Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 749: Hoắc phu nhân quá tức giận, tam gia dùng mỹ nhân kế cũng vô dụng



Khu nhà họ Hoắc

Mấy chiếc xe ô tô sang trọng từ từ lái vào cánh cổng uy nghiêm của khu nhà.

Tần Nguyễn ngồi ở ghế sau xe, kcô bỏ ống tay áo đang vén lên xuống. Tam gia lau tay, liếc nhìn chiếc khăn mặt trong thùng rác không để lộ ra vết máu, anh an tâm bước ra khỏi phòng tắm.

Tần Nguyễn quỳ trên thảm, chơi đồ chơi với Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ.

Nghe thấy động tĩnh phía sau, cô quay đầu lại và mỉm cười.
Tần Nguyễn khom người nhặt chiếc khăn mặt ra, vết máu ở phía trên đập vào mắt cô.

Vào lúc đó, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong lòng cô không phải là oán trách chuyện Tam gia giấu giếm, mà là đau lòng.

Trái tim cô như bị bóp nghẹn, đau đớn.
Quá bất ngờ khi chạm phải ánh mắt lạnh nhạt kia của Tần Nguyễn, Tống Tình hơi sững sờ.

Nhưng cô ta nhanh chóng trở lại dáng vẻ thường ngày, khẽ gật đầu với Tần Nguyễn ở trong gương.

Tần Nguyễn nhàn rỗi không có việc gì làm, thuận miệng hỏi: “Tống Tình, cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Chứ nếu không lúc này chúng đã cáo trạng với Tần Nguyễn từ lâu rồi.

Tần Nguyễn không nghĩ nhiều, cô đặt súng đồ chơi trong tay xuống, đứng dậy đi về phía Tam gia.

Vừa lướt qua Tam gia, cô đã bị chặn lại.
“Nhà họ Tống mặc dù không thể so được với bốn gia tộc lớn và sáu thế gia, nhưng dù sao vẫn là quý tộc, với thân phận của cô có thể xếp vào hàng danh viện hàng đầu ở thủ đô, đã đến tuổi rồi sao cô không rời khỏi nhà họ Hoắc?”

Sắc mặt Tống Tình căng cứng, cô ta nói bằng giọng kiên quyết: “Cái mạng này của thuộc hạ là của Nhị gia, không có Nhị gia thì không có Tống Tình bây giờ, từ ngày tiến vào nhà họ Hoắc, tôi đã không nghĩ tới việc rời đi rồi.”

Tần Nguyễn thoáng im lặng.
Nhưng lúc này cô lại vô cùng tỉnh táo.

Mỹ nhân kế cũng vô dụng.

Tần Nguyễn không để ý đến bàn tay cố ý khiêu khích trên eo của mình, cô giương đôi mắt lạnh lùng ẩn chứa sự đau lòng mà nhìn thật sâu vào Tam gia.
Không biết cô bé này làm cái gì ở bên ngoài nữa.

Tần Nguyễn đang đứng dưới lầu nói chuyện với Lâm Hạo.

Nhận thấy có ba ánh mắt khác nhau từ trên lầu, cô nhìn lên.
Là mẹ!

Hoắc An Kỳ: “Ê a!”

Tôi đã thấy!
Tam gia lại nôn ra máu, nhận thức này khiến cô vô cùng khó chịu.

Hoắc Tam gia nhẹ nhàng vỗ tay Tần Nguyễn, dùng giọng điệu dỗ dành nói: “Đừng giận, sang đầu xuân năm sau sẽ ổn thôi.”

“Vậy vẫn còn rất lâu.”
Tống Tình ngồi ở ghế phụ lái, ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu ở trong xe.

Tần Nguyễn nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, một tay chống cằm, lộ ra một nửa khuôn mặt xinh đẹp.

Tống Tình biết chuyện Hoắc Tam gia lấy vợ, lúc trước thỉnh thoảng cô ta cũng gặp Tần Nguyễn, nhưng chính thức tiếp xúc là bắt đầu từ ngày hôm qua.
Ánh mắt Tần Nguyễn rất sâu, cô nhìn Tam gia và hỏi: “Thấy cái gì?”

Trong lòng ai cũng sáng như gương, nhưng vẫn còn chơi trò bí hiểm.

Tam gia dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay Tần Nguyễn, giọng anh nhẹ nhàng, trầm thấp gợi cảm, chủ động tỏ ra yếu thế: “Thời tiết lạnh, hai ngày nay sức khỏe của anh không được tốt lắm.”
Đối với nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Hoắc này, ngoài việc biết cô là người của giới Huyền học ra, thì Tống Tình không biết gì nữa.

Sau hai ngày tiếp xúc ngắn ngủi, cô ta phát hiện Tam thiếu phu nhân thích yên tĩnh, khí chất trên người lại rất mâu thuẫn. Rõ ràng còn đang trẻ tuổi thanh xuân dạt dào, nhưng trên người lại có một loại cảm giác khó tả.

Giống như một người phụ nữ trưởng thành trầm tính, ở bên trong hình hài một cô gái trẻ tuổi vậy.
Hai anh em nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn ở tầng dưới.

Ánh mắt thâm thúy dịu dàng của Tam gia nhìn Tần Nguyễn, đột nhiên anh nhíu mày.

Tần Nguyễn trông còn mệt mỏi hơn trước khi ra ngoài.
Trên người cô gái này có tính cách hoang dã giống như cô.

Giống như một con sói cẩn thận thu lại móng vuốt sắc bén, chỉ cần không bước vào địa bàn của cô, cô sẽ nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng một khi cảm thấy bị đe dọa, thì cô nhất định sẽ liều mạng, thậm chí là đồng quy vu tận.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ nghe vậy thì nhìn thẳng vào cha mình.

Cha đổ cho chúng nó như vậy có phù hợp không?

Cha đây là đang bắt nạt chúng nó chưa thể nói chuyện được.
Chiếc khăn mặt nhuốm máu đỏ tươi vẫn còn nguyên trên bồn.

“Cục cưng, ba của các con đâu?”

Trong phòng ngủ vang lên giọng nói của Tần Nguyễn.
Sau khi xé bỏ hồn phách dư thừa trên người Lăng Hiểu Huyên, sát khí mà cô thu thập được cũngc hao mất hơn một nửa.

Sát khí trong cơ thể Tam gia cần cô dùng sát khí của bản thân và lực Minh Thần trấn áp mỗi ngày.

Sốa sát khí còn thừa lại trong người cô bây giờ chỉ có thể kiên trì đến năm sau.
Cô muốn nói có rất nhiều người bảo vệ Hoắc Dịch Dung, bớt đi cô cũng không quan trọng. Có rất nhiều phương thức để đền ơn, tại sao lại chọn... cách vụng về này.

Ngẫm thấy mỗi người một hoàn cảnh khác nhau, quan niệm sống cũng khác nhau.

Tống Tình trông không giống một người được gia tộc nuông chiều.
Tam gia ôm con rời khỏi phòng dành cho em bé và đi vào phòng ngủ ngay bên cạnh.

Anh nhớ lúc anh tắm rửa trong phòng tắm, chiếc khăn dính máu trên bồn vẫn chưa được dọn sạch.

Đặt hai đứa trẻ lên tấm thảm có đồ chơi ở cạnh giường, Tam gia bước nhanh vào phòng tắm.
...

Trên tầng.

Hoắc Tam gia nghe được động tĩnh ở dưới lầu.
Cơ thể vai rộng eo hẹp của Tam gia ngăn ở trước người Tần Nguyễn.

Anh nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt thâm thúy dịu dàng: “Sao em không chơi với con?”

Tần Nguyễn giơ hai tay lên: “Em vừa trở về, phải đi rửa tay đã.”
Đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy, im lặng nói ra hai chữ.

Đứng ở dưới lầu, Tần Nguyễn có thể thấy rõ ràng môi ngữ của Tam gia.

Người đàn ông này đang gọi cô là cô bé.
“A!” Thằng bé cười đắc ý.

Hoắc An Kỳ cúi đầu nghiên cứu mô hình súng đồ chơi trong tay, nghe thấy tiếng bước chân của Tần Nguyễn, thằng bé ngẩng đầu lên nhìn.

Thằng bé nhìn chằm chằm vào mẹ mình một lúc, chớp mắt, rồi lại nhìn cha mình ở bên cạnh.
Vài phút sau, Tần Nguyễn đi ra.

Trên mặt cô còn mang theo nụ cười, Tam gia chậm rãi thở phào.

Hoắc Diêu vươn tay giật lấy món đồ chơi trong tay cha.
Ba cha con ở trên lầu lọt vào tầm mắt của cô.

Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ giơ bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy Tần Nguyễn.

Tam gia thì cong khóe môi, trên mặt nở nụ cười.
Xe dừng lại.

Tần Nguyễn nhìn ra bên ngoài, đã về đến nhà.

Nhà của cô và Tam gia.
Tam gia bị nụ cười của cô lây nhiễm, cũng cười theo: “Em về rồi à.”

Tần Nguyễn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hoắc An Kỳ và hỏi: “Ừm, sao anh lại mang bọn nhỏ qua đây?”

Hoắc Tam gia không hề chớp mắt mà nói: “Có lẽ là bọn nhỏ quá nhớ em nên làm ầm ĩ đòi qua đây.”
Tam gia nhặt chiếc khăn dính máu ném vào thùng rác bên cạnh, nhân tiện rửa tay.

“Ê a!”

Hoắc An Kỳ ở bên ngoài chọ chọe kêu.
Ánh mắt Tam gia khẽ đảo tròng, anh tránh người ra.

Tần Nguyễn đi vào phòng tắm.

Nghĩ đến chuyện chiếc khăn mặt trên bồn rửa đã bị ném vào thùng rác, Tam gia yên lòng bước đến chỗ bọn trẻ.
Trên mặt Tần Nguyễn vẫn là nụ cười, nhưng khóe môi cô hơi mím, ánh mắt hơi sâu, lộ ra vẻ lo lắng.

TTrái tim Tam gia lại thắt chặt.

Anh nắm lấy tay Tần Nguyễn, mím môi nói khẽ: “Em thấy được à?”
Tam gia cúi đầu ghé sát vào bên tai Tần Nguyễn, dùng chất giọng quyến rũ nói: “Cô bé, đừng tức giận nữa, hửm?”

Hơi thở ấm áp phả vào tai Tần Nguyễn, tiếng “hửm” bằng giọng mũi càng thêm quyến rũ khó tả.

Nếu là trước kia, Tần Nguyễn đã sớm bị chọc đến đỏ mặt rồi.
“Bẩm phu nhân, tôi 26.” Giọng Tống Tình không có tình cảm gì.

“Nghe nói cô là người của nhà họ Tống, một gia tộc thế gia nhỏ ở thủ đô.”

“Vâng.”
Mỗi tay anh bế một đứa bé, thong dong bước đến cửa sổ sát đất.

Hoắc Diêu cúi đầu, nhìn thấy Tần Nguyễn ở dưới lầu đã xuống xe.

Thằng bé hưng phấn há mồm kêu: “A!”
Tần Nguyễn nhìn chăm chú ba cha con ở trên lầu, sau đó cô cúi đầu kéo quần áo trên người, bước nhanh vào trong nhà.

Thấy vậy, Tam gia bế hai đứa trẻ bước ra khỏi cửa.

Anh dịu dàng hỏi hai đứa trẻ: “Mẹ các con về rồi, các con có vui không?”
Anh biết hai ngày nay Tần Nguyễn ra ngoài là vì chuyện của Lăng Hiểu Huyên.

Tần Nguyễn vươn tay cầm lấy điện thoại di động vừa mới đặt ở trên bàn, mơ hồ nói: “Cũng hòm hòm.”

Lúc này, cuối cùng Tam gia cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Ừm.”

Tần Nguyễn lên tiếng, cúi đầu tiếp tục xem điện thoại.

Vừa nãy đi vào phòng tắm, cô đã ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí.
Giọng Tần Nguyễn đều đều, không nghe ra được là đang tức giận hay không tức giận.

Tam gia đứng dậy, không để ý hai đứa bé vẫn còn đang ở trong phòng mà ngồi xuống bên cạnh Tần Nguyễn, ôm cô vào trong ngực.

Đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp của anh tràn đầy dịu dàng, cái tay đang nắm eo Tần Nguyễn nhẹ nhàng xoa xoa.
“Em không tức giận.”

Giọng cô nghiêm túc, vẻ mặt lạnh nhạt.

Cái tay đang ôm eo Tần Nguyễn dừng một chút, anh biết cô bé này nói thật.
Ánh mắt của cô luôn luôn bình tĩnh, không có sự ngây thơ nên thuộc về người trẻ tuổi, mà chỉ có sự hoang vu u buồn cùng lạnh lùng, khiến lòng người gợn sóng.

Tần Nguyễn đột nhiên quay đầu nhìn về phía trước.

Đối mắt với ánh mắt thăm dò của Tống Tình qua gương.
“A!”

“Ê a!”

Hai vị thái tử nhỏ vô cùng nể mặt mà đáp lại.
Đôi mắt đen láy của thằng bé lộ ra một tia sáng đầy ẩn ý.

Hoắc An Kỳ cúi đầu tiếp tục nghiên cứu đồ chơi trong tay.

Khẩu súng đồ chơi này rất giống với khẩu của bác hai.
Nhưng chính vì nói thật nên càng khiến cho người ta có sự bồn chồn không thể diễn tả được.

Khóe môi anh khẽ cong lên, hôn lên khóe mắt Tần Nguyễn, giọng nói của anh đầy dịu dàng cưng chiều: “Vậy tại sao em lại không vui?”

Tần Nguyễn khẽ nhíu mày, trên mặt thoáng hiện sự cô đơn.
Tần Nguyễn buông ống tay áo xuống, dựa lưng vào ghế ngồi, toàn thân cô lười biếng, áp suất không khí quanh người quá thấp.

Lâm Hạo đang lái xe và Tống Tình liếc nhìn nhau.

Bọn họ đã nhận ra ngay khi luồng áp suất thấp ở phía sau xe xuất hiện.
Cô kéo tay Tam gia đặt lên trái tim như đang bị kim châm: “Em hơi đau lòng.”

Đôi môi đang cong lên của Tam gia chìm xuống, đôi mắt hoa đào dịu dàng híp lại, vẻ mặt khó phân biệt.

Anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt nóng bỏng, làm cho người ta khó lòng mà bỏ qua của Tần Nguyễn, bên trong đôi mắt tình cảm ấy xen lẫn quá nhiều ý nghĩ sâu xa.

Dáng vẻ đau lòng bất bình thay cho anh này của Tần Nguyễn, khiến Tam gia cũng không nhịn được mà cảm thấy chua xót.

Anh đè thấp giọng xuống, nhẹ giọng dỗ dành cô: “Cô bé, anh không sao.”

Tần Nguyễn ngẩng đầu, trong mắt ướt át: “Nôn ra máu mà anh kêu không sao?”

Nếu như chuyện này còn chưa được tính là có sao, thì chuyện gì mới được tính cơ chứ!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.