Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Dịch Dung vừa tàn nhẫn vừ1a nham hiểm, trông vô cùng khát máu. Hoắc An Kỳ rất thích bác hai, nó vươn tay ra đòi bế.
Hoắc Dịch Dung bế nó vào lòng rồi nở một nụ cười thân mật: “An Kỳ nhớ bác à?” “Vâng, Tam gia!”
Hoắc Chi bước tới bên cạnh Tống Tình: “Chị Tình?” Ánh mắt Tống Tình đầy cứng cỏi, cô ta kính cẩn đáp: “Vâng!”
Tống Tình ngửa đầu, để lộ một vết đỏ mơ hồ trên cổ. Nhìn thấy cái này, ánh mắt Tam gia trầm xuống, môi nhếch lên vẻ không vui.
Anh nhìn chằm chằm Tống Tình, ánh mắt lộ rõ vẻ lạnh lẽo. Đôi tay ra sức bá7m vào thành chậu, đầu ngón tay hiện lên những tia máu đỏ rực.
Trong ánh mắt của mọi người, hai tay người đó từ từ buông lỏng. Hoắc Dịch Dung thản nhiên nói: “Vẫn chưa lắp đạn mà, không nguy hiểm đâu.”
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ rất thích món đồ chơi mới. Đôi mắt sâu thẳm của Tam gia loé lên sự ngạc nhiên: “Tống Tình… Cô là người nhà họ Tống à?”
Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại rất khẳng định. Bế Hoắc An Kỳ còn chưa đủ, Hoắc Dịch Dung đi tới trước mặt Tần Nguyễn rồi vươn tay ôm lấy Hoắc Diêu.
Tần Nguyễn tiện tay đưa con cho anh ta bế. Hoắc Diệu và Hoắc An Kỳ đang nghịch món đồ chơi mới, nghe thấy giọng nói tức giận của Hoắc Dịch Dung thì ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Tần Nguyễn vươn tay xoa đầu bọn nhóc rồi nhỏ giọng an ủi: “Ngoan, không có gì đâu, bọn con cứ chơi tiếp đi.” Cô gái này còn có chiếc mũi nhỏ xinh xắn, là một vẻ đẹp đầy tính công kích, mái tóc ngắn cũng khiến cô ta trông tự do chứ không hề bị gò bó.
Cô gái này rất đẹp và cũng rất có cá tính, cô ta đã tạo ấn tượng tốt với Tần Nguyễn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ánh mắt lạnh lùng của Tam gia lại rơi vào người đang quỳ một lần nữa, cô ta cúi thấp đầu, để lộ cái cổ trắng nõn.
Cơ thể đối phương run lẩy bẩy, không biết là do quần áo ướt sũng nên bị lạnh, hay là sợ hãi vì tiếng quát của Hoắc Dịch Dung. Ám vệ của nhà họ Hoắc đều có trái tim trung thành và phục tùng, bọn họ đã bị thấm nhuần cái tính nô lệ này ngay từ khi còn nhỏ.
Hoắc Dịch Dung bước tới trước mặt bọn họ, sau đó vươn tay trêu chọc Hoắc An Kỳ ở trong lòng Tam gia cứ như thể không hề có chuyện gì xảy ra. Rõ ràng7 là đối phương sắp sửa không thể kiên trì được nữa.
Chỉ thiếu một chút nữa là ngạt thở chết. Hoắc Nhị gia hơi chột dạ, anh ta sờ lên chóp mũi: “Em nhìn anh làm gì?”
Một tiếng hừ nhẹ vang lên, Hoắc Tam gia nhìn chằm chằm vào anh hai rồi trầm giọng nói: “Hoắc Chi, đưa cô ta ra ngoài.” Nhìn vào khuôn mặt của một người, có thể nhận ra tính cách chân thực ẩn bên trong họ.
Nhìn thấy khuôn mặt thật của cô gái tóc ngắn, đôi mắt trầm tĩnh của Tam gia nheo lại, trong mắt loé lên một tia sáng lạnh lùng. Hoắc Tam gia đi tới bên cạnh Hoắc Khương, liếc mắt nhìn cô gái tóc ngắn đang quỳ trên mặt đất, anh trầm giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra thế?”
Hoắc Khương cung kính nói: “Buổi sáng cô ta rời khỏi phòng Nhị gia, buổi chiều Nhị gia sai người gọi cô ta tới, còn chưa kịp nói câu nào thì đã đánh rồi.” Nghe thấy giọng nói của em trai, khuôn mặt Ho0ắc Dịch Dung lộ vẻ thản nhiên.
Anh ta thả người trong tay ra rồi tiện tay hất xuống đất, khóe môi tàn nhẫn nở một nụ cười dịu dàng. Hoắc Dịch Dung bế hai đứa trẻ đến ghế sô pha rồi cẩn thận đặt chúng xuống.
Anh ta vươn tay lấy khẩu súng chưa được nạp đạn ở trên bàn rồi đưa cho Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, mỗi đứa một khẩu. Tần Nguyễn bế Hoắc Diêu, cô nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nó, thấy Hoắc Diêu không hề sợ cảnh tượng trước mắt thì trong lòng cũng hơi thả lỏng.
Ánh mắt của Tần Nguyễn rơi xuống người bị Hoắc Dịch Dung vứt trên mặt đất. Anh ta nhìn chằm chằm Hoắc Khương bằng ánh mắt đầy lạnh lùng tàn nhẫn, như thể đang nhìn một con kiến, khí thế tàn bạo lan ra khắp xung quanh.
Có thể thấy rằng Hoắc Khương đã thực sự giẫm lên ranh giới cuối cùng của Hoắc Dịch Dung. Hoắc Dịch Dung bế hai đứa bé, trong lòng mềm nhũn không chịu nổi.
“Không uổng công bác thương bọn bay, nào, để bác đưa hai đứa đi chơi!” Có lẽ đã đoán được điều gì đó, Hoắc Tam gia không nói thêm câu nào với cô ta.
Tam gia xoay người đi tới bên cạnh Tần Nguyễn rồi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hoắc Dịch Dung. Nhưng cơ thể cô gái này nhanh chóng run lên, cô ta quỳ xuống dưới chân Hoắc Dịch Dung với tư thế kính cẩn và phục tùng.
Tần Nguyễn bình tĩnh nhìn toàn bộ cảnh này. Nhưng vẻ buồn bã trên gương mặt đối phương khiến Tần Nguyễn cảm thấy khá chướng mắt.
Một cô gái đẹp như vậy không nên có biểu hiện như thế, cô ta nên được tự do và không bị gò bó. Hai đứa trẻ cảm nhận được hơi ấm của mẹ nên an tâm cúi đầu xuống.
Thấy anh hai nổi giận, vẻ mặt Hoắc Tam gia đầy ẩn ý. “Em ba, em dâu đến à.”
Hoắc Dịch Dung cầm chiếc khăn tay ám vệ đưa cho, anh ta lau sạch bàn tay mảnh khảnh, và thoáng để lộ ra sức mạnh mạnh mẽ của mình. Nhìn thấy cảnh này, Hoắc Tam gia vội vàn2g che mắt Hoắc An Kỳ.
Tam gia cau mày không vui, trầm giọng hỏi: “Anh đang làm gì thế?” Nhìn thấy thứ vũ khí đen nhánh và lạnh lẽo này, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ ôm chặt không chịu buông, hai đứa sờ mó hết chỗ này đến chỗ khác với vẻ rất thích thú.
Tần Nguyễn bước tới, nói với vẻ không đồng ý: “Anh Dung, bọn chúng vẫn còn là trẻ con, không nên để bọn nó chơi thứ nguy hiểm như vậy.” Nói cách khác, ông ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Hoắc Tam gia hỏi: “Tại sao cô ta lại đi ra từ phòng anh hai, có chuyện gì xảy ra hôm qua à?” Giọng nói của anh cũng chìm xuống: “Tên cô là gì?”
Cô gái kính cẩn trả lời: “Dạ thưa Tam gia, thuộc hạ tên là Tống Tình.” Tam gia thản nhiên nói: “Hai đứa bé kêu gào đòi gặp anh.”
Nghe được câu này, nụ cười trên mặt Hoắc Dịch Dung càng rạng rỡ hơn. Lúc đầu Tần Nguyễn tưởng đây là một người đàn ông gầy gò, không ngờ lại là một cô gái tóc ngắn.
Cô ta chật vật nằm trên mặt đất, thở hổn hển, vẻ mặt tái nhợt vì sợ chết. Hoắc Khương nhanh chóng nói: “Tối hôm qua Nhị gia có cuộc hẹn ở nhà họ Phó, lúc về say bất tỉnh nhân sự…”
Giọng nói đầy bất mãn và bực tức của Hoắc Nhị gia vang lên: “Hoắc Khương!” Hoắc Tam gia bước tới gần, gõ mũi chân, lạnh lùng nói: “Ngẩng đầu lên.”
Tần Nguyễn cũng tò mò nhìn sang. Dường như anh ta thật sự muốn dồn người khác vào chỗ chết, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, rất tàn nhẫ2n và vô tình.
Người bị Hoắc Dịch Dung ghì vào chậu nước, hai tay bám chặt vào thành chậu nhưng không hề phản kháng. Cô gái tóc ngắn từ từ ngẩng đầu, để lộ đôi mắt rất to, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi và buồn bã.
Cô ta có đôi môi rất đẹp, rất thích hợp để hôn. Tống Tình cắn răng, chậm rãi đứng lên, hai chân run rẩy đi về phía cửa.
Mỗi khi cô ta bước một bước, những giọt nước trên quần áo sẽ nhỏ xuống.