Anh ta rũ mắt nhìn chằm chằm cốc nước trên bàn rồi hỏi bằng giọng điệu không chứa 2bất kỳ tình cảm gì: “Em chắc chắn chứ?” Lăng Hiểu Huyên bước vào phòng, đột nhiên cô ấy quay đầu.
Cô ấy vén lọn tóc quăn màu đỏ ra sau tai, giọng nghiêm túc hỏi: “Lận Ninh, anh có người mình thích không? Lấy em, anh không sợ cô ấy buồn sao?” Cô ấy như một cô gái đang rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, mềm mại mà không mất đi vẻ quyến rũ, e ấp của con gái nhà thế gia.
Lăng Hiểu Huyên bình tĩnh nói: “Anh đi mở cửa đi.” Tư thế ngồi của cô ấy khá thoải mái, hiển nhiên là đã quen với hoàn cảnh ở đây, và có tình cảm với nơi này.
Đầu ngón tay Lăng Hiểu Huyên cuốn lấy lọn tóc quăn gợn sóng màu đỏ xõa trên vai, giọng nói mềm mại quyến rũ, khắp người toát ra khí chất xinh đẹp thoải mái. Lận Ninh và Lăng Hiểu Huyên ngồi ở phòng khách, đang bàn bạc xem phải nói sao để Tần Nguyễn yên tâm, và không để lộ ra chuyện hôn nhân hình thức giữa họ.
Khi tiếng chuông cửa vang lên, cả hai đều sững sờ. Tống Tình đứng phía sau tiến lên đưa hai tay ra: “Phu nhân, xin đưa cho tôi.”
Tần Nguyễn nhìn cô ta một cái rồi đưa áo lông vào tay Tống Tình. Trên mặt cô hiện lên một chút mất tự nhiên: “Đứa bé đã ra đời rồi.”
“Làm sao lại sinh non?!” Anh ta ngồi xuống bên cạnh Lăng Hiểu Huyên, quen thuộc vòng tay qua eo cô ấy, lễ phép chào hỏi Tần Nguyễn: “Hoắc Tam phu nhân, chúng ta lại gặp nhau.”
Tần Nguyễn vươn tay ra với anh ta: “Bác sĩ Lận, chào anh.” Tình yêu trong mắt họ khiến bao nhiêu người thấy hâm mộ.
Lăng Hiểu Huyên dùng dáng vẻ cô gái nhỏ tựa vào lồng ngực của Lận Ninh: “Phải, bọn chị sắp kết hôn. Tần Nguyễn, đến lúc đó em nhất định phải mừng phong bì to vào đấy, tiền mừng mà ít thì đừng trách chị xử lý em.” “Không có khả năng này, em đi đi.”
Lận Ninh đẩy Lăng Hiểu Huyên vào phòng và đóng cửa lại cho cô ấy. Hai chữ này bị cô nói bằng giọng đầy ẩn ý, xen lẫn cả ý thăm dò.
Lăng Hiểu Huyên và Lận Ninh cũng không hoảng hốt, hai người thân mật liếc nhìn nhau. ...
Nửa tiếng sau. Lăng Hiểu Huyên buông vòng tay đang ôm eo của Lận Ninh và nhìn anh ta bằng đôi mắt đẫm lệ.
“Lận Ninh, anh không thích em.” Giọng rất chắc chắn. Lăng Hiểu Huyên dựa vào trong ngực Lận Ninh, cười quyến rũ: “Có sao đâu, không ai có thể ngăn cản được tình yêu, thích một người là chỉ muốn ở bên cạnh người đó, chị cùng anh Lận Ninh là như vậy đấy.”
Đuôi lông mày của Tần Nguyễn khẽ nhếch lên: “Thật sao?” Lăng Hiểu Huyên cười híp mắt, cô ấy ôm lấy cánh tay và cười nói: “Chỉ là chị có một chút mâu thuẫn với gia đình thôi, chứ có thể xảy ra chuyện gì được. Chị có bạn trai nuôi ăn uống sung sướng, cuộc sống vô tư thoải mái mà.”
Trên môi Tần Nguyễn nở nụ cười: “Người nhà của chị tìm đến cả trường học, mâu thuẫn này lớn cỡ nào chứ?” Đối mặt với câu hỏi thăm dò của Lăng Hiểu Huyên, Tần Nguyễn nhanh chóng trở lại bình thường.
“Em không sao, chỉ có chút tò mò là chị và bác sĩ Lận quen biết nhau chưa lâu, có phải tình cảm của hai người tiến triển quá nhanh không?” Lời cô nói là với Lăng Hiểu Huyên, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Lận Ninh. “Cũng tốt.” Tần Nguyễn gật đầu, nụ cười trên mặt biến mất.
Cô không còn muốn diễn trò vòng vo với hai người này nữa, cô cởi áo lông trên người, trông có vẻ muốn ngồi lại nói chuyện. “Vui bao nhiêu?”
“Rất vui vẻ, tối nay ở lại đây ăn cơm đi, chị nói cho em biết nhé, tay nghề nấu cơm của anh Lận Ninh giỏi lắm, đảm bảo em ăn thử một lần sẽ muốn ăn lần sau.” Lăng Hiểu Huyên trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tần Nguyễn, chính xác hơn là nhìn vào bụng của cô.
Cô ấy ngạc nhiên hô lên: “Tần Nguyễn, bụng của em đâu rồi? Con em đâu?!” Tay của hai người chỉ hơi đụng vào nhau rồi cùng nhanh chóng buông ra.
Lúc buông tay ra, Tần Nguyễn khẽ cau mày, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu. Tần Nguyễn thu lại vẻ mặt lạnh nhạt, trên mặt nở một nụ cười thân thiện.
Cô đi đến và ngồi xuống bên cạnh Lăng Hiểu Huyên, miệng giả vờ phàn nàn: “Chị Lăng à, chị tự do thoải mái thật đấy, em nghe nói chị bị mất tích, còn tưởng rằng chị đã xảy ra chuyện gì rồi cơ.” Cô dựa vào ghế sô pha, dùng đôi mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Hiểu Huyên và Lận Ninh, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở: “Đừng làm trò ở trước mặt em nữa, giữa hai người căn bản không có tình cảm gì.”
Không để ý đến vẻ mặt biến hóa khác nhau của hai người, Tần Nguyễn tiếp tục nói: “Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nghĩ đến điều có thể khiến chị Lăng đưa ra quyết định hạ sách là kết hôn như thế này, thì sự tình hẳn là tương đối phức tạp.” Lăng Hiểu Huyên cũng không có hứng thú nên ồ lên một tiếng.
Cô ấy ôm cánh tay của Tần Nguyễn, trên mặt nhanh chóng hiện lên vẻ hưng phấn: “Thôi đừng nhắc đến mấy chuyện không vui nữa, em có thể tới đây tìm chị, chị rất vui.” Lận Ninh đứng dậy đi ra mở cửa.
Cửa phòng mở ra, nhìn thấy người đứng bên ngoài, trên mặt anh ta nở một nụ cười: “Cô đến rồi, mời vào.” Ánh mắt Lận Ninh trở nên lạnh lẽo, vẻ mặt anh ta hờ hững: “Hiểu Huyên, thích một người đúng là không giấu được đâu, nó chính là con dao giết người không thấy máu, tôi sẽ không đưa thân mình vào trong nguy hiểm, em đừng có bất kỳ băn khoăn nào.”
Lăng Hiểu Huyên nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi, cho dù em rất muốn có người kéo em lên, nhưng cũng không muốn chen chân vào tình cảm của người khác.” Nhắc đến Tần Nguyễn, Lăng Hiểu Huyên có chút sợ hãi.
Ở trong mắt của cô ấy, em Tần là nữ thần, gần như không có gì là Tần Nguyễn không làm được. Cảm xúc bị kìm nén của Lăng Hiểu Huyên dần dần bình tĩnh trở lại, Lận Ninh nắm lấy tay cô ấy và đi trở về phòng ngủ.
“Sắp đến giờ rồi, em vào sửa soạn chút đi, nghĩ xem phải giải thích với em Tần của em như thế nào để thuyết phục cô ấy rời đi.” Tần Nguyễn cười đầy ẩn ý: “Thật sao?” Ánh mắt cô nhìn về phía Lận Ninh đang bê cốc nước từ trong phòng bếp ra.
Dưới ánh mắt chăm chú của cô, Lận Ninh đi đến gần và đặt cốc nước lên bàn. Trong mắt cô ấy hiện lên sự nghi ngờ và cảnh giác.
Em Tần tốt như vậy, đúng là rất khiến người khác phái ưa thích, nhưng em ấy đã kết hôn rồi. Lăng Hiểu Huyên trừng mắt, không mấy đồng tình với lời nói tự giễu của anh ta.
Cô ấy nhíu mày, nói: “Em không muốn nói cho em ấy biết, em thích một người không có khả năng, vĩnh viễn không thể ở bên nhau.” Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, sâu bên trong đôi mắt của Lận Ninh tối tăm đến mức không nhìn thấy ánh sáng.
Khuôn mặt dịu dàng của anh ta căng cứng, toàn thân tràn ngập hơi thở nguy hiểm. Giọng nói kinh hãi, âm lượng được nâng lên vài tông.
Lúc này Tần Nguyễn mới nhớ tới chuyện mình còn chưa nói cho Lăng Hiểu Huyên biết chuyện hai đứa trẻ đã chào đời. Ba người tiến vào trong nhà, khiến phòng khách diện tích không lớn lắm có vẻ hơi chật chội.
Lăng Hiểu Huyên ngồi ở trên ghế sô pha, cười chào hỏi: “Tần Nguyễn, em tới rồi à.” Có lẽ anh ta vốn là một người dịu dàng, nên khi đối mặt với Lăng Hiểu Huyên, theo2 bản năng sẽ có hành vi bảo vệ, khiến người ta không kìm lòng được mà chìm đắm.
Nhưng lời nói và hành động của a0nh ta đối với Lăng Hiểu Huyên, lại không có kiểu thân mật giữa những người yêu nhau. Lăng Hiểu Huyên vẫn luôn chú ý đến Tần Nguyễn, nhìn thấy những biến hóa rất nhỏ này, trái tim cô ấy không ngừng chùng xuống.
“Tần Nguyễn, em sao thế? Trông sắc mặt em không được tốt lắm.” Anh ta nghiêng người để ba người ở ngoài cửa tiến vào.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn rất bình tĩnh, cô dò xét nhìn Lận Ninh đang đứng trong nhà. Không ai nhìn thấy, trên tay cô có ánh sáng màu vàng kim khá nhạt.
Lận Ninh không hề đề phòng mà đưa tay ra nắm lại tay Tần Nguyễn. Lận Ninh mỉm cười, giơ tay búng lên trán của Lăng Hiểu Huyên: “Em suy nghĩ lung tung cái gì đấy! Với tính cách của em Tần của em sẽ không thèm để ý đến người mà cô ấy không quan tâm đâu, dù là người cô ấy để ý cũng sẽ không làm khó đối phương. Cô ấy hẳn là một người rất có chừng mực, đồng thời cũng là một người lạnh lùng khó gần, rất khó đi được vào trái tim cô ấy. Em đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi.”
Nghe Lận Ninh đánh giá Tần Nguyễn, Lăng Hiểu Huyên mím môi cười: “Đúng là như vậy thật.” Đối tượng còn là Hoắc Tam gia con cháu trực hệ của nhà họ Hoắc.
Cái góc tường này không dễ đào, mà Lăng Hiểu Huyên cũng cho rằng hiện tại Tần Nguyễn đang sống rất tốt, không nên có người đến quấy rầy em ấy. “Vậy thì không nói.”
Lăng Hiểu Huyên rất mâu thuẫn: “Em Tần rất tốt với em, em không muốn lừa dối em ấy.” Cách tương tác thân mật giữa hai người họ rõ ràng là một cặp tình nhân đang yêu nhau.
Nếu như khí tràng trên người bọn họ cũng có thể dung hợp, chưa biết chừng Tần Nguyễn đã tin là thật rồi. Giọng của Lăng Hiểu Huyên nghẹn ngào: “Em chắc chắn!”
Lận Ninh x7oay người lại, thương tiếc mà đưa tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt của Lăng Hiểu Huyên, anh ta nói, giọng dịu dàng:7 “Được, vậy chúng ta kết hôn.” Khóe môi Lận Ninh cong lên, mặt mỉm cười: “Tại sao lại nói như vậy?”
“Thích một người, thì khi nhìn chăm chú vào người đó sẽ không giấu được cảm xúc yêu thích ở trong mắt.” Lăng Hiểu Huyên đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt dịu dàng của Lận Ninh: “Nhưng lúc đôi mắt này nhìn em, bên trong ánh mắt anh không có bất kỳ sự yêu thương nào cả.” Người này vẫn giống như lần đầu tiên gặp mặt, dáng vẻ và phong thái đều rất ôn tồn lễ độ.
Nhìn thấy Lăng Hiểu Huyên ngồi trong phòng khách, Tần Nguyễn nhấc chân bước vào, đi theo phía sau cô là Lâm Hạo và Tống Tình. Cô thầm than nhẹ, trên mặt lại không có biểu cảm gì: “Chị Lăng, em có mấy lời muốn nói riêng với chị.”
Lăng Hiểu Huyên khẽ siết chặt tay Lận Ninh và mỉm cười, nói: “Anh Lận Ninh không phải là người ngoài.” Lận Ninh mím môi: “Vậy em cũng đừng nói cho cô ấy biết, tính cách em Tần của em lạnh lùng, em không nói cô ấy cũng sẽ không ép em đâu.”
Lăng Hiểu Huyên ngước mắt lên nhìn Lận Ninh thật sâu: “Anh hiểu rõ em ấy như vậy cơ à?” “Em ấy là Thiên Sư, cũng có thể nhìn ra anh không giống bình thường.”
Lận Ninh cười nhẹ, nói: “Lần đầu tiên gặp mặt cô ấy đã không quá ưa tôi, tôi đoán chắc cô ấy đã phát hiện ra tôi có gì đó không ổn rồi.” Nụ cười trên mặt Lận Ninh không thay đổi, anh ta nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Hiểu Huyên, em là trách nhiệm của tôi, mặc kệ tôi có thích em hay không thì tôi đều sẽ cho em tất cả mọi thứ mà em muốn, ngoại trừ tình yêu.”
“Anh không cho em được tình yêu, em cũng không muốn, như thế này là rất tốt rồi.” Lăng Hiểu Huyên vỗ nhẹ vào mặt mình để điều chỉnh cảm xúc.
Chỉ mấy giây sau, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, hai mắt cũng được bao phủ bởi vẻ e thẹn của một cô gái trẻ đang yêu đương. Lăng Hiểu Huyên nhanh chóng rời khỏi vòng tay của Lận Ninh và đến bên cạnh Tần Nguyễn.