Thế lkực của gia tộc này đã bén rễ ở thủ đô từ lâu, là tồn tại không thể đo đếm được bằng tiền.
Lận Ninh đại diện cho nhà họ Lận nguyện trung thàcnh với Tần Nguyễn, đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Hoắc Tam gia ôm thằng bé, trên gương mặt trầm như nước nở nụ cười dịu dàng: “Ngoan, ba không sao, con tiếp tục chơi với anh nhé?”
Anh muốn đặt đứa con trai út xuống, nhưng đôi tay nhỏ bé của Hoắc An Kỳ giữ chặt áo của anh không chịu buông ra.
Tam gia sắp không thể kiềm chế được cơn ho bị kìm nén ở trong cổ họng nữa, anh không thể không nghiêm mặt. Hoắc An Kỳ huơ nắm tay trong không trung về phía anh trai: “Ê ê a ê a!!”
Xéo đi! Nếu không phải anh giở trò lừa đảo, thì tôi mới là đứa ra đầu tiên nhé!
Hoắc Diêu nở nụ cười đáng yêu, thằng bé đắc thắng ngẩng đầu nhìn em trai, ra cái vẻ anh mày lớn hơn nên không so đo với mày. Khóe môi Tam gia chậm rãi cong lên, lần này anh dễ dàng kéo bàn tay của con trai đang nắm chặt lấy áo mình.
Anh đặt thằng bé lên giường, đứng dậy nhìn xuống hai đứa con trai không bình thường của mình.
Hoắc Diêu kéo tay em trai, và giấu ra sau lưng. Bị đôi mắt như viên ngọc đen của con trai út nhìn chăm chú, Tam gia cảm thấy hơi chột dạ.
Anh không nhìn thấy, quanh người Hoắc An Kỳ có sát khí vờn quanh, thứ sát khí này còn dày đặc hơn sát khí ở trên người Tam gia.
Sát khí của thái tử nhỏ tràn ra khắp nơi, căn phòng em bé rộng rãi lập tức bị khí lạnh xâm chiếm. Đây là đường lui mà anh ta mưu tính cho nhà họ Lận.
Với thân phận hiện nay của Tần Nguyễn, năng lực thần bí khó lường của cô, cùng với tình bạn ấm áp của cô và Lăng Hiểu Huyên, để Lận Ninh không thể không nắm bắt cơ hội này.
Nếu nhà họ Lận muốn vươn lên một tầm cao mới, và muốn sinh tồn dưới mí mắt của bốn gia tộc lớn và sáu thế gia ở thủ đô, họ tất yếu phải nhận chủ nhân. Người hầu đặt bình sữa trong tay xuống, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Hoắc Vân Tiêu.
“Ê a...”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Diêu cũng bị dính một giọt máu tươi của Tam gia. Một gia tộc thế gia nhỏ có cảm giác ưu việt hơn so với đám doanh nhân giàu có thì thế nào, còn không phải là cần phụ thuộc vào gia tộc lớn thì mới có thể tồn tại à.
Nhà họ Hoắc là danh gia vọng tộc số một ở thủ đô, thống lĩnh ba gia tộc lớn và sáu thế gia khác, nhưng Lận Ninh lại không lựa chọn phụ thuộc vào nhà họ Hoắc.
Anh ta cược một ván, đặt toàn bộ vinh quang của cả gia tộc họ Lận lên người Tần Nguyễn. Nói rồi, anh quay người rời đi.
Hai đứa bé ngồi trên giường đưa mắt nhìn theo bóng lưng của cha, vẻ ngoan ngoãn trên mặt biến mất sạch.
Khuôn mặt nhỏ của bọn chúng căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, rõ ràng là những đứa trẻ mới tập bò tập ngồi, vậy mà lại lộ ra vẻ mặt chẳng khác gì ông cụ non. Cũng may vừa rồi lúc phun ra máu, máu không dính vào quần áo của anh.
Tam gia ôm thái tử nhỏ nhà họ Hoắc vào trong lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho thằng bé, anh dịu dàng nói: “Đừng khóc, lát nữa mẹ con trở về lại tưởng rằng ba đánh con đấy.”
Nghĩ đến cảnh tượng Tần Nguyễn nhìn thấy con trai út của mình khóc, có lẽ cũng sẽ khóc theo, làm Tam gia không khỏi nở nụ cười. Sau khi Tam gia đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai đứa bé cùng người hầu.
Hoắc Diêu buông tay Hoắc An Kỳ ra, và ném cho em trai một cái nhìn khinh khỉnh.
Thằng bé há mồm và hét vào mặt em trai mình một cách hung dữ: “A!” Tần Nguyễn sống ở trong nhà họ Hoắc, là người phụ nữ quyền lực nhất ở thủ đô này. Nhà họ Lận làm thế lực đầu tiên nguyện trung thành với cô, chắc chắn sẽ được nâng cao một bước.
Mà dù Tần Nguyễn có rời khỏi nhà họ Hoắc, thì cũng là một viên minh châu không thể bị vấy bẩn, một ngày nào đó sẽ tỏa sáng rực rỡ.
Nhà họ Lận trung thành với Tần Nguyễn sẽ không có bất kỳ tổn thất gì, bọn họ cùng chia sẻ vinh nhục. Người hầu đứng bên cạnh khẩn trương hỏi: “Tam gia, để tôi đi mời bác sĩ tới, ngài ngồi xuống trước đã.”
Hoắc Vân Tiêu cúi đầu, bắt gặp ánh mắt trông mong của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ.
Anh nói với người hầu, giọng có chút khàn khàn: “Không cần phải để ý đến tôi, cô dọn dẹp sạch sẽ giường của A Diêu đi, chăm sóc tốt cho hai đứa nhỏ là được.” Cô ta thận trọng đi đến bên cạnh ba cha con: “Tam gia, thật sự không cần gọi bác sĩ ạ?”
Hoắc Tam gia rủ mắt xuống nhìn chuỗi tràng hạt trên cổ tay mình.
Chuỗi hạt vốn đã xỉn màu, bây giờ trông càng ảm đạm hơn. Người hầu theo bản năng co rúm người lại, cô ta cúi đầu cung kính nói: “Tôi biết rồi.”
“Ê a...”
Thái tử nhỏ nhà họ Hoắc không hài lòng với việc cha không nhìn mình, miệng thằng bé phát ra những tiếng gọi ê a. Cho đến khi đôi bàn tay mảnh khảnh đẹp đẽ kia trở nên sạch sẽ, anh mới dám đưa tay chạm vào Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ.
Anh nói với hai đứa trẻ bằng giọng dịu dàng trìu mến của một người cha dành cho con: “Ba không sao, các con chơi tiếp đi, phải ngoan nhé.”
Hoắc An Kỳ vươn bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón trỏ của Tam gia, bàn tay nhỏ bé mập mạp của thằng bé chỉ nắm chặt được ngón tay đó. Hoắc An Kỳ không thèm nhìn anh trai lấy một cái, nó cứ nhìn chằm chằm vào phương hướng cha mình rời đi.
Hoắc Diêu bỏ cuộc, nhấc chân đá em trai mình.
Hoắc An Kỳ không hề đề phòng nên bị đạp ngã sấp xuống giường, tư thế có chút chật vật. Thằng bé không để ý máu trên mặt, nó vứt đồ chơi trong tay xuống, từ từ bò đến bên cạnh cha.
Nó vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại ra nắm lấy ngón tay của cha nó.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Vân Tiêu trắng bệch, anh đưa tay che miệng, nhanh chóng đứng dậy rời xa con trai cả. Đồ không biết xấu hổ, anh cứ chờ đấy!
Hoắc Diêu cũng nổi giận: “A a!!”
Thằng oắt con, anh là anh trai của mày đấy! “An Kỳ, nghe lời, ba còn có việc, lát nữa ba tới chơi với con.”
Thái tử nhỏ nhà họ Hoắc sinh ra đã có ý thức cùng tồn tại với trời đất, sao có thể bị anh lừa gạt.
Thằng bé ngừng khóc và nhìn cha mình bằng đôi mắt đen láy, trong mắt nó có sự đau lòng và buồn bã. Lận Ninh thực sự tin rằng, cô gái tuy trẻ hơn anh ta nhưng lại có tác phong làm việc trưởng thành và lão luyện này sẽ không làm anh ta thất vọng.
Lận Ninh dựa lưng vào tường, hít sâu vài hơi.
Anh ta đã nắm bắt cơ hội này, việc tiếp theo là xem nhà họ Lận có được vinh dự ấy hay không. Hoắc Diêu ngồi ở trên giường, quát em trai: “A!”
Đến đây, đánh anh đi!
Hoắc An Kỳ căng mặt ra: “Ê a!” Tần Nguyễn nhìn xoáy sâu vào anh ta một lúc rồi thận trọng gật đầu, xoay người rời đi.
Lận Ninh tự mình tiễn cô và Tống Tình vào thang máy.
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, cơ thể căng cứng của anh nhanh chóng đổ xuống. Hoắc An Kỳ dùng đôi tay nhỏ bé nắm chặt tay cha không chịu buông.
Con trai út vừa khóc là đã khiến Tam gia đau lòng.
Anh cố nén cơn ho trong cổ họng, ngồi xuống bên cạnh Hoắc An Kỳ và bế cậu bé ngồi lên đùi mình. Người hầu thấy hai cậu chủ lại muốn đánh nhau, bèn vội vàng tiến lên tách hai đứa ra.
Cô ta bế Hoắc An Kỳ rời xa khỏi giường, lẩm bẩm nói: “Hai thiếu gia đừng đánh nhau, một chốc nữa là phu nhân trở về rồi, nếu để phu nhân nhìn thấy hai cậu đánh nhau, Tam gia nhất định sẽ không vui...”
Hai anh em bị tách ra cứ như không nghe thấy người hầu lẩm bẩm, bọn chúng hướng về nhau mà kêu gào. Từ khi sinh ra đến nay, Hoắc An Kỳ chưa bao giờ rơi nước mắt.
Nhưng lúc này, đôi mắt đen láy trông giống hệt Hoắc Tam gia lại nước mắt lăn dài.
Ngoại trừ lúc đầu gào to hai tiếng, còn tiếp sau đó nó vẫn luôn kiềm chế khóc, khóc đến không thành tiếng, trông rất thương tâm. Nội tâm của Tần Nguyễn không bình tĩnh như bề ngoài.
Đây là lần đầu tiên cô nahận được cành ô liu từ một gia tộc khác sau khi trở thành Hoắc Tam phu nhân.
Cô tạm thời chưa quyết định được có nên tiếp nhận hay không. Người hầu cảm nhận được hơi lạnh, vô thức sờ lên tay áo, ánh mắt cô ta nhìn về phía cửa sổ và có cảm giác chỗ nào đó bị hở.
Hoắc Tam gia cũng nhận thấy được sự biến hóa vi diệu này.
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn đứa con trai út. Thằng bé ngoan ngoãn ngửa đầu nhìn cha mình, nó chu cái miệng nhỏ ra kêu: “Ê a...”
Giọng nói non nớt cùng dáng vẻ giả vờ ngoan ngoãn khéo léo trông giống một con hồ ly nhỏ gian xảo, y hệt mẹ của thằng bé.
Đối mặt với con trai, Tam gia thu lại sự uy nghiêm, anh khom người sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa bé và nói: “Hai đứa ngoan nào, một lúc nữa cha lại qua.” Thái độ của Lận Ninh rất nghiêm túc, nên Tần Nguyễn cũng nhất định phải cân nhắc kỹ.
Cô ngẫm nghĩ rồi chậm rãi nói: “Tôi cần phải suy nghĩ một chút.”
Lận Ninh hơi cúi đầu với Tần Nguyễn, tỏ thái độ thần phục: “Hy vọng lần sau gặp lại, Tam thiếu phu nhân có thể cho tôi một đáp án, nhà họ Lận sẽ không để cô phải thất vọng đâu.” ...
Nhà họ Hoắc.
Khi đang ở trong phòng trẻ em chơi đùa với Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, Hoắc Tam gia bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi. Anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần đâu, đừng nói chuyện này cho bất kỳ ai.”
Trong mắt người hầu tràn đầy lo lắng: “Cả phu nhân cũng không thể nói ạ?”
Tam gia ngước mắt, anh nhìn người hầu bằng ánh mắt nặng nề. Một thứ khí thế khó tả vô hình tản ra, bên trong thoáng lộ ra sự lạnh lùng đáng sợ.
Hoắc Diêu cảm giác được có gì đó không đúng, thằng bé dùng bàn tay nhỏ lay em trai: “Y ê a...”
Thái tử nhỏ giật mình, thu lại sát khí, ánh mắt u ám cũng chuyển thành ngây thơ trong sáng vốn có của một đứa trẻ. Hoắc Vân Tiêu rời bàn tay khỏi khuôn mặt của Hoắc Diêu, và tách bàn tay nhỏ bé của Hoắc An Kỳ ra.
Thái tử nhỏ nhà họ Hoắc thấy thế thì khóc òa lên.
Thằng bé khóc thật. Hai đứa trẻ giống như là biết đã xảy ra chuyện không hay, hai cặp mắt của chúng nhìn chằm chằm Hoắc Tam gia.
Đôi mắt của hai đứa trẻ lẽ ra phải trong veo và ngây thơ, lại lộ rõ vẻ lo lắng.
Hoắc Vân Tiêu nhận lấy khăn tay từ người hầu, anh lau sạch vết máu trên môi và trên tay. Bàn tay nhỏ bụ bẫm nắm chặt áo của cha nó, trên mu bàn tay đã mất đi màu máu, chứng tỏ lực siết của nó mạnh đến mức nào.
Hoắc Diêu cũng ghé vào đùi của cha, thằng bé ngửa đầu, đôi mắt trông mong nhìn Tam gia.
Người hầu dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn sạch sẽ chiếc chăn và đồ chơi dính máu trong phòng em bé. Thằng bé nằm sấp giống con ếch xanh, quay đầu nhìn hằm hằm anh trai mình bằng ánh mắt hung dữ.
Hoắc Diêu muốn nở một nụ cười kiêu ngạo, nhưng thằng bé cong môi lại làm cho nụ cười kia trông vô cùng đáng yêu dễ thương, khiến người ta chỉ muốn véo má thằng bé một trận cho sướng.
Hoắc An Kỳ mím chặt môi, từ trên giường bò dậy, bò đến trước mắt Hoắc Diêu, giơ tay muốn đánh anh trai một cái. Thái độ ấy làm cho Hoắc An Kỳ đang được hầu người ôm trong lòng lập tức nổ tung.
Tay chân của thằng bé khua loạn xạ, muốn so tài với Hoắc Diêu.
Người hầu thấy hôm nay hai đứa đánh nhau ghê quá, bèn đặt Hoắc An Kỳ vào xe đẩy
Cô ta còn chưa xử lý xong tấm ga trải giường và đồ chơi dính máu của Tam gia.
Người hầu ôm đồ vật rời phòng, đưa sang phòng bên cạnh để xử lý.
Lại không biết, mình để hai vị thái tử ở lại trong phòng, thì một đứa trèo ra khỏi xe đẩy, một đứa nhảy từ trên giường, đáp xuống mặt thảm mềm mại.