Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 728: Tần nguyễn



Sau khi Hoắc Chi và Tống Tình rời đi, Hoắc Tam gia nhướng mày, nói một câu khiến mọi người phải giật mình: “Cô ta leo lên giường anh à?”
<1br>Hoắc Dịch Dung trợn mắt: “Làm sao có thể!”

Khoé môi anh ta giật giật, như thể muốn nói Tam gia đừng đùa nữa. Tên nhóc này bập bẹ bằng giọng mũi, nó đưa cho Tam gia cái vũ khí mà mình đã nghịch ngợm rất lâu.

Tam gia cầm vũ khí, cảm thấy hơi nặng.
Cho dù rời đi, bọn họ vẫn trung thành làm việc cho nhà họ Hoắc.

Có một bàn tay nhỏ bé sờ vào chân Hoắc Tam gia, anh cúi đầu nhìn thì thấy đôi mắt đen láy sáng ngời của Hoắc An Kỳ.
Anh dịu dàng nhìn đứa con trai: “Con không chơi nữa à?”

Hoắc An Kỳ háo hức nhìn cha, bàn tay nhỏ bé vươn ra chỉ vào băng đạn trên bàn.
Bọn chúng đã thông minh vượt trội hơn so với những đứa trẻ khác, nếu cứ tiếp tục nuông chiều, khi lớn lên sẽ rất khó quản lý.

Tam gia lo lắng cho việc dạy con sau này của Tần Nguyễn.
Hoắc Nhị gia thầm nghĩ, đương nhiên cô ta không nói y như vậy, nhưng ý tứ cũng tương tự.

Điều khiến Hoắc Nhị gia tức giận nhất là lời nói của Tống Tình đã động chạm đến mình.
Đôi môi quyến rũ của Tần Nguyễn cong lên một cách hài lòng, tiếng lên đạn vang lên trong phòng khách yên tĩnh.

Bàn tay trắng trẻo ẩn chứa sức mạnh khó hiểu nắm lấy thân súng rồi nhẹ nhàng bóp cò.
Có khá nhiều gia tộc nhỏ phụ thuộc vào nhà họ Hoắc giống như nhà họ Tống, vì thể hiện lòng trung thành, bọn họ sẽ hiến dâng con cái của mình cho nhà họ Hoắc.

Nếu những người được gửi đến là người ưu tú, nhà họ Hoắc sẽ huấn luyện cẩn thận và cung cấp mọi điều kiện cho họ.
Nếu người ra tay không phải là Tần Nguyễn, Hoắc Dịch Dung đã ra lệnh ném người dám dùng vũ khí trước mặt mình đến khu nhà phía Bắc cho thú ăn.

Hoắc Tam gia biết rất rõ tính cách anh hai mình nên thấp giọng ho khan: “Khục!”
Tần Nguyễn thành thạo tháo băng đạn ra rồi trả lại vũ khí cho đứa con.

Cô dặn dò một lần nữa: “Nhớ những lời con đã hứa đấy.”
Hai đứa nhóc không hiểu, chỉ là một cục sắt, tại sao lại có sức mạnh lớn đến như vậy.

Hai tên nhóc liếc nhìn nhau, đôi mắt không giống như đôi mắt của trẻ con lộ vẻ ngạc nhiên và háo hức.
“Đoàng!

Có khói và tiếng súng vang lên.
Những người có kỹ năng tốt như Tống Tình sẽ được phân phối đến Ám vệ.

Những người này được sắp xếp vào nhiều vị trí khác nhau ở nhà họ Hoắc, đến thời gian nhất định, nhà họ Hoắc sẽ thả tự do cho họ.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Hoắc Dịch Dung hơi co giật.

Không biết có phải ảo giác không, nhưng Hoắc Dịch Dung luôn cảm thấy Tần Nguyễn đang cảnh cáo mình.
Hoắc Tam gia 2lộ vẻ khó hiểu: “Vậy tại sao cô ta lại ra khỏi phòng anh vào buổi sáng?”

Nhớ lại ký ức tối hôm qua, vẻ mặt Hoắc Dịch Dung đầy khó chị7u, đây là chuyện không thể lộ ra trước mặt người khác.
Biết em ba hiểu nhầm, Hoắc Dịch Dung đảo mắ0t, vươn tay vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Diêu ở gần anh ta nhất.

Anh ta cười chế giễu: “Tống Tình là người nhà họ Tống, năm nay hai mươi sáu tuổi, cô ta không phải ám vệ được nhà họ Hoắc nuôi dưỡng từ nhỏ, đáng lẽ cô ta phải rời đi khi hai mươi lăm tuổi. Tống Tình dù sao cũng xuất thân từ một gia tộc nhỏ, nếu rời khỏi nhà họ Hoắc thì người ta cũng phải gọi là Tống tiểu thư, anh lịch sự bảo cô ta rời đi, em biết Tống Tình trả lời thế nào không?”
Hoắc Diêu đang ngồi trên ghế sô pha đã bị cảnh này hấp dẫn.

Cậu bé nhoài người về phía trước, đôi mắt to tròn xoe nhìn chằm chằm vào mẹ và em trai.
Hoá ra là hiểu nhầm, sắc mặt Tam gia đã khá hơn rất nhiều: “Cô ta nói gì?”

Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Dịch Dung hiện lên một nụ cười lạnh: “Cô gái đó lại nói rằng muốn ở lại nhà họ Hoắc cả đời!”
“An Kỳ, đừng chạm vào thứ đó, sẽ nguy hiểm đấy.”

Tần Nguyễn bước tới, bế An Kỳ từ trên ghế sô pha lên.
Hoắc Dịch Dung không muốn nói quá rõ, anh ta chỉ yên lặng véo má Hoắc Diêu.

Tống Tình sinh ra ở nhà họ Tống, nhà họ Tống là một gia tộc nhỏ ở thủ đô, bọn họ cũng có một chút địa vị trong tầng lớp bên ngoài.
Tam gia nhướng mày: “Cô ta thực sự nói thế à?”

Anh không tin đây là nguyên nhân.
Một lúc sau, Hoắc Nhị gia tàn nhẫn nói: “Tối hôm qua anh bị nhà họ Phó chuốc s7ay, cô ta đã chăm sóc cho anh.”

Không những Hoắc Tam gia không tin, ngay cả Tần Nguyễn ở bên cạnh cũng không tin câu nói này.
Tam gia lạnh lùng chế giễu: “Cô ta chăm sóc anh cả đêm, còn anh lại muốn giết người ta?”
Tam gia muốn nói đến việc Tần Nguyễn chiều Hoắc An Kỳ nên làm mẫu cho cậu bé xem.

Trẻ con phải giống trẻ con, không thể cứ làm mẫu mỗi khi nó tò mò về một thứ nào đó.
Hoắc Nhị gia quay đầu, nghiêm túc nhìn Hoắc Hương: “Chú Khương, gọi người dọn đi.”

Giọng điệu không chứa một chút cảm xúc nào, vừa trầm thấp vừa nguy hiểm.
Căn phòng chìm vào yên tĩnh, một lát sau, đôi mắt đen láy của Hoắc An Kỳ chạm vào vẻ mặt bình tĩnh của Tần Nguyễn.

Khuôn mặt nhỏ bé không hề biểu cảm lại lộ ra một chút cảm xúc, nó khẽ gật đầu.
Tần Nguyễn ngoan ngoãn đi tới trước mặt Tam gia rồi nắm lấy tay anh.

Tam gia nhẹ nhàng kéo, Tần Nguyễn được kéo xuống ngồi bên cạnh anh.
Tần Nguyễn nói đầy ẩn ý: “Anh Dung, tin em đi, sau này anh sẽ cảm ơn em đấy.”

Hoắc Dịch Dung lộ vẻ mặt khó tả, anh ta cũng không cho rằng sẽ như thế.
Ngón trỏ của Tần Nguyễn vẫn đặt trên cò súng, cô xoay vũ khí trong tay, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt không vui của Hoắc Dịch Dung, trên mặt Tần Nguyễn lộ ra một nụ cười kỳ quái.

Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ bị cảnh này làm cho giật mình trợn to mắt.
Sau khi Tần Nguyễn khôi phục lại sự nguy hiểm của vũ khí trong tay, cô nâng chiếc cằm nhỏ của Hoắc An Kỳ lên.

Tần Nguyễn khẽ nhếch môi, giọng nói không có cảm xúc dao động: “An Kỳ, đây là súng, là một thứ rất nguy hiểm, mẹ làm mẫu cho con một lần nhé, con chỉ nhìn thôi, sau này lớn lên sẽ cho con chạm vào nó, bình thường thì đừng chơi, biết không?”
Theo lý thuyết, một đứa trẻ vừa ra đời một tháng không thể cầm đồ vật nặng như vậy được.

Tam gia lần đầu tiên làm cha nên hoàn toàn không biết điều này.
Mặc dù Tần Nguyễn nói nguy hiểm, nhưng cô lại cầm lấy khẩu súng mà đứa trẻ đã đưa cho Tam gia.

Tần Nguyễn một tay bế Hoắc An Kỳ, một tay cầm súng, sau đó đi tới trước bàn rồi lắp đạn ngay trước mặt con mình.
Hai người ngồi sát vào nhau, Tam gia ôm vai vợ và ôm cả nửa người cô vào lòng.

Anh ghé sát vào tai Tần Nguyễn, thì thầm: “Đừng chiều bọn nó quá.”
Ngay khi tiếng ho vang lên, cơ thể Hoắc Dịch Dung run lên, vẻ mặt khó xử lập tức hiện lên nụ cười.

Anh ta híp đôi mắt không vui rồi dịu dàng nhìn Tần Nguyễn: “Em dâu nói gì vậy, chỉ là một cái chậu hỏng thôi, vỡ thì vỡ.”
Đôi mắt Hoắc An Kỳ vẫn đang nhìn thứ vũ khí màu đen trong tay mẹ mình.

Có vẻ như nó thực sự tò mò với thứ này.
Em dâu ba có ý kiến với anh ta à?

Tần Nguyễn nhếch môi, cô khẽ nở nụ cười khi nhìn thấy ánh mắt dò xét của Hoắc Dịch Dung.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.