Đau thì chắ1c chắn là rất đau rồi, nhưng bọn trẻ đều khỏe nên Tần Nguyễn cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.
Đột nhiên, Tần Nguyễn mỉm cười nhẹ nhìn về 2phía Lăng Hiểu Huyên: “Mặc dù em không nói cho chị biết là sơ suất của em, nhưng một tháng trước có muốn nói với chị thì e là cũng không liên lạ7c được.” Lận Ninh biết cô muốn nói gì, anh ta gật đầu: “Tôi xác thực không phải là yêu ma, cũng không phải quỷ.”
Tần Nguyễn hơi hất cằm lên, ra hiệu cho anh ta nói tiếp.
Lận Ninh nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò, anh ta nhẹ giọng hỏi: “Cô có tin chuyện con người có thể sống lại không?” Sau gần một trăm năm bị tra tấn đau đớn trong luyện ngục, hồn thể của cô đã được tôi luyện thành cơ thể bán thần, mới có may mắn được tái sinh.
Tần Nguyễn nhắm chặt mắt lại, thầm nghĩ thì ra là thế.
Chẳng trách khí tràng trên người Lận Ninh lại không hài hòa. Cô không thích Lăng Hiểu Huyên như thế này.
Đối phương không giống như người đàn chị sống tự do phóng khoáng, khiến cô cảm thấy ghen tị như lúc họ vừa mới gặp nhau.
Lăng Hiểu Huyên càng không ngừng lắc đầu, khuôn mặt quyến rũ đầy đau khổ: “Không được, không thể, bọn chị không thể ở bên nhau.” Rất nhanh, trong phòng khách chỉ còn lại ba người Tần Nguyễn, Lăng Hiểu Huyên và Lận Ninh.
Không có người ngoài, lớp ngụy trang trên người Lăng Hiểu Huyên hoàn toàn bị xé mở.
Cô ấy cuộn người trên ghế sô pha, thần sắc vừa suy sụp vừa tự giễu: “Tần Nguyễn, em cần gì phải dính vào chuyện này, cứ giả vờ như không biết không được sao?” Con ngươi trong mắt Tần Nguyễn đột nhiên co rụt lại, sát khí cùng cảm giác áp bách bộc phát ra toàn thân cô.
Ánh mắt cô như lưỡi dao đâm thẳng về phía Lận Ninh, như thể cô có thể xuyên thấu qua linh hồn của người này mà nhìn thấy rõ mọi thứ về anh ta vậy.
Lận Ninh không ngờ Tần Nguyễn lại có phản ứng mạnh như vậy, anh ta thoáng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng cong khóe môi: “Xem ra suy đoán của tôi là đúng, cô cũng sống lại.” Tần Nguyễn nhíu mày, thử dò xét: “Do ràng buộc huyết thống?”
Cảm xúc căng thẳng của Lăng Hiểu Huyên trong vài tháng qua đã hoàn toàn mất khống chế vì câu nói này của Tần Nguyễn.
Cô ấy giơ hai tay che mặt và khóc một cách cực kỳ bi ai. Một lúc lâu sau, Lận Ninh ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Hạo và Tống Tình đứng sau lưng Tần Nguyễn.
Nhận ra điều anh ta lo lắng, Tần Nguyễn quay đầu nói với Lâm Hạo và Tống Tình: “Hai người đi ra ngoài cửa chờ.”
Hai người bọn họ đáp một tiếng rồi nối đuôi nhau rời đi. Cô ấy thật sự không biết, Tần Nguyễn vậy mà có cùng cảnh ngộ với Lận Ninh.
Lận Ninh rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói với Lăng Hiểu Huyên: “Anh chỉ chịu trách nhiệm tuân thủ thỏa thuận với em, không cần phải nói về chuyện của người khác.”
Mặc dù anh ta đoán kiếp này Tần Nguyễn xuất hiện, có thể có khả năng cũng may mắn giống như anh ta, nhưng việc này không cần phải nói ra. Cô ấy khóc đến mức quá tuyệt vọng và bi thương, khiến Tần Nguyễn không thể nhẫn tâm hỏi thêm câu nào nữa.
Lận Ninh vỗ vỗ người trong ngực, ánh mắt không chút gợn sóng nhìn chằm chằm Tần Nguyễn: “Hoắc Tam phu nhân, cô để Hiểu Huyên yên tĩnh một lát, cô ấy... quá khổ.”
Trong mắt Tần Nguyễn lóe lên một ánh nhìn sâu thẳm: “Vậy chúng ta không nói đến chị ấy nữa, mà nói một chút về vấn đề của anh đi?” Bọn họ không can thiệp lẫn nhau, cứ làm tốt chuyện của mình, biết quý trọng cuộc sống khó giành lấy được này, cần gì phải gây ra tranh chấp.
Lời nói của Lận Ninh khiến Tần Nguyễn chú ý.
Không thể không nói, giờ phút này cô nhìn Lận Ninh cảm thấy thuận mắt hơn một chút. Lăng Hiểu Huyên đang cầm tay Tần Nguyễn cũng chậm rãi buông ra, tay cô ấy run rẩy dữ dội, không biết phải làm sao.
Căn phòng khách không lớn lắm rơi vào bầu không khí căng thẳng, như đông cứng lại.
Tần Nguyễn không thúc giục mà nhìn chằm chằm hai người bọn họ bằng ánh mắt có thâm ý. Nghe từ miệng người khác nói về kết cục của Hoắc Tam gia, đôi mắt của Tần Nguyễn không khỏi đỏ lên.
Kiếp trước linh hồn của cô bám vào trên bia mộ nên không được chứng kiến tang lễ của Tam gia.
Sau khi Tam gia chết, người nhà họ Hoắc đặt một tấm bia mộ mới bên cạnh bia mộ của cô và Hoắc Diêu, lúc ấy linh hồn của cô đã bị phân tán, ý thức rơi vào Địa Ngục của Âm Phủ rồi. Nhưng thấy Lăng Hiểu Huyên đang khóc lóc trong lồng ngực của Lận Ninh lại có vẻ mặt đầy kinh ngạc, hai mắt nhìn qua nhìn lại giữa Tần Nguyễn và Lận Ninh.
Tần Nguyễn hiểu ra, cô hỏi Lận Ninh: “Chị Lăng không biết chuyện này?”
Lăng Hiểu Huyên lắc đầu: “Chị chỉ biết Lận Ninh tái sinh, không biết em, em cũng như thế.” Giọng nói của cô ấy có một thoáng khựng lại. Nhưng nụ cười của Lăng Hiểu Huyên quá khó coi, Tần Nguyễn và Lận Ninh nhìn thấy mà không khỏi cảm thấy tiếc cho cô ấy.
Giọng Tần Nguyễn nhẹ nhàng: “Đàn chị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lăng Hiểu Huyên ngửa đầu, nhìn chằm chằm lên trần nhà và khẽ nói: “Chị thích một người không nên thích.” Người may mắn lại được tái sinh một lần nữa đúng là không chỉ có một mình cô.
Giờ phút này, Tần Nguyễn đã không còn tâm trạng đi quan tâm đến chuyện tình cảm của Lăng Hiểu Huyên.
Kiếp trước cô không biết chuyện mộ tổ của nhà họ Hoắc, Tam gia là con cháu trực hệ của nhà họ Hoắc lại lựa chọn chôn cất ở bên cạnh cô và con, tại sao anh lại làm như vậy. Vẻ mặt Lăng Hiểu Huyên ngượng ngùng.
Một tháng trước cô ấy đã tới nhà của Lận Ninh, và đóng lại tất cả các cách thức li7ên lạc, đúng là không có ai có thể liên hệ được với cô ấy.
Tần Nguyễn nắm tay Lăng Hiểu Huyên, cô nói bằng giọng hôn hòa và có chút mê h2oặc: “Chị nói cho em biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tần Nguyễn nói, giọng rất bình tĩnh: “Em biết.”
Ánh mắt Lăng Hiểu Huyên kinh ngạc: “Em biết?”
“Người chị thích là Lăng Trạch Hằng.” “Đàn chị?”
Lăng Hiểu Huyên dùng đầu ngón tay níu chặt lấy lọn tóc quăn màu đỏ của mình, mắt cô ấy đỏ hoe nhìn Tần Nguyễn: “Thích một người đúng là không giấu được thật.”
Ánh mắt Tần Nguyễn bình tĩnh: “Nếu đã thích, vì sao không đi tranh thủ?” Tần Nguyễn gật đầu: “Vậy tôi cũng không vòng vo với anh nữa mà sẽ đi thẳng vào vấn đề. Khí tràng trên người anh có vấn đề, linh hồn của người bình thường rất rõ ràng, nhưng trên người anh còn có một cái bóng mờ nữa. Anh không phải yêu ma cũng không phải quỷ, mà càng không phải là Thiên Sư, anh thật sự là một con người. Mau khai báo lai lịch của anh, chúng ta có thể thẳng thắn nói chuyện được chứ?”
Nghe những lời Tần Nguyễn nói, gương mặt của Lăng Hiểu Huyên và Lận Ninh đều biến sắc.
Môi Lận Ninh mím chặt, khuôn mặt căng cứng, trong đôi mắt ôn hòa cũng toát ra một tia tăm tối. Tần Nguyễn không hiểu lắm: “Tại sao?”
Câu trả lời từ miệng của người khác, chẳng lẽ là Lăng Trạch Hằng cũng thích chị Lăng?
Lăng Hiểu Huyên tuyệt vọng nói: “Bởi vì bọn chị đã được định sẵn không thể ở bên nhau.” Kiếp trước, cô và anh cũng chỉ có duyên gặp mặt một lần, thậm chí cả hai đều không nhìn thấy rõ mặt nhau, anh cần gì phải trả giá đến mức như thế.
Tần Nguyễn chớp chớp mắt, xua đi chua xót cùng bi thương trong mắt.
Ánh mắt sắc bén của cô nhìn về phía Lận Ninh, muốn biết sau đó nhà họ Hoắc thế nào. Vẻ bình tĩnh trên mặt Tần Nguyễn biến mất, đôi môi đỏ mọng không vui nhếch lên, bên trong đôi mắt là sự cuồng bạo, ánh mắt sắc bén như mũi tên bắn về phía Lận Ninh.
“Rốt cuộc thì anh muốn thăm dò cái gì?”
Lận Ninh lắc đầu: “Tôi chỉ tò mò về cô thôi. Ở kiếp trước sau khi Hiểu Huyên chết, cho dù cô ấy dùng phương thức như vậy để sống, thì bên cạnh cô ấy cũng không có một người như cô. Cô bây giờ là Hoắc Tam phu nhân, nhưng ở kiếp trước, Hoắc Tam gia xuất thân từ danh gia vọng tộc, lại chưa từng lấy vợ chứ đừng nói gì là để lại hậu duệ cho dòng chính của nhà họ Hoắc. Lần đầu tiên gặp cô, tôi còn đang nghi ngờ, nhưng sau đó tôi nhớ lại được những mảnh ký ức vụn vặt của kiếp trước. Hàng năm Hoắc Tam gia đều sẽ đến núi Vạn Bảo một, hai lần, nghe nói nơi đó chôn cất người yêu của anh ta, nhưng người kia cũng không được chôn cất trong phần mộ tổ tiên của nhà họ Hoắc. Chuyện này đã khiến cho các thế lực khắp nơi vô cùng tò mò, có vô số lời đồn đại, đủ loại đồn thổi, nhưng có một điều duy nhất có thể chắc chắn là họ của cô gái ấy là họ Tần. Cho đến sau này khi Hoắc Tam gia chết cũng được chôn cất ở núi Vạn Bảo, những người đến viếng mộ nhìn thấy hai bia mộ một lớn một nhỏ, trên bia mộ nhỏ có khắc họ Hoắc, tất cả mọi người đều xôn xao và biết rằng đến đây thì dòng chính của nhà họ Hoắc đã hoàn toàn bị đứt đoạn.” Tần Nguyễn: “Bác sĩ Lận Ninh, tôi là Thiên Sư, chắc hẳn chị Lăng đã nói với anh về chuyện này rồi phải không?”
Lận Ninh cười hiền hòa: “Đúng vậy, Hiểu Huyên rất thân với tôi, chuyện gì cũng sẽ nói cho tôi biết.”
Một cử chỉ tuyên bố rõ ràng, chỉ là hơi quá một chút. Lăng Hiểu Huyên cúi đầu, im lặng không nói.
Đợi mãi cũng không thấy0 cô ấy đáp lại, Tần Nguyễn bèn ngước mắt nhìn Lận Ninh.
Vẻ mặt của người này vẫn như bình thường, không nhìn ra được chút cảm xúc nào. Tần Nguyễn cứ như vậy nói ra ở ngay trước mặt Lận Ninh.
Lăng Hiểu Huyên sững người, sau đó cô ấy bật cười thành tiếng: “Ha ha ha ha...”
Tiếng cười thật buồn, rõ ràng là cô ấy đang cười nhưng nước mắt lại chảy ra từ khóe mắt. Dựa trên hiểu biết của cô về Lăng Hiểu Huyên, nếu cô ấy đã thích một người thì không thể nào kết hôn với những người khác được.
Như thế quá liều lĩnh, quá bốc đồng cũng quá vô lý.
“Tần Nguyễn, em biết không, cảm giác yêu thầm một người rất đẹp, nó sẽ khiến em chịu đựng nỗi chua xót ngọt ngào này, đồng thời cũng thúc đẩy em, khiến em muốn trở nên tốt hơn. Anh ấy... Những lời nói và việc làm khác nhau của anh ấy đều in sâu ở trong đầu chị, chị có thể nhớ lại hàng nghìn lần. Thích anh ấy khiến chị cảm thấy mình thật may mắn. Nhưng yêu thầm là một loại tình cảm đã được định sẵn sẽ nhận lấy thất bại, chị chưa từng nghĩ mình sẽ được đáp lại. Nhưng có một ngày chị nhận được câu trả lời mà mình mong chờ từ người khác, câu trả lời này lại khiến chị sợ hãi và chùn bước, cũng muốn từ bỏ.” Tiếng khóc không lớn, nhưng lại làm cho người nghe đồng cảm và cảm nhận được sự tuyệt vọng, đau đớn của cô ấy.
Lận Ninh ôm Lăng Hiểu Huyên vào trong lòng và nhẹ nhàng an ủi: “Đừng khóc.”
Một câu nói khô khan, dù nhẹ nhàng đến đâu cũng không thể chữa lành trái tim tàn tạ đã bị đâm thủng lỗ chỗ từ lâu của Lăng Hiểu Huyên. Biết được lai lịch của Tần Nguyễn và chuyện kiếp trước cô chết sớm, Lăng Hiểu Huyên cũng không khóc.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, trong mắt lộ ra sự tò mò cực lớn, như sợ người khác không nhìn thấy vậy.
Tần Nguyễn bất đắc dĩ nhếch khóe môi: “Chị Lăng, hôm nay em tới đây là vì chuyện của chị, chị cũng không thể để em đi một chuyến mất công được.”
Có một số việc có thể không cần gấp, cứ giải quyết mục đích chuyến đi này trước đã.
Vừa nói đến chuyện của mình, vẻ mặt Lăng Hiểu Huyên lập tức trở nên cô đơn và bài xích.