Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 710: Vợ yêu quá hoang dã, lúc nào cũng phải trông coi



Hai hỗn thế Tiểu Ma Vương nằm trong lồng ấp, khi Hồ Nhất Ngạn vừa dứt lời thì đột nhiên mở mắt ra.

Hai cặp mắt sáng như bảo thạch màu đen giốnkg hệt nhau tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Hoắc Tam gia: “Ông nội, cháu không có ý kiến ạ.”

Tần Nguyễn: “Cháu cũng vậy.”
Anh ta lạnh lùng nói: “Tên kia không đáng tin cậy!”

Hồ Nhất Ngạn cười hỏi: “Hắn lại làm cái gì à?”
“Cháu gái, sao cháu lại xuống đây?” Ông cụ Hoắc chống gậy đứng dậy: “Cháu vừa sinh xong phải cẩn thận thân thể, đừng để lại mầm bệnh gì. Năm đó lúc bà nội của Tiêu Tiêu sinh cha nó ra không chăm sóc tốt sức khỏe của mình nên sau này bệnh liên miên, trước khi bà ấy mất còn suốt ngày than bị đau lưng đấy.”

Ông cụ không bằng lòng nhìn sang Hoắc Vân Tiêu: “Cả cháu nữa đấy Tiêu Tiêu, sao không biết thương vợ hả.”
Tần Nguyễn ngủ một giấc đến tận chiều.

Cô mở mắt ra, thấy trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình mình, vị trí bên cạnh vẫn còn hơi ấm.
Từ trí nhớ trong đầu, anh nhanh chóng tìm ra người này là ai.

Một người trong nhóm chat của giới Huyền học trên WeChat của vợ anh, còn từng bị Tần Nguyễn nhầm là phụ nữ.
Hoắc Tam gia ôm vợ yêu chậm rãi đi xuống lầu.

Mọi người đang ngồi trong phòng khách, bao gồm ông cụ Hoắc, ông Hoắc Hồng Hưng, cùng ông hai nhà họ Hoắc từ nước ngoài bay gấp trở về, vội vàng ngước mắt nhìn lên trên lầu.
Trong giọng nói của Tần Nguyễn có chút thất vọng.

Hoắc Vân Tiêu ôm cô đi vào trong phòng: “Em đi đánh răng rửa mặt trước đi, ông nội, cha, chú hai và anh cả đều đang ở đây.”
Phát hiện cô nằm ở trên giường hai mắt nhắm chặt, hô hấp trở nên đều đều, hiển nhiên là đang ngủ say.

Tam gia thầm thở dài, cam chịu vén chăn lên, ôm cô vào lòng.
Tần Nguyễn gật đầu, đi đến chỗ ông cụ Hoắc.

Cô nhìn Hoắc Hồng Hưng ngồi ở phía đối diện, bèn ngoan ngoãn chào hỏi: “Cha.”
Bọn chúng dường như bị đánh thức, mở to mắt nhìn xem là ai quấy rầy chúng, sau khi xác định là ai, liền nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ say.

Sau khi Lam Án và Linh Phong rời đi, Hồ Nhất Ngạn đứng yên tại chỗ ngắm nhìn lũ trẻ một lúc rồi cũng biến mất.
Điện thoại vừa được kết nối, đầu bên kia đã truyền đến tiếng hỏi vội vàng của Vệ Lâm Thần.

Tam gia dùng giọng nói trầm tĩnh, thái độ lạnh nhạt trả lời: “Nguyễn Nguyễn đang ngủ, đúng là cô ấy có đến trường Ottey.”
Những ngón tay thon dài đẹp đẽ duỗi ra cầm lấy điện thoại di động.

Tam gia khẽ nhướng mày, cái tên Vệ Tây Thi hiển thị ở trên màn hình đập vào mắt anh.
Hồ Nhất Ngạn nhìn sang Linh Phong, trong mắt toát ra vẻ trêu chọc: “Được, chờ anh trở về chúng ta lại tụ họp.”

Khi bọn họ đang trò chuyện, hai đứa trẻ nằm trong lồng ấp từ từ nhắm mắt lại.
Anh ta chỉ vào em trai Hoắc An Kỳ và nói: “Đứa nhỏ này là Âm Sát thể, có lẽ Trường Uyên có năng lực phong ấn thể chất của nó.”

Nhớ tới việc Trường Uyên làm chuyện ngu xuẩn ở trường Ottey, là gương mặt vốn băng giá của Lam Án nhanh chóng chìm xuống, anh ta nhíu chặt mày.
Đôi môi nhạt màu của cô mím lại, đi vào phòng tắm để tắm rửa.

Nửa tiếng sau.
Hoắc Tam gia đỡ lấy Tần Nguyễn vừa nhào vào trong ngực mình, anh thấp giọng cười hỏi.

Tần Nguyễn ngước mắt, gương mặt lộ vẻ vội vàng: “Các con vẫn ổn chứ ạ?”
Khóe môi anh khẽ cong lên, tiện tay ném điện thoại sang một bên, anh ôm lấy Tần Nguyễn tiếp tục nghỉ ngơi.

...
Tần Nguyễn bước xuống bậc thang cuối cùng, cô nhỏ giọng giải thích: “Ông nội, là cháu muốn xuống xem lũ trẻ ạ.”

Gương mặt trách cứ của ông cụ Hoắc lập tức chuyển thành tươi cười.
Đôi mắt đào hoa thâm thúy khẽ nheo lại, Tam gia không do dự nhận cuộc gọi.

“Tần Nguyễn, có phải em đến trường Ottey và đi tìm cây bách vàng kia không?”
Ngoại trừ Tam gia và Hoắc Dịch Dung có quan hệ tương đối thân thiết với Tần Nguyễn, thì cô không hề tiếp xúc nhiều với những người khác trong nhà họ Hoắc.

Nhưng người lớn tới, cô không thể không xuống gặp được.
Nghe thấy người nhà họ Hoắc đều tới, Tần Nguyễn cụp mắt xuống, mặt có hơi nghệt ra: “Họ đến xem lũ trẻ?”

“Ừ, em đi sửa soạn một chút rồi xuống gặp mọi người.”
Ông hai nhà họ Hoắc híp mắt lại, trên mặt nở nụ cười thân thiết.

Ông cụ Hoắc kéo tay Tần Nguyễn, và ngồi ở bên cạnh cô: “Cháu gái, cháu vất vả rồi, cháu đã sinh thêm hai đứa con trai cho nhà họ Hoắc chúng ta.”
Tần Nguyễn rất hiểu chuyện gọi một tiếng: “Chú hai ạ.”

“Cháu gái ngoan.”
Lam Án nhìn đôi mắt đen láy sâu thẳm không thấy đáy của hai đứa trẻ, rồi nhìn Hồ Nhất Ngạn: “Cậu có thể làm được không?”

“Tôi không làm được.” Hồ Nhất Ngạn lắc đầu nguầy nguậy.
Ánh mắt Tam gia hờ hững, dịu dàng nói: “Chúng rất khỏe, đã có thể mở mắt, bác sĩ Trần cũng cho chúng ăn sữa bột rồi.”

Tần Nguyễn nắm lấy cánh tay của anh: “Không thể cho chúng uống sữa mẹ sao?”
Chắc Tam gia cũng vừa mới tỉnh lại không bao lâu.

Nghĩ đến hai đứa nhỏ còn đang ở trong phòng vô trùng dưới lầu, Tần Nguyễn đứng dậy đi xuống đất, xỏ giày đi trong nhà lao ra khỏi cửa.
Ông cụ vẫy tay với Tần Nguyễn: “Cháu gái, tới đây.”

Hoắc Vân Tiêu buông tay Tần Nguyễn ra, mỉm cười nói: “Em đi sang đi.”
Rồi lại nhìn người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh ông Hoắc.

Đối phương có tu dưỡng tốt, trên mặt có nếp nhăn, gương mặt gần như đúc ra cùng một khuôn với Hoắc Dịch Dung.
...

Trong phòng ngủ trên lầu.
Lam Án kể cho Hồ Nhất Ngạn nghe chuyện Trường Uyên đã làm ở trường Ottey.

Hồ Nhất Ngạn nghe xong mà cười như điên: “Thằng cha đó quả nhiên vẫn luôn kiêu căng tự phụ như thế.”
Trần Hằng Phong băng bó lại vết thương cho Tần Nguyễn, trước khi đi anh ta liên tục dặn dò Tần Nguyễn nhất định phải chú ý tĩnh dưỡng.

Hoắc Vân Tiêu tự mình tiễn anh ta ra ngoài, sau đó quay trở lại bên cạnh Tần Nguyễn.
Nhìn kỹ một chút sẽ thấy trong mắt của chúng còn lộ ra một tia hung tàn, hoàn toàn không hề tinh khiết gciống như một đứa trẻ.

“Ô, bọn chúng mở mắt kìa!” Hồ Nhất Ngạn dùng cùi chỏ huých Lam Án: “Có nên phong ấn thể chất của hai tên nhóc này khônga?”
Lam Án không muốn nhớ lại chuyện Trường Uyên đã kiêu ngạo rồi ngu xuẩn như thế nào.

Anh ta quay đầu nhìn Linh Phong đang yên lặng đứng ở phía sau, rồi nói với Hồ Nhất Ngạn: “Tôi muốn về núi Kỳ một chuyến, ở đây giao cho cậu.”
Nhìn hai đứa trẻ này là biết không tầm thường rồi.

Khoảnh khắc Hồ Nhất Ngạn chạm mắt chúng, trái tim của anh ta run lên.
Tần Nguyễn rũ mắt xuống, trông rất ngoan ngoãn.

Hoắc Vân Tiêu đi tới, yên lặng ngồi bên cạnh cô.
Trời đã gần sáng, Hoắc Tam gia vòng tay ôm lấy người trong lòng, đang định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát thì điện thoại di động để ở trên tủ đầu giường bỗng đổ chuông.

Là điện thoại di động của Tần Nguyễn.
Cô bé này cứ sểnh mắt ra một cái là đã biến mất không thấy đâu nữa, đúng là tính cách hoang dã khó thuần.

Hiện tại nhiệm vụ của anh rất gian khổ, không chỉ phải trông coi mẹ của hai đứa trẻ, mà còn phải chăm sóc hai đứa trẻ đang nằm trong lồng ấp ở tầng dưới.
Sau khi nói xong, Vệ Lâm Thần dứt khoát cúp điện thoại.

Tam gia cụp mắt xuống, nhìn cuộc gọi đã ngắt mà hơi nhướng mày.
“Tạm thời còn không được, chờ chúng rời khỏi phòng vô trùng mới có thể.”

“Vâng.”
Trước mặt tất cả người lớn trong nhà, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Nguyễn, và chơi đùa với nó không biết chán.

Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt cơ trí của ông cụ hơi nheo lại, ông cụ cười và bảo: “Tiêu Tiêu, A Nguyễn, vì hai đứa trẻ sinh non nên không thích hợp làm đầy tháng, chờ chúng tròn một tuổi rồi chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc thật lớn nhé, các cháu có ý kiến gì không?”
Đây đúng là có chắt liền quên ngay cháu trai quý giá.

Hai đứa hỗn thế Tiểu Ma Vương vừa chào đời, là Tam gia cũng phải đứng dịch sang một bên.
Ông cụ Hoắc đã đi xem bọn nhỏ từ trước rồi, sở dĩ ông cụ còn ở lại chỗ này chờ Tần Nguyễn xuống, là vì để bàn chuyện làm đầy tháng cho hai đứa bé.

Ông cụ đưa tay cầm văn kiện trên bàn và đưa đến trước mặt Tần Nguyễn.

“Cháu gái, đây là cho cháu cùng hai đứa nhỏ.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.