Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 732: Một người đẹp như vậy, để ở bên cạnh hoắc nhị thật là đáng tiếc



So với những phương pháp trừng phạt thuộc hạ không vâng lời tàn nhẫn của Hoắc Nhị gia trong quá khứ, thì hai cách đưa ra bây giờ có thể được coi l1à nhân từ.

Nếu là những người khác trong đội ám vệ, thì đã bị trục xuất, rơi vào kết cục không rõ sống chết từ lâu. Tối hôm qua là lần đầu tiên cô ta chính thức đi theo bên cạnh Hoắc Nhị gia, đi cùng ngài ấy ra ngoài dự tiệc.

Nếu như nửa đường không gặp được người đàn ông kia thì tất cả đều bình yên vô sự.
Đôi mắt gã nhìn chằm chằm vào Tống Tình đứng sau lưng Hoắc Dịch Dung.

Hoắc Dịch Dung cười cười, nói: Thích à, cho cậu nhé?
Ám vệ nhà họ Hoắc không cần thứ như vậy, bọn họ phải bỏ qua hết tình cảm và dục vọng, và chỉ phục vụ cho chủ nhân của nhà họ Hoắc.

Hoắc Dịch Dung lại ngồi trở lại vị trí ban đầu, trong đôi mắt anh ta lộ ra sự lạnh lùng xa cách, anh ta nói: “Cút đi.”
Một tiếng hừ nhẹ không hài lòng vang lên trong phòng khách yên tĩnh.

Một nụ cười vụt qua trong mắt Hoắc Chi.
Tống Tình vì có xuất thân từ gia tộc thế gia nhỏ, nên không có được sự thấm nhuần tính nô lệ ở trong xương từ nhỏ như Hoắc Khương, Hoắc Xuyên và Hoắc Chi.

Tối hôm qua, chuyện Tống Tình không nghe lời trong bữa tiệc và khiến Hoắc Dịch Dung mất mặt trước mặt mọi người chỉ là việc nhỏ.
Hoắc Dịch Dung nhìn từ trên cao xuống Tống Tình, mặt đầy vẻ miệt thị.

Khóe môi anh ta cong lên thành một nụ cười lạnh lùng chế giễu, và còn có một chút thất vọng nữa.
Tống Tình từ từ nhắm mắt và khẽ gật đầu.

Dù trong miệng còn muốn nói gì, nhưng cô ta lại không thể nói một lời nào.
Nếu ở thời khắc nguy cấp xuất hiện những biến cố khác mới là chuyện lớn.

Nếu ám vệ không có lòng trung thành và biết nghe lời, thì đối phương cũng chẳng có giá trị gì.
Hạ Minh Cẩn và Hoắc Dịch Dung cũng được coi là có quen biết với nhau, ngày xưa cũng chơi thân.

Thấy người ở bên cạnh Hoắc Dịch Dung đổi sang một người đẹp tóc ngắn, Hạ Minh Cẩn bèn cười nói đùa: Một người đẹp như vậy, để ở bên cạnh Hoắc Nhị nhà cậu thật là đáng tiếc.
Khu nhà ở phía tây.

Tống Tình đang thay quần áo trong phòng, Hoắc Chi đứng bên cạnh cô ta.
Mặt của Tống Tình tiến lại gần chiếc giày màu xanh đậm kia.

Phía trên có một mùi hương gỗ xanh thoang thoảng.
Trong phòng khách chốc lát trở nên yên tĩnh im ắng.

Trong mắt Tống Tình trống rỗng, tất cả sự nhục nhã, lòng tự tôn bị đánh nát, cùng cảm xúc không cam lòng đều biến mất hết, trong đáy mắt cô ta chỉ còn lại trống vắng, lạnh lẽo và phục tùng.
Hoắc Dịch Dung cảm thấy không thú vị rút chân về, anh ta bình tĩnh gọi: “Hoắc Khương.”

“Có thuộc hạ!” Hoắc Khương đi lên phía trước, chờ mệnh lệnh.
Nhị gia vẫn thích trêu đùa người khác như thế, bao nhiêu năm qua, cô ta cùng Hoắc Khương, Hoắc Xuyên không biết đã trải qua bao nhiêu lần bị trêu như thế rồi.

Hoắc Chi xỏ giày cho Hoắc Nhị gia xong thì đỡ Tống Tình đi ra cửa.
Tống Tình biết, cô ta đã qua cửa ải này rồi.

Cô ta có thể ở lại nhà họ Hoắc là đã đủ rồi.
Bàn chân đang đặt lên vai cô ta đã biến thành giẫm.

Bàn chân tăng lực giẫm0, buộc Tống Tình phải làm nhanh hơn.
Tia sáng cuối2 cùng ẩn sâu trong đôi mắt của Tống Tình đã hoàn toàn biến mất.

Sự thỏa hiệp của cô ta không chỉ nằm trong suy nghĩ mà còn phải áp dụng v7ào hành động.
Sau đó, Hoắc Dịch Dung lườm Tống Tình một cái, rồi nói với Hạ Minh Cẩn: Cho cậu đấy.

Chỉ một câu đã quyết định Tống Tình thuộc về ai.
Hoắc Dịch Dung nhìn dáng vẻ này của Tống Tình, cô ta không còn vì lòng tự trọng cực mạnh, vì kiên quyết giữ lại ranh giới cuối cùng của mình mà chống lại mệnh lệnh của anh ta như tối hôm qua nữa.

Tống Tình đã từ bỏ sự tôn nghiêm của người bình thường.
Nghe thấy Hoắc Dịch Dung muốn tặng mình cho người khác, Tống Tình lập tức quỳ một chân xuống đất.

“Nhị gia, thuộc hạ không muốn.”
Hoắc Chi đi đến bên cạnh Tống Tình và hạ thấp giọng, nói: “Chị Tình, em đưa chị về thay quần áo.”

Tam thiếu phu nhân ở bên kia đang chờ, họ không có thời gian để lãng phí.
Đây là thứ mùi đặc trưng của Hoắc Dịch Dung, trên người anh ta quanh năm đều mang theo loại mùi này.

Tống Tình mím chặt môi, mặc dù biết tiếp theo phải làm gì, nhưng làm thế nào cô ta cũng không mở miệng nổi.
Tống Tình còn đang do dự, lại nghe thấy tiếng bước chân của Hoắc Khương đến gần, cô ta không kịp suy nghĩ cái gì, vội há miệng cắn xuống chiếc giày đầy mùi hương gỗ kia.

Cảnh này rơi vào trong mắt Hoắc Dịch Dung, Hoắc Khương đang đi tới, cùng với những ám vệ khác.
Hạ Minh Cẩn mặt mày hớn hở, kéo Tống Tình đang quỳ trên mặt đất ôm vào trong ngực.

Gã ở ngay trước mặt mọi người còn hôn lên chiếc cổ gợi cảm của Tống Tình, thậm chí còn cắn nhẹ.
Chỉ vì một câu nói đó mà Tống Tình phạm vào sai lầm lớn.

Cô ta ở trong đội ám vệ nhà họ Hoắc mười năm, nhưng thực sự đi theo bên cạnh Hoắc Dịch Dung thì hôm nay mới là ngày đầu tiên.
Cô ta khoanh tay và dựa vào tường, tư thế khá thoải mái và tự nhiên.

“Chị Tình, hôm qua chị mới tiếp xúc với Nhị gia nên chắc không hiểu rõ về ngài ấy, chỉ cần chị không giẫm vào ranh giới cuối cùng của ngài ấy thì chuyện gì cũng có thể thương lượng được, tối hôm qua chị không nên chống lại mệnh lệnh của Nhị gia.”
Hoắc Chi đưa tay cầm lấy chiếc giày mà Tống Tình vẫn còn đang ngậm trong miệng.

Cô ta quỳ một chân xuống đất, tự tay xỏ giày cho Hoắc Dịch Dung đang ngồi trên ghế sô pha.
Đối phương biết nhà họ Phó tiếp đãi Hoắc Dịch Dung ở khách sạn Hoàng Đình nên chuyên môn đến tham gia náo nhiệt.

Nhà họ Hạ nắm giữ vị trí trưởng lão trong Nội Các, nên tất nhiên phải có qua lại với nhà họ Hoắc.
Cô ta cắn chiếc giày kia, và tiến lại gần bàn chân đi tất trắng của Hoắc Dịch Dung.

Ngay khi chiếc giày vừa chạm vào bàn chân kia, chủ nhân của bàn ấy dường như giật mình, rụt lại.
Lúc ấy, Đại công tử và Tứ tiểu thư nhà họ Phó đều ở đấy, Tống Tình làm như vậy là đang đánh vào mặt của Hoắc Dịch Dung.

Hạ Minh Cẩn cũng hiếm khi sửng sốt, như thể gã không ngờ rằng Tống Tình sẽ như vậy.
Hoắc Dịch Dung dùng tốc độ thong dong đứng lên, bàn chân đi tất trắng giẫm lên mặt thảm đắt tiền.

Anh ta nhìn xuống Tống Tình.
Và thấy vẻ phục tùng trên khuôn mặt tái nhợt của cô ta, cùng trong mắt cô ta chỉ còn lại vẻ hèn mọn ngoan ngoãn.

Hoắc Nhị gia lạnh lùng nói: “Lần này tôi tha cho cô, nếu có lần sau nữa sẽ lột da cô rồi ném về nhà họ Tống.”
Với những hành động hiện tại của Tống Tình, thì cuối cùng cô ta sẽ bị trục xuất.

Mỗi một ám vệ của nhà họ Hoắc đều rất ưu tú, một khi trở thành ám vệ, bọn họ phải đảm bảo tuyệt đối trung thành và phục tùng chủ nhân.
Hoắc Khương là một trong những thủ lĩnh ám vệ, đồng thời cũng là người có tuổi đời cao trong đội ám vệ.

Ông ta hiểu rõ tính tình của Nhị gia, biết con đường làm ám vệ của Tống Tình đã chấm dứt.
Tống Tình buông bỏ sự phản kháng của cơ thể, khó khăn cúi đầu xuống.

Sự kháng cự của cơ thể biến mất, hiện giờ Tống7 Tình chỉ còn là một thuộc hạ cung kính, ngoan ngoãn, và trung thành.
Tống Tình cố gắng nhẫn nhịn, nhưng không nhịn được nữa bèn đánh trả.

Hạ Minh Cẩn tuy là gã thiếu gia ăn chơi, nhưng cũng có chút công phu quyền cước, năng lực cũng không tệ lắm.
Động tác mặc quần áo của Tống Tình hơi dừng lại.

Cô ta đưa lưng về phía Hoắc Chi, môi mím chặt.
Hạ Minh Cẩn, con trai cả của trưởng lão Nội Các nhà họ Hạ.

Hắn có ngoại hình khá nổi bật, nhưng đáng tiếc lại là tay ăn chơi có tiếng, rất thích gái gú, thuộc dạng công tử bột ăn chơi điển hình.
Gã và Tống Tình đánh nhau trong phòng, không nhìn thấy sắc mặt Hoắc Dịch Dung càng ngày càng trầm.

Khi đó anh ta đã uống rất nhiều rượu, nhìn thấy Tống Tình đang đấm vào Hạ Minh Cẩn, anh ta quát lớn: Tống Tình, cô muốn chết sao!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.