Tiêu Vân Sâm được đưa vào bệnh viện từ ngày hôm qua và đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ phụ trách điều trị nói: “Bệnh nhân bị đập vào đầu, sau này chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn, không có vấn đề gì khác đâu.”
Từ Ân Hạo khẩn trương hỏi: “Có di chứng gì không?” “Đặt rồi.” Tam gia vui vẻ nhếch miệng: “Đứa lớn là Hoắc Diêu, do Nguyễn Nguyễn đặt. Còn đứa nhỏ là Hoắc An Kỳ.”
“…” Tần Muội xụ mặt, trông có vẻ mất mát. Chỉ một câu nói đã khiến Trường Uyên rơi xuống vực thẳm.
Biểu hiện của Trường Uyên lúc này có thể so sánh với tận thế. Hắn nắm tay Tiêu0 Vân Sâm, truyền vào một chút yêu lực để giúp chủ nhân tỉnh lại.
Cặp lông mi dài trên đôi mắt nhắm nghiền của Tiêu Vân Sâm khẽ run lên. Từ Ân Hạo lấy điện thoại ra và gọi cho đội ngũ phụ trách mảng quan hệ xã hội.
Nếu nghệ sĩ của anh ta vẫn còn bất tỉnh, Từ Ân Hạo sẽ không ép vụ này chìm xuống. Từ khi kết hôn với Tần Nguyễn, vấn đề tuổi tác của Tam gia đã bị lôi ra nói vô số lần.
Tần Nguyễn nhỏ giọng giải thích: “Là do con muốn xuống lầu xem bọn nhỏ, ba có muốn đi gặp hai đứa nó không? Bọn chúng rất ngoan và đáng yêu.” Bây giờ Trường Uyên đã tin chắc rằng chủ nhân lại không nhớ được mình.
Lúc trước Tiêu Vân Sâm có thể nhớ được Trường Uyên là vì Tần Nguyễn gặp nguy hiểm. “Không phải, là do con không cẩn thận.”
Tần Nguyễn không dám đẩy họng súng sang Tam gia. “Tạm thời chưa có, hãy ở lại bệnh viện quan sát một đêm, nếu không có vấn đề thì có thể xuất viện.”
“Tốt quá!” Từ Ân Hạo thở phào nhẹ nhõm. Từ Ân Hạo không nhìn thấy Trường Uyên, anh ta vui mừng chạy đến trước giường bệnh rồi cúi người kiểm tra tình trạng của Tiêu Vân Sâm.
“Sao rồi? Cậu có thấy khó chịu ở đâu không, có đói không, dạ dày có bị trào ngược hoặc buồn nôn không?” “Anh vừa tỉnh dậy, hãy chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Ừm.” Bên trong biệt thự Hương Tạ.
Sau khi cúp máy, Tần An Quốc và Tần Muội đã chạy tới đây trong vòng một tiếng. Về tình hay về lý, Tần Nguyễn đều phải nói lời cảm ơn Tiêu Vân Sâm.
Tiêu Vân Sâm ngơ ngác: “Hả? Cảm ơn cái gì?” Tiêu Vân Sâm cau mày, khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ khó coi.
Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác, bên trong phòng chỉ có một mình anh ta thôi sao. “Bọn trẻ ở đâu, con dẫn ba đi xem.”
“Chúng đang trong lồng giữ nhiệt ạ.” “Vân Sâm, cậu tỉnh rồi!”
Từ Ân Hạo bước vào phòng bệnh, thấy Tiêu Vân Sâm mở mắt thì tỏ ra đầy phấn khích. Trông dáng vẻ của nó vô cùng đáng thương.
… Từ Ân7 Hạo cầm điện thoại bước ra ngoài để nghe máy.
Anh ta vừa rời khỏi phòng, Trường Uyên đang ẩn nấp lập tức hiện ra.
Chiếc áo choàng đen kéo lê trên mặt đất, Trường Uyên dừng trước giường bệnh rồi cúi người xuống.
“Tôi thấy rồi, cảm ơn anh vì chuyện hôm qua.” Tần Nguyễn im lặng một lúc: “Không có gì, anh không sao là tốt rồi.”
“Tôi không sao, làm phiền cô đã quan tâm.” “Anh Tiêu, anh không sao chứ?”
Giọng nói của Tần Nguyễn truyền đến rất rõ ràng. Tần Nguyễn đang đứng trong phòng khách, nhìn thấy hai người họ thì vội vàng ra đón.
“Cái con bé này, vừa sinh con xong mà không biết giữ gìn sức khỏe gì cả!” Trường Uyên thấy vậy thì lập tức dừng truyền yêu lực.
Đôi mắt hắn sáng lên, Trường Uyên nhìn chằm chằm Tiêu Vân Sâm bằng vẻ mặt đầy mong đợi, hy vọng chủ nhân của mình mau chóng mở mắt. Dù sao là do cô vô ý nên mới bị sinh non.
Nếu không có Tam gia, chưa chắc hai đứa trẻ đã có thể thuận lợi chào đời. Tiêu Vân Sâm ngơ ngác nhìn vị trí mà Trường Uyên vừa đứng.
Sau khi Từ Ân Hạo xuất hiện, đối phương đã biến mất, cứ như thể tất cả chỉ là ảo giác của Tiêu Vân Sâm vậy. Anh ta luôn cảm thấy người đàn ông mặc áo choàng đen mà mình nhìn thấy không phải ảo giác.
Nghe thấy câu hỏi của người đại diện, Tiêu Vân Sâm nhíu mày: “Để công ty ra mặt cho vụ này chìm xuống một chút.” Hai người trò chuyện một lúc rồi cúp máy.
Trường Uyên ẩn thân trong bóng tối, đôi mắt lạnh lùng của hắn nhìn chằm chằm vào chủ nhân đang nằm trên giường bệnh. Sau khi bác sĩ rời đi, Từ Ân Hạo ngồi cạnh giường, nói với Tiêu Vân Sâm: “Việc cậu vào viện đã lên chủ đề nóng rồi, có cần đội ngũ của công ty đứng ra giải quyết không?”
Ánh mắt của Tiêu Vân Sâm vẫn đang tìm kiếm thứ gì đó trong phòng. Bây giờ nguy hiểm đã qua, Trường Uyên tiếp tục trở thành một mớ rau xanh không ai muốn, hắn lại bị lãng quên một lần nữa.
Trong lòng Trường Uyên vô cùng chua xót và tủi thân. Anh ta cầm điện thoại lên và thấy tên người gọi là Tần Nguyễn.
Tiêu Vân Sâm nhận cuộc gọi: “Tần Nguyễn?” “Chủ nhân, người tỉnh rồi!”
Trường Uyên cười như một kẻ ngốc. Tần An Quốc nắm tay cô con gái út, rồi trừng mắt với Tam gia đang đứng cách đó không xa.
Thấy cha vợ có vẻ không vui với mình, Tam gia chậm rãi bước tới rồi lễ phép chào hỏi: “Con chào ba.” Từ Ân Hạo lo1 lắng đến mức bên miệng nổi cả mụn.
Anh ta ngồi cạnh giường bệnh, nhìn chằm chằm các chỉ số trên thiết bị bên cạnh, tr2ái tim lo lắng mới có thể bình tĩnh lại được. Thấy Tần Muội liên tục nhìn mình, Tam gia không nhịn được hỏi: “Cậu muốn nói gì thế?”
Tần Muội lộ vẻ mong chờ: “Em rể, mấy đứa trẻ đã được đặt tên chưa?” Nghe thấy bọn nhỏ ở trong lồng giữ nhiệt, vẻ mặt chờ mong của Tần An Quốc trầm xuống: “Tại sao lại sinh non, có người làm con tức giận à?”
Tần An Quốc liếc nhìn Hoắc Tam gia đầy ẩn ý, ánh mắt ông sắc như dao. “Ba à.”
Tần Nguyễn đứng ra bảo vệ chồng, cô lắc lắc cánh tay ông Tần rồi nũng nịu gọi. Tiêu Vân Sâm nghe thấy âm thanh thì nhìn sang, đôi mắt chưa được tỉnh táo của anh ta hơi nhấp nháy.
Đôi môi khô khốc của Tiêu Vân Sâm hé mở: “Anh là ai?” Từ Ân Hạo ấn vào nút gọi bác sĩ ở giường bệnh.
Bác sĩ nhanh chóng chạy tới và làm một loạt kiểm tra đối với Tiêu Vân Sâm. “Hừ!”
Tần An Quốc bây giờ rất ngứa mắt với Tam gia. Tiêu Vân Sâm còn phải quay lại đoàn làm phim, nếu gây ồn ào quá lớn sẽ ảnh hưởng đến việc quay phim của đoàn, điều đó sẽ khiến mọi người đều không vui.
“Tôi liên lạc ngay bây giờ.” Anh ta không nhớ được những chuyện đã xảy ra trước khi bất tỉnh.
Nghe thấy giọng điệu của Tiêu Vân Sâm không đúng, Tần Nguyễn cũng đoán ra được điều gì đó. Nhưng hắn chỉ đành tiếp tục chịu đựng.
Con hung thú thời thượng cổ Câu Xà hóa thành nguyên hình rồi nằm co ro trong góc phòng bệnh, nó buồn bã liếm láp vết thương lòng, và hoàn toàn suy sụp. “Anh… Không nhớ à?”
Tiêu Vân Sâm hỏi lại: “Nhớ cái gì cơ?” “Trẻ con vừa ra đời đều nhăn nheo, làm sao đáng yêu được.”
Tuy ông Tần mở miệng chê bai, nhưng bàn tay đang nắm tay Tần Nguyễn lại siết chặt. Lông mi của Tiêu Vân Sâm run rẩy mạnh hơn trước.
Dưới ánh mắt mong đợi của Trường Uyên, Tiêu Vân Sâm từ từ mở mắt. Một mặt anh ta muốn gây áp lực cho đoàn làm phim, mặt khác là để đề phòng Tiêu Vân Sâm thật sự gặp chuyện.
Trong lúc Từ Ân Hạo liên lạc với công ty, điện thoại của Tiêu Vân Sâm bỗng đổ chuông. Chiếc điện thoại trong túi rung lên, Từ Ân Hạo lấy điện thoại ra, là đạo7 diễn của đoàn làm phim gọi tới.
Ông ta cũng lo lắng giống như Từ Ân Hạo khi biết Tiêu Vân Sâm bất tỉnh. Tiêu Vân Sâm vươn tay ấn vào mi tâm rồi nói với Từ Ân Hạo: “Tôi hơi đau đầu.”
“Để tôi gọi bác sĩ!” Tiêu Vân Sâm bật cười: “Cô cũng xem tin tức à?”
Anh ta đoán lúc này Tần Nguyễn gọi điện thoại tới là vì cô đã nhìn thấy tin tức trên chủ đề nóng. Tần Nguyễn cảm ơn vì Trường Uyên đã xuất hiện vào ngày hôm qua.
Trường Uyên đã nói rằng nếu không phải Tiêu Vân Sâm ra lệnh thì hắn sẽ không xen vào chuyện của người khác. Tần Muội chỉ ôm Bóng Tuyết mà không nói lời nào.
Thỉnh thoảng anh ta lại liếc mắt nhìn Hoắc Tam gia đang đi bên cạnh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Rõ ràng đã nói để anh ta đặt tên.