhưng lúc ấy ngài đã cứu cậu nhóc đó và đưa cậu ta về nhà.” Có một số việc một khi liên quan đến vấn đề tình cảm thì rất phiền phức.
Anh ta tạm thời không đoán ra được lý do vì sao Tống Tình lại nhặt sợi dây chun đó. Nếu nói cô ta có tình cảm với mình, thì hình như chưa tới mức đó. Đều là người thông minh, sao lại không nghe hiểu chứ.
Chuyện một món quà ghê tởm bị vứt bỏ, rồi bị người ta cất giấu trong mười năm thật là buồn nôn. Không lâu sau khi nhận được sợi dây chun có viên đá đen, anh ta đơn phương tuyên bố chia tay cô gái với lý do mình ra nước ngoài.
Hai người họ cũng mới chỉ nắm tay chứ chưa từng hôn, nên sau khi chia tay Hoắc Dịch Dung không hề cảm thấy có gánh nặng gì. Anh ta biết tất cả những người có năng lực trong đội ám vệ.
Càng biết thực lực của Tống Tình còn đứng trên Hoắc Chi. Hoắc Dịch Dung thấy Tống Tình đuổi theo, thì quay đầu tiếp tục đi về phía trước.
Anh ta đi đến cái cột La Mã ngoài cửa, hơi nghiêng người dựa vào cột, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, quen tay châm lửa rồi chậm rãi hút. Dù sao cũng là ng7ười xuất thân từ gia tộc thế gia nhỏ, thực chất bên trong vẫn còn một chút tôn nghiêm không có cách nào xóa đi được, Tốn2g Tình rất khác với mấy người Hoắc Khương, Hoắc Xuyên và Hoắc Chi.
Cũng chính vì như thế mà Hoắc Dịch Dung không0 quá thích Tống Tình. Hoắc Dịch Dung nheo mắt lại, dùng hai tay kéo sợi dây chun, anh ta khẽ cười và nói: “Nhìn thứ này làm đau mắt tôi.”
“Pực!” Qua nhiều năm như vậy, cô ta chưa bao giờ mong đợi bất cứ điều gì, chỉ muốn được đứng nhìn từ xa như vậy thôi.
Chỉ cần không đuổi cô ta khỏi nhà họ Hoắc, thì tất cả mọi chuyện đều không quan trọng. Hoắc Dịch Dung chẳng thèm nhìn Tống Tình lấy một cái, anh ta tiện tay ném sợi dây chun bị đứt vào thùng rác.
Anh ta phủi tay, và nói bằng giọng ghét bỏ: “Đừng có thấy thứ rác rưởi gì cũng nhặt, cô không chê bẩn, nhưng tôi cảm thấy ghê tởm đấy.” Rất nhiều người đàn ông thích bạn gái ỷ lại, nhưng anh ta trời sinh ghét bị ép buộc nói chuyện, và sau một thời gian anh ta đá cô gái kia.
Hoắc Dịch Dung được tự do, cũng sắp ra nước ngoài nên anh ta cùng bạn bè đi chơi cho thoải mái. Điếu thuốc trong tay anh ta bị dập tắt, và tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh.
Đôi mắt không có tình cảm gì nặng nề nhìn về phía Tống Tình, Hoắc Dịch Dung cười nhạo: “Lúc đầu còn tưởng là một thằng nhóc, không ngờ lại là một cô gái.” Không còn nữa rồi...
Món đồ gìn giữ mười năm, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã bị phá hủy đến không còn một mảnh. Lúc ấy hình như có người nói, có phải anh ta vẫn nhớ mãi không quên cô gái đó không.
Hoắc Dịch Dung chỉ cười xùy một tiếng rồi kéo sợi dây xuống, ném đi. Tống Tình dừng lại cách anh ta ba bước và giữ im lặng.
Cô ta luôn yên tĩnh như vậy, nếu có thể không phát ra âm thanh thì tuyệt đối không nói lời nào. Đó là lần đầu tiên trong đời Hoắc Nhị gia nhận được một món quà không ưng ý như vậy.
Lúc ấy anh ta để tóc dài, có lẽ là trong tay không có dây chun nên vẫn dùng. Tống Tình bước từng bước cứng nhắc về phía trước, khom người nhặt viên đá đen trên mặt đất lên.
Cô ta quay người đi đến chỗ cây cột La Mã, và ném thứ mình đang nắm chặt vào thùng rác. “A!”
Đáp lại cô ta là tiếng cười nhạo của Hoắc Dịch Dung. Hoắc Dịch Dung đi đến phía trước Tống Tình, nắm lấy tay cô ta và tháo sợi dây chun có viên đá đen kia xuống.
Trong một tích tắc Tống Tình muốn phản kháng. Trong lòng cô ta phản bác: Chỗ cá kia là cô ta kiếm được trong nửa tháng đấy, bị vứt vào trong biển thì những ngày sau đó cô ta sẽ bị đói.
Hoắc Dịch Dung không nói nữa, lại hút một hơi thuốc, làn khói mờ che khuất đôi mắt sắc bén của anh ta, ngũ quan trên gương mặt cũng trở nên mơ hồ. Dù sao thì cô ta vẫn còn được đứng ở đây.
Ánh mắt Tống Tình lặng lẽ nhìn viên đá đen bị giày giẫm lên, rồi lại nhìn sang sợi dây chun bị đứt nằm trên thùng rác cách đó không xa. Cô gái có ngoại hình xuất chúng trước mặt dần dần dung hợp với thằng nhóc có kiểu tóc chó gặm năm xưa.
Mười năm trước, Hoắc Dịch Dung có tất cả những tính xấu của một người trẻ tuổi. Miệng Hoắc Dịch Dung phun ra khói thuốc lá, anh ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đứng đối diện mình.
Làn khói còn chưa tan làm mờ đi khuôn mặt tuấn tú của anh ta, giống như bị một tầng sương mù ngăn cách, khó có thể nhìn rõ biểu cảm chân thật của anh ta. Viên đá đen bật ra khỏi dây chun, đập vào cây cột La Mã và rơi xuống mặt đất cách đó vài mét.
Đồng tử trong mắt Tống Tình đột nhiên co lại, nhưng cô ta vẫn đứng bất động, giống như một bức tượng gỗ vậy. Hoắc Dịch Dung đột nhiên lên tiếng: “Mười năm trước, tôi đi đến bờ biển ở thành phố Giang, hình như là đi chơi với bạn thì phải. Tôi nhớ lúc đó người tiếp đãi chúng tôi là một gia tộc thế gia nhỏ nào đó, tôi gặp được một thằng nhóc ở bờ biển, thằng nhóc đó giống như một con sói con, không phải chỉ làm lũ cá hắn bắt được chạy thoát thôi ư, thế mà hắn nhìn thấy ai là cắn người đó. Năm đó tôi cũng suýt nữa bị cắn một cái, nếu không có người ở bên cạnh, có lẽ tôi đã thật sự bị thương rồi.”
Nghe Hoắc Dịch Dung kể lại, Tống Tình đứng im tại chỗ, cơ thể căng thẳng, hàng mi dày của cô ta vì bất an mà hơi giật nhẹ. Dứt lời, sợi dây chun đứt.
Những thứ từ mười năm trước, cho dù có giữ gìn chúng như thế nào thì cũng không thể chịu được lực quá mạnh, chỉ cần thoáng dùng sức một chút là sẽ bị đứt ngay. Còn chuyện lúc anh ta nói chia tay, cô gái kia có khóc hay không anh ta cũng không nhớ rõ, lúc đó anh ta đang rất hưng phấn vì cuối cùng cũng được giải thoát không cần phải nghe lải nhải nữa.
Yêu đương quá mệt mỏi, cũng quá dính nhau. Nhưng thứ ẩn sâu trong lòng, đã bén rễ và sống cùng máu thịt thì không thể vứt bỏ.
Có lẽ phải dùng lưỡi dao đâm vào thịt, moi sống ra, trả giá bằng nửa cái mạng mới có thể vứt bỏ được.
Đương nhiên, còn có một loại khả năng, là cho dù có móc sống cục máu thịt kia ra rồi vứt đi, cũng không có gì đảm bảo máu thịt mới mọc ra sẽ không có cảm xúc của chính nó.