Anh không lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát.1 Cậu chủ Nicolas của gia tộc Boleyn là bạn học với anh hai, chuyện này để anh ấy xử lý là thích hợp nhất.
Hoắc Khương: “Vâng, chủ nhân.” Hoắc Diêu không còn bị khống chế, lúc em trai buông ra thì thằng bé cũng nhả miệng.
Sau cú đẩy, Hoắc Diêu nằm ngửa trên mặt thảm. “Ha ha ha.7..”
Hoắc Diêu cười không ngừng, cũng buông cái tay đang nắm lỗ tai của em trai ra. Cả hai anh em đều cười toe toét không ngừng.
Dù sao cũng là anh em ruột, làm gì có chuyện thù hằn nhau được. Anh cúi đầu nhìn con trai út trong lòng mình.
Ngón tay thon dài bắt đầu chọc chọc Hoắc An Kỳ. Hoắc Khương mặt không biểu cảm đi vào, nhưng trong lòng lại vô cùng xúc động.
Vừa rồi ở ngoài cửa, ông ta nhìn thấy Tam gia ôm hai cậu chủ, tình cảm giữa ba cha con bọn họ, người ngoài không có cách nào chen vào được. Tam gia cúi đầu, thấy hai mắt Hoắc Diêu xoay tròn, không biết thằng bé lại đang có ý đồ gì.
Anh đưa tay chọc chọc vào má thằng bé. Hoắc Diêu cùng Hoắc An Kỳ nghe thấy tiếng đồng thời quay đầu lại.
Nhìn thấy người tới là cha của bọn chúng, bèn nhanh nhanh chóng chóng ngồi dậy, ngoan ngoãn ngồi trên thảm, coi như không có việc gì xảy ra. Tam gia vội vàng nói: “Chẳng lẽ là giống mẹ của hai đứa?”
Vừa nghe đến mẹ, mắt hai anh em sáng lên. Hoắc An Kỳ thắng được một hiệp, thằng bé ghé7 vào người Hoắc Diêu.
Hai tay của nó véo lỗ tai anh trai, cũng không dùng nhiều sức. Hoắc Diêu: “A...”
Nhớ mẹ. Thằng bé xích lại gần Hoắc An Kỳ, và há mồm cắn vào khuôn mặt non nớt của em trai.
Thái tử nhỏ nhà họ Hoắc nghệt ra. “Bán?” Tâm tình của Tam gia không quá dao động, sắc mặt cũng lạnh nhạt.
Nhưng Hoắc Khương biết, chủ nhân đang tức giận. Tam gia kinh ngạc, cau mày hỏi: “Ai ở trong gia tộc Boleyn tiếp quản việc này?”
Hoắc Khương: “Cậu chủ Nicolas.” Hai anh em lo sợ bất an, Tam gia lại không nói gì.
Hai đứa trẻ từ khi sinh ra đến giờ vẫn luôn chành chọe với nhau, chỉ cần không quá đáng, anh sẽ không ngăn cản. Anh đưa tay lại chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Hoắc Diêu.
Lần này không khống chế lực tay nên lỡ để lại một cái dấu đỏ trên mặt Hoắc Diêu. Hai đứa nằm trên đất, trừng mắt nhìn nhau, ánh mắt chúng va chạm giữa khoảng không.
Hoắc Diêu nhìn trên mặt không có dấu răng, nhưng lại đỏ một mảng của em trai mình. Đúng lúc này có tiếng gõ cửa.
Ba cha con cùng nhìn về phía cửa phòng. Ánh mắt của chủ nhân như đóng băng, chỉ nhìn một chút thôi cũng khiến người ta rét run.
Hoắc Khương thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói: “Nội bộ của nước Fuluo xảy ra vấn đề, thân vương Jimmy muốn chiếm đoạt ngai vàng. Hắn đã mua rất nhiều vũ khí bằng tiền bán kết quả nghiên cứu. Hiện tại tình hình nội bộ nước Fuluo khá hỗn loạn, nhiều cuộc bạo loạn đã được phát động, tạo thành thương vong cho rất nhiều dân thường vô tội.” Hoắc Khương đứng ở cửa ra vào, thấp giọng bẩm báo: “Chủ nhân, có tin tức từ nước Fuluo ạ.”
Tam gia nhẹ giọng bảo: “Vào rồi nói.” Hoắc Diêu nắm lấy lỗ tai Hoắc An Kỳ, tay thằng bé không dùng nhiều lực, nhưng cũng không buông ra.
“Ê a!” Em trai rất khó quản, chỉ biết nghịch ngợm!
Hai anh em đang ôm cha, cùng trừng mắt nhìn nhau, định lao vào cấu véo nhau lần nữa. Thằng bé giơ bàn tay nhỏ bé ôm mặt rồi lùi lại, không cho cha lại bắt nạt mình.
Nhưng vết đỏ vừa rồi trên mặt con trai không thể xóa khỏi tâm trí của Tam gia. Nó leo xuống khỏi chân cha, và đẩy em trai vào trong lòng Tam gia, đôi mắt to biết nói chuyện kia chớp chớp.
Cả hai cha con đều không lên tiếng, nhưng Tam gia lại hiểu được ý của con trai cả. Anh nhếch môi lên, dịu dàng hỏi: “Có phải đau lắm không?”
Hoắc Diêu lắc đầu, bỏ bàn tay đang ôm mặt xuống. “Ê a!”
Ngay sau đó, một tiếng kêu tức giận phát ra từ miệng của thằng bé. Đặt bọn nhỏ ở trên giường, Tam gia cũng ngồi xuống bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không có biểu cảm gì.
Hoắc Diêu nắm chặt ngón tay của thằng bé, bên trong đôi mắt đen láy tràn đầy bất an. Hoắc Tam gia vòng tay ôm hai đứa trẻ đã trở nên ngoan ngoãn và im lặng vào lòng, anh hỏi bằng giọng hờ hững: “Đồ vật bán cho ai?”
Anh hoàn toàn không quan tâm nội bộ đất nước Fuluo có vấn đề gì, hay nó sẽ gây ra tổn thất gì hay không. Hoắc Diêu bị chọc vào mặt thì nhìn cha mình bằng ánh mắt quấn quýt, đôi mắt to đáng yêu giống như đang hỏi cha tại sao lại chọc ngón tay vào má nó.
Mắt Tam gia cong cong, môi nở nụ cười rất nhẹ, trên người có khí chất mềm mại khó tả. Hoắc Diêu cắn má của em trai, trong miệng phát ra âm thanh ấp úng, rất là đắc ý.
Hoắc An Kỳ buông bắp chân Hoắc Diêu ra, đưa tay đẩy thằng bé. Nghe thấy tiếng cười hòa giải của hai đứa trẻ, Hoắc Tam gia cũng bật cười theo.
Anh bước vào phòng, cũng không tận lực thả nhẹ bước chân. Tam gia đến gần, mỗi tay ôm lấy một đứa, đặt chúng trở lại trên giường.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ lộ ra vẻ bất an, bọn chúng không biết cha tới lúc nào, có thấy cảnh vừa rồi chúng đánh nhau hay không. Đôi mắt lạnh lẽo của Tam gia liếc về phía Hoắc Khương: “Tìm được đồ chưa?”
Hoắc Khương mím môi, khẩn trương nói: “Bị thân vương của nước Fuluo bán đi rồi ạ.” Nhìn một hồi, thằng bé bỗng bật cười khanh khách.
Hoắc An Kỳ nhìn dáng vẻ buồn cười của Hoắc Diêu, cũng không nhịn được cười ra tiếng. Anh chỉ muốn biết, thành quả nghiên cứu nhiều năm của Tập đoàn Hoắc thị cuối cùng rơi vào tay người nào.
Hoắc Khương: “Là gia tộc Boleyn ạ, họ mua với giá tám tỷ.” Giọng nói bất đắc dĩ vang lên: “Không biết là hai đứa giống ai nữa, ba khi còn bé không nghịch như các con đâu.”
“Ê a!” Hoắc An Kỳ phản bác. Giọng của Hoắc An Kỳ có vẻ khá phấn khích.
Hoắc Diêu nhe răng. Hoắc An Kỳ: “Ê a?”
Bao giờ mẹ về? Mà Hoắc An Kỳ cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, thằng bé cũng nằm rạp trên mặt đất.
Hai anh em còn chưa phát hiện ra cha đang đứng dựa vào cửa, nhìn chúng bằng ánh mắt thích thú và đánh giá. Nếu như không có Tần Nguyễn thì sẽ không có hai cậu chủ, cũng sẽ không có chủ nhân dịu dàng như bây giờ.
Hoắc Khương đứng cách Tam gia ba bước chân, cung kính bẩm báo: “Hoắc Xuyên đã tìm ra được kẻ đứng sau vụ đánh bom cơ sở nghiên cứu và đánh cắp thành quả nghiên cứu của nhà họ Hoắc, là thân vương của vương quốc Fuluo ạ.” “Là anh ta à...” Trên môi Tam gia nở một nụ cười nghiền ngẫm, nhưng trong mắt lại không hề có chút độ ấm nào.
Anh lại hỏi một câu: “Hôm nay Nhị gia đang làm gì?” Tam gia lúc này càng có hơi thở của người sống bình thường hơn so với cuộc sống độc thân một mình trước đây.
Và tất cả những điều này đều là nhờ có phu nhân. Thái tử nhỏ nhà họ Hoắc chiếm thế thượng phong, đắc ý kêu: “Ê a!”
Ai thua là cháu trai0! Hoắc Diêu không chịu, thằng bé gào lên: “A2!”
Thằng nhóc thối này buông ra! Hoắc Khương báo cáo chi tiết: “Cuối năm công ty phải xử lý khá nhiều việc, lúc trời còn chưa sáng Nhị gia đã đi rồi ạ.”
Tam gia trầm giọng nói: “Chú nói chuyện này cho Nhị gia biết, để anh ấy tự xử lý.” “Chú đi đi.”
Hoắc Khương hơi khom người, lui ra phía sau hai bước rồi quay người rời khỏi phòng. Thái tử nhỏ nhà họ Hoắc bĩu môi, cố nén động tác muốn chạy trốn, cứ như vậy người thằng bé cứng đờ, ngồi im không nhúc nhích chờ cha chọc vào mặt mình như đâm bóng bay vậy.
Tam gia chọc con trai út xong thì lại nhìn con trai cả. Hoắc An Kỳ cũng leo lên đùi của cha mình, đôi mắt đen của thằng bé nhìn Tam gia đầy lo lắng.
Vẻ mặt Tam gia dịu đi, anh mím môi cười rồi ôm hai đứa trẻ vào lòng. Quả nhiên, trên mặt Hoắc Diêu nở nụ cười tươi rói, có vẻ rất hài lòng.
“Khục khục...”