Nhìn thấy nét mặt nhăn nhó vì đau của Lăng Hiểu Hukyên, cô cứng lòng lại và tăng thêm lực Minh Thần.
Lực Minh Thần vừa tăng thêm, đau đớn mà Lăng Hiểu Huyên phải chịu đựng cũng tăng clên gấp đôi. Trên môi Tần Nguyễn nở một nụ cười nhẹ, cô khẽ nói: “Em biết chị có thể nghe thấy được, chúng ta xí xóa chuyện của ngày hôm qua. Người nhà là những người rất quan trọng đối với em, bên ngoài bàn tán về Tam gia thế nào là chuyện của bọn họ, nhưng chị không thể. Hiểu Huyên, em coi chị là bạn bè, cũng biết chị có ý tốt, chỉ có điều cách nhắc nhở của chị rất khó chịu, lần sau đừng dùng cách hại cho người khác, hại cả chính mình như vậy nữa, chúng ta vẫn là bạn bè.”
Cơ thể Lăng Hiểu Huyên run rẩy, cô ấy bấu chặt ngón tay vào ghế sô pha.
Tần Nguyễn sờ mặt cô ấy để trấn an, rồi nhẹ giọng nói: “Em biết em biết, đừng kích động, chị ngủ một giấc đi, khi nào tỉnh lại tất cả đều sẽ qua.” Lận Ninh đi đến trước mặt Tần Nguyễn, gương mặt ôn tồn lễ độ hiếm thấy lộ ra vẻ mặt trang nghiêm.
Giọng điệu của anh ta rất nghiêm túc, anh ta chậm rãi nói: “Trong nhà họ Lận có một ông bác đắc tội với nhà Nam Cung, nên bao nhiêu năm qua chúng tôi vẫn luôn an phận thủ thường. Hy vọng lần này có thể thừa dịp bữa tiệc sinh nhật của Hoắc Tam phu nhân mà giúp nhà họ Lận có cơ hội phát triển tốt hơn.”
Tần Nguyễn nheo mắt: “Anh muốn nói cái gì?” Tống Tình dùng tốc độ nhanh nhất xông lên.
Cô ta đỡ tay sau lưng Tần Nguyễn, ổn định lại cơ thể của cô.
Tần Nguyễn vỗ vỗ lên cánh tay của Tống Tình, nhẹ giọng nói: “Tôi không sao.” “Thật sao?” Tần Nguyễn quay đầu: “Tôi rất mong chờ được gặp lại anh, đến lúc đó chắc không thể gọi anh là bác sĩ Lận, mà phải là Lận thiếu gia nhỉ.”
Cô hiểu rõ chuyện Lận Ninh trở về nhà họ Lận là có ý nghĩ gì.
Người này kiếp trước bị dòng thứ của gia tộc tính kế, rơi vào kết cục chết thảm, kiếp này được sống lại làm sao có thể cam tâm. Tần Nguyễn khoát tay, quay người rời đi: “Không cần đâu, anh chăm sóc cho chị Hiểu Huyên đi.”
Lận Ninh vẫn kiên trì tiễn cô ra cửa.
Nhìn theo bóng Tần Nguyễn đi về phía thang máy, anh ta không nhịn được mà lên tiếng: “Tam thiếu phu nhân, qua mấy ngày nữa là sinh nhật cô, nhà họ Hoắc có đưa thiếp mời cho nhà họ Lận, đến lúc đó chúng ta sẽ còn gặp lại.” “A a a!!!”
Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, âm thanh thống khổ đến mức khiến người ta nổi da gà.
Tốnag Tình, người đã trải qua quá trình huấn luyện địa ngục của ám vệ nhà họ Hoắc, cũng không nhịn được mà đồng tình với Lăng Hiểu Huyên trong một giây. Lận Ninh trầm giọng: “Ngày tôi trở về nhà họ Lận, cũng có nghĩa là tôi chính thức tiếp quản mọi việc của gia tộc, tôi nhất định phải thu phục nhà họ Lận.”
Tần Nguyễn gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu ý của anh ta: “Nếu như anh muốn phụ thuộc vào nhà họ Hoắc, tôi sẽ giúp anh hỏi Tam gia một chút.”
Cô đã bớt đề phòng Lận Ninh hơn so với lần đầu gặp gỡ, cũng có chút hứng thú với người này. “Vậy trí nhớ kiếp trước của cô ấy có bị biến mất theo không?”
“Sẽ không.”
Lận Ninh nghe vậy thì thở phào. Nhưng cũng chỉ là trong một giây mà thôi.
Cô ta nhướng mày, cúi đầu nhìn chằm chằm vào sợi dây chun màu đen trên cổ tay, Tống Tình vuốt viên đá đen bên trên sợi dây một cách rất kiên nhẫn, trông dáng vẻ như không liên quan gì đến mình.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn đầy vẻ trang nghiêm, cô nắm tay Lăng Hiểu Huyên rất mạnh. Cùng với tiếng hét thảm của Lăng Hiểu Huyên, Tần Nguyễn nhanh chóng hất tay của cô ấy ra và chân lảo đảo lùi lại.
Sát khí ngất trời cuồn cuộn, ở khoảnh khắc bóc ra khỏi cơ thể liền hóa thành hư vô, biến mất trong không khí.
“Phu nhân!” Tống Tình nhanh chóng dời tay, đứng giữ im lặng ở phía sau.
Lăng Hiểu Huyên sắc mặt tái nhợt nằm liệt trên ghế sô pha, hai mắt cô ấy nhắm chặt, thở yếu ớt, giống như là chết rồi vậy.
Lận Ninh đi đến trước mặt Lăng Hiểu Huyên, và lay người cô ấy: “Hiểu Huyên? Hiểu Huyên?” Cô cười cười, nói: “Tôi là hạng người như vậy sao?”
Lận Ninh nhíu mày, không có cách nào trả lời được câu hỏi này.
Tần Nguyễn làm tất cả mọi thứ vì Lăng Hiểu Huyên đã là tận tâm tận lực. Tần Nguyễn cất giọng lạnh lùng mệt mỏi: “Chị ấy ngất rồi, cứ để chị ấy ngủ một giấc, tỉnh lại là không sao đâu.”
Lận Ninh quay đầu nhìn Tần Nguyễn, anh ta hỏi: “Vì sao lại bị như thế này?”
“Anh đánh thức ký ức kiếp trước của chị ấy, khiến lệ khí ở kiếp trước cũng đi theo đến kiếp này. Cái này có ảnh hưởng rất lớn tới số mệnh của chị ấy, nếu đã là thứ thừa thãi thì không cần phải tồn tại.” Sắp rồi, chỉ cần một đòn cuối cùng nữa thôi là hồn phách dư thừa trên người Lăng Hiểu Huyên sẽ biến mất.
Đương nhiên, lượng sát khí mà cô tiêu hao cũng vô cùng lớn.
“A a a!!!” Sự phát triển của nhà họ Lận có liên quan gì đến cô, ẩn ý đằng sau lời nói này của Lận Ninh là gì.
Lâm Ninh không chớp mắt nhìn chằm chằm Tần Nguyễn bàng một đôi mắt nóng rực: “Tuy tôi không ở bên trong giới thượng lưu, không hiểu rõ nội tình khúc mắc của các gia tộc lớn, nhưng cũng có thể nhìn ra được, gần nửa năm qua nhà họ Hoắc đang cố ý đẩy cô lên nắm quyền. Ông cụ Hoắc đã sớm rút lui khỏi vị trí, lùi về phía sau. Cha của Hoắc Tam gia cũng không hỏi thế sự, Hoắc Tam gia đã là người nắm quyền của nhà họ Hoắc. Lần này nhà họ Hoắc tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng cho cô, chắc hẳn không lâu sau đó cô sẽ danh chính ngôn thuận lên làm nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc. Tất nhiên, là nữ chủ nhân của một gia tộc, sau này Tam thiếu phu nhân không thể thiếu một chân chạy, hỗ trợ cô giải quyết một số việc không tiện ra mặt được.”
Trong lòng Tần Nguyễn có suy đoán, trên mặt nở nụ cười đầy ẩn ý: “Ý của anh là?” Cho dù cô có thật sự nhân cơ hội để làm cho Lăng Hiểu Huyên chịu đau khổ, thì cũng không thể trách được.
Tần Nguyễn hơi thu lại nụ cười: “Không có việc gì thì tôi đi trước đây, bao giờ chị Hiểu Huyên tỉnh dậy thì anh bảo chị ấy liên hệ với tôi.”
Lận Ninh đứng dậy: “Tôi tiễn cô.” Nếu như nhà họ Lận muốn phụ thuộc vào nhà họ Hoắc, cô không ngại ra tay giúp đỡ.
Lận Ninh lại lắc đầu: “Tam thiếu phu nhân, ý của tôi là nhà họ Lận sẽ phụ thuộc vào cô, là chính cô - Tần Nguyễn, mà không phải là nhà họ Hoắc.”
Vẻ mặt Tần Nguyễn khựng lại, cô liếc nhìn anh ta: “Tôi không hiểu rõ ý tứ của anh.”
Lận Ninh ưỡn thẳng lưng, anh ta nói với giọng kiên định giống như đang tuyên thệ vậy: “Nhà họ Lận ở thủ đô cũng được coi là một quý tộc nhỏ kéo dài trăm năm, rõ ràng là với năng lực của bản thân, những việc nhà họ Lận có thể làm cho nhà họ Hoắc rất có hạn. Nếu Tam thiếu phu nhân đồng ý tiếp nhận sự trung thành của nhà họ Lận, thì thay mặt cho cả nhà họ Lận, tôi hứa sẽ nghe theo mệnh lệnh của cô.”
Sự tha thiết trong giọng nói, cùng khí chất của một con em nhà thế gia lâu dài ẩn mình dưới vẻ ngoài hiền lành của anh ta lờ mờ toát ra.
Hai hàng mi dài của Tần Nguyễn chớp chớp, bên trong đôi mắt trong veo lộ ra vẻ xa cách hờ hững.