Biết cô không vui, Tam gia ghé sát vào tai cô, 1nhẹ giọng nói: “Ngoan, con còn đang nhìn kìa, có chuyện gì tối nay chúng ta lại nói?”
Anh thật sự không biết phải dỗ Tần Nguyễn như2 thế nào. Người đàn ông cầm chiếc điện thoại trên tay áp sát vào tai, không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà nhếch mép cười một tiếng.
“Nicolas, thứ mà thân vương Jimmy của nước Fuluo bán cho cậu là đồ của nhà họ Hoắc, trước khi cậu quyết định tiếp nhận cuộc làm ăn này thì chắc hẳn đã biết nguồn gốc của nó rồi. Đồ của nhà họ Hoắc không dễ cầm như vậy đâu.”
Giọng nói khàn khàn của Nicolas từ cách xa hàng ngàn cây số truyền đến thông qua loa ngoài của chiếc điện thoại: “Bạn học cũ của tôi ơi, dù sao tôi cũng đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua thứ đó, cậu không thể để tôi mất cả chì lẫn chài chứ hả?” Chỉ có thể dựa vào lời nói của Minh Vương, nếu muốn Tam gia sống thì phải thu thập thật nhiều sát khí.
Tần Nguyễn lại bắt đầu thấp thỏm lo âu bởi vì sát khí.
Cô muốn thu thập sát khí vì mạng sống của Tam gia, cũng vì lời hứa muốn được răng long đầu bạc cùng với anh. Đầu ngón tay gõ lên tay vịn bằng da, không còn nhịp điệu.
Hoắc Dịch Dung đè nén sự khó chịu trong lòng, chờ đợi Nicolas đáp lại.
“Đúng.” Mà Tổ chức Năng lượng Toàn cầu dự đoán rằng sản lượng dầu của Fuluo sẽ tăng gấp đôi trong vòng 20 đến 35 năm tới.
Đây là một số lượng tiền tài khả quan mà không cách nào tính ra được, và không ai có thể không bị cám dỗ.
Khi Hoắc Dịch Dung nghe Nicolas nói rằng gia tộc Boleyn muốn đẩy thân vương Jimmy lên ngôi, thì trong lòng anh ta đã có suy đoán rồi. Đây là một trong những quốc gia chủ chốt của tổ chức các nước xuất khẩu dầu mỏ.
Tháng trước, trang báo Global News Network đưa tin rằng, một công ty dầu mỏ ở Fuluo đã cho biết ở trong một tuyên bố rằng, trữ lượng dầu mỏ của họ đủ để đáp ứng nhu cầu dầu mỏ của cả thế giới.
Bởi vì họ vẫn còn một số lượng lớn các mỏ dầu chưa khai thác. Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ ngồi ở trên thảm cũng không để ý đến việc cha mẹ đang giận dỗi nhau.
Người hầu chăm sóc hai đứa trẻ đã tới, cô ta cung kính đứng ngoài cửa, khóe mắt liếc nhìn hình ảnh Tam gia và thiếu phu nhân ôm nhau, không dám vào quấy rầy bầu không khí ấm áp này.
Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào bao lấy hai người đang ôm nhau, phác họa nên một khung cảnh đẹp như tranh vẽ. Hoắc Dịch Dung kéo cà vạt, hai mắt nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài xe.
Anh ta hít một hơi thật sâu, lại hỏi: “Ở Fuluo có thứ gì mà gia tộc Boleyn của cậu muốn có à?”
Nicolas suy nghĩ mấy giây rồi chậm rãi nói: “... Dầu mỏ.” Im lặng chính là ngầm thừa nhận.
Hoắc Dịch Dung tức giận, giọng không được vui lắm: “Ha ha... Khỏi phải nghĩ nữa! Mặc kệ cậu muốn có được thứ gì từ tôi hay từ nhà họ Hoắc, tôi có thể khẳng định với cậu là tuyệt đối không thể!”
Tám tỷ không là gì đối với nhà họ Hoắc, thậm chí còn không bằng một nửa lợi nhuận từ một lần xuất khẩu vũ khí. Hoắc Dịch Dung: “...”
Nhị gia rất muốn nói, chị của cậu sinh con thì có liên quan gì đến tôi, đứa nhỏ cũng không phải là của tôi.
Anh ta nheo lại đôi mắt gian xảo như một con hồ ly của mình, thầm nghĩ, Nicolas đã nhắc đến chuyện này thì chắc chắn phải có vế sau. Chuyện dỗ dành người khác này, anh cũng mới chỉ bắt đầu học từ sau khi gặp cô.
Đáng tiếc, kỹ năng học tập không t7ốt, còn cần phải cải thiện thêm.
Tần Nguyễn quay đầu không nhìn Tam gia, cô cúi đầu xem điện thoại di động. Nghe đối phương thừa nhận, trong lòng Hoắc Nhị gia không khỏi cảm thấy rất thất vọng.
Tiếng thở dài của Nicolas truyền vào trong tai, anh ta lại nói: “Trong hai năm qua, nội bộ của hoàng thất Fuluo vô cùng hỗn loạn, mặc dù hành động của thân vương Jimmy trái với đạo đức, nhưng hắn ta dễ kiểm soát hơn so với quốc vương hiện tại của Fuluo, bởi vì một số quan hệ lợi ích mà gia tộc Boleyn có ý định đẩy hắn lên làm quốc vương. Lúc hắn phái người cầm thứ đó đến tìm tôi, tôi cũng rất sốc, biết nó là của nhà họ Hoắc, tôi mua lại cũng là vì để giao nó cho nhà họ Hoắc, mà chuyện này lại không mâu thuẫn với việc tôi muốn mời Hoắc Tam phu nhân cứu chị của tôi.”
Không mâu thuẫn cái rắm! Hoắc Nhị gia cụp mắt xuống, đọc nhanh như gió tài liệu trên đùi, rồi tiện tay lật một trang.
Giọng anh ta đầy giễu cợt: “Ô, cậu còn biết cả câu mất cả chì lẫn chài cơ đấy.”
Nếu là trước đây, Nicolas sẽ cùng Hoắc Dịch Dung thảo luận về văn hóa phương Đông, nhưng bây giờ anh ta không có tâm trạng này. Anh ta uể oải nói: “Gia tộc Boleyn không có hứng thú với việc chữa bệnh, tôi sẽ đưa đồ vật trả lại.”
Hoắc Dịch Dung cũng không vì thế mà yên lòng, anh ta nheo mắt, trầm giọng hỏi: “Thoải mái như vậy cơ à, không phải là cậu định tính kế ở sau lưng tôi đấy chứ?”
Nicolas trở nên im lặng. Hiện tại, trữ lượng dầu mỏ ở Fuluo, ngoài 380 tỷ thùng đã được xác minh, thì còn có ít nhất 260 tỷ thùng dầu nữa có thể khai thác.
Tập trung ở khu vực giáp ranh nào đó ở phía bắc và khu vực phía nam của Fuluo.
Năng lực sản xuất dầu mỏ hiện tại của Fuluo là 15 triệu thùng mỗi ngày. Và ước tính rằng dầu mỏ của quốc gia này có thể được xuất khẩu trong hơn 100 năm. Hoắc Dịch Dung khẽ hừ một tiếng: “Bạn học cũ này, so sánh thành quả nghiên cứu y học trị giá gần chục tỷ với tài nguyên dầu mỏ của nước Fuluo, cậu nghĩ tôi sẽ để cậu thuận lợi có được thứ cậu muốn à? Lần này cậu mua bán lỗ vốn rồi đấy.”
Nicolas giống như thở dài một hơi, anh ta cười: “Tôi dám nói cho cậu biết thì cũng đã sẵn sàng cho nhà họ Hoắc kiếm chác một phần rồi.”
Fuluo có trữ lượng dầu mỏ dồi dào. Quả nhiên, Nicolas lại nhanh chóng lên tiếng.
“Chị của tôi đang mang thai người thừa kế của gia tộc ma cà rồng thuần huyết Lathambo. Khi đứa trẻ được sinh ra, nó sẽ hút cạn sự sống của người mẹ, xé toạc bụng mẹ để chui ra ngoài. Chị gái tôi Leslie sẽ chết ngay khi đứa trẻ ra đời.”
Hoắc Dịch Dung mím môi, anh ta thản nhiên nói, trong giọng nói không có bất kỳ cảm xúc dao động nào: “Chuyện này với chuyện cậu mua lại thành quả nghiên cứu của nhà họ Hoắc là hai chuyện khác nhau.” Nghe thấy chính miệng đối phương thừa nhận, Hoắc Dịch Dung không thể nói rằng anh ta không quan tâm đến những tính toán nhỏ nhặt của Nicolas, mà là bị một loại tham vọng khác thay thế.
Thân vương Jimmy của nước Fuluo đánh cắp thành quả nghiên cứu nhiều năm của nhà họ Hoắc, chuyện này không khác gì khiêu khích.
Vậy thì làm sao nhà họ Hoắc lại có thể trơ mắt nhìn toàn bộ tài nguyên dầu mỏ của Fuluo rơi vào trong túi gia tộc Boleyn được. Nicolas: “Tôi không muốn mất Leslie, chị ấy là người thân duy nhất của tôi.”
Hoắc Dịch Dung cười xùy một tiếng.
Gia chủ của gia tộc Boleyn vẫn còn sống đấy, lão già này có rất nhiều đứa con ngoài giá thú chưa được công nhận ở bên ngoài, làm sao lại chỉ thừa nhận mỗi Leslie là người thân duy nhất được. Tình nghĩa của hai chị em nhà này, không phải là thứ người ngoài có thể hiểu được.
Hoắc Dịch Dung dựa vào lưng ghế, cơ thể thả lỏng, ngón tay vô thức gõ lên tay vịn trong xe.
Anh ta nhàn nhạt hỏi: “Thứ mà thân vương Jimmy bán cho cậu là thành quả nghiên cứu nhiều năm của nhà họ Hoắc, cậu mua nó là vì muốn cứu chị của cậu?” ...
Có một người đàn ông ngồi ở ghế sau của một chiếc xe ô tô sang trọng màu đen đang lao vùn vụt ở khu đông.
Anh ta mặc một bộ âu phục màu xanh đậm được cắt may cẩn thận, quần tây cao cấp rủ xuống, hai chân mảnh khảnh bắt tréo vào nhau, trên đùi là một tập tài liệu đã mở sẵn. Điện thoại cũng7 không được mở khóa, màn hình sáng lên chỉ hiện ra một bức ảnh phong cảnh.
Cô không muốn nói chuyện, trong lòng vẫn còn đang khổ sở2 và có chút tự trách.
Hôm nay, bởi vì Lăng Hiểu Huyên mà đã tiêu tốn hơn một nửa sát khí của cô, cơ thể Tam gia thì lại đang có vấn0 đề, mà cô không tìm ra được biện pháp giải quyết triệt để. Nicolas khẩn cầu: “Hoắc Tam phu nhân đã có thể làm nữ vương Lathambo thức tỉnh thì cũng nhất định có thể cứu được chị gái tôi.”
Hai người bọn họ quen biết nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Hoắc Dịch Dung cảm nhận được sự yếu đuối từ Nicolas.
Anh ta cười lạnh: “Em dâu tôi nợ gia tộc Boleyn các người à?” Đối với nhà họ Hoắc mà nói, chuyện này không nhỏ cũng không lớn.
Anh ta muốn trở về bàn bạc với em ba, cũng cần hỏi qua ý kiến của Tần Nguyễn.