Từ góc độ cô ta đan1g đứng, có thể thấy hai người rất tình cảm với nhau. Cô ta thầm nghĩ, kế hoạch kết làm thông gia với nhà họ Hoắc sợ rằng 2sẽ thất bại rồi. Bình thường anh cả yêu thương cô ta như vậy, nhưng tiếc là Phó Kỳ Nguyệt lại không thể làm gì. Bắt gặp á7nh mắt của Tô Tĩnh Thư, Phó Kỳ Nguyệt nở một nụ cười ngượng ngùng. Nhưng ngay lập tức, Phó Kỳ Nguyệt mở to mắt, đôi môi đ7ỏ hé mở, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc. Cô ta thấy Tô Tĩnh Thư quay lại rồi nhào vào lòng Hoắc Dịch Dung khi anh ta đang chuẩ2n bị rời đi. Phó Kỳ Nguyệt có khuôn mặt rất đẹp, tư thế và cử chỉ đều chỉn chu, trong mắt những người thế hệ trước thì cô ta đúng là một tiểu thư khuê các.
Hoắc Dịch Dung đột nhiên hỏi: “Cô vẫn còn đang đi học à?” Phó Kỳ Nguyệt không lên tiếng, cô ta chỉ nhìn chằm chằm chén trà trong tay. Cứ như thể có một bông hoa trong chén khiến cô ta không nỡ rời mắt. Phó Nhạc Nguyên bước đến gần con gái rồi xoa đầu một cách trìu mến: “Nguyệt Nguyệt, Nhị thiếu gia đang hỏi con đấy.” Phó Kỳ Nguyệt ngước mắt lên, đôi mắt lấp lánh, dáng ngồi trở nên cứng đờ. Rõ ràng vẻ mặt vẫn bình thường nhưng lại khiến người nhìn cảm thấy đáng yêu. Phó Kỳ Nguyệt biết Hoắc Dịch Dung đang hỏi mình, nhưng cô ta không muốn để ý đến người này. “Có, Tam gia gặp chuyện gì à?” Điều đầu tiên Linh Hư Tử nghĩ đến là lại có chuyện xảy ra với Hoắc Tam gia. “Không phải.”
Hoắc Dịch Dung không nói cho đối phương biết chuyện gì đã xảy ra, anh ta báo địa chỉ nhà họ Phó và bảo Linh Hư Tử đến càng nhanh càng tốt. So với nụ hôn chẳng có hương vị gì khi mới đính hôn, nụ hôn bây giờ khiến người ta phải động lòng.
Cơn tức giận bùng lên trong mắt Hoắc Dịch Dung, toàn thân anh ta tỏa ra khí thế giận dữ. Tô Tĩnh Thư nhận thấy không ổn nên xoay người bỏ chạy. Đi được hai bước, cô ta quay đầu nói: “Nhị gia, bé thỏ trắng nhà họ Phó không hợp với anh đâu, nếu ở bên cạnh anh, chắc cô ta sẽ bị người ta lột da ăn thịt mất. Tôi thì khác, vì cả đời này tôi không thể có con nên tôi sẽ không gây bất kỳ phiền phức gì cho anh, nếu anh có ý định, tôi lúc nào cũng sẵn sàng.” Anh ta cau mày, trừng mắt nhìn Tô Tĩnh Thư: “Cô muốn chết à?” Tô Tĩnh Thư nheo đôi mắt tràn đầy vui vẻ rồi nhìn xuống.
Cô ta liếm môi rồi khen ngợi: “Hương vị của Nhị gia cũng được đấy.” Vừa bị Tô Tĩnh Thư lợi dụng khiến tâm trạng của Hoắc Nhị gia rất khó chịu.
Anh ta bước tới ngồi xuống ghế sô pha trong phòng nghỉ, lưng dựa vào ghế rồi đưa tay lên xoa mi tâm. Thấy tâm trạng Hoắc Dịch Dung không tốt, ánh mắt khôn khéo của Phó Nhạc Nguyên hơi tối lại, ông ta cũng không tiến lên quấy rầy. Ngồi đối diện với Hoắc Dịch Dung, Phó Kỳ Nguyệt đã điều chỉnh lại tâm lý. Vừa rồi cha cô ta đã nói với cô ta rằng, hôn sự giữa hai nhà Hoắc, Phó không nên miễn cưỡng. Phó Kỳ Nguyệt cầm chén trà tinh xảo trên tay rồi nhấp một ngụm nhỏ. Phó Kỳ Nguyệt có khí chất điềm đạm, vui buồn không lộ ra mặt, như thể không quan tâm đến chuyện hơn thua. So sánh với Tứ tiểu thư bối rối chạy loạn khắp nơi trước đó, trông cô ta bây giờ vô cùng khác biệt. Hoắc Dịch Dung ngước mắt lên và thầy Phó Kỳ Nguyệt đang ngồi rất nghiêm chỉnh, trên người có khí chất duyên dáng và gia giáo. Không biết nghĩ đến điều gì, lông mày anh ta khẽ nhúc nhích, sau đó bật cười.
“Tứ tiểu thư của nhà họ Phó thật sự có một vẻ đẹp của vùng sông nước phía Nam, một người đẹp như vậy ở thủ đô, chỉ sợ sẽ bị người chen nhau đến nhà để đến xin cưới.” Vẻ mặt của Phó Nhạc Nguyên hơi run rẩy, ông ta uyển chuyển nói: “Nhị thiếu khách sáo quá, Nguyệt Nguyệt vẫn còn nhỏ, tôi định giữ nó lại thêm hai năm nữa.” Hoắc Dịch Dung cau mày: “Vừa rồi ông đâu có nói như vậy, rõ ràng muốn gửi gắm cho tôi chăm sóc hòn ngọc quý trong tay mà.” Hoắc Dịch Dung không hề giữ gìn thể diện cho gia chủ nhà họ Phó, anh ta nói thẳng. Phó Nhạc Nguyên nghẹn một hơi trong lòng, không thể nuốt xuống hoặc thở ra. Phó Kỳ Nguyệt đặt chén trà trong tay lên bàn, đôi mắt trong veo của cô ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Dịch Dung. Phó Kỳ Nguyệt ngồi thẳng dậy, đặt hai tay bên eo, đối mặt với Hoắc Dịch Dung bằng tư thế rất ưu nhã. Giọng nói dịu dàng của cô ta chậm rãi vang lên: “Vừa rồi tôi đã xúc phạm Hoắc Nhị gia, xin anh đừng trách.” Sau khi buông bỏ mọi chuyện trước đây, bây giờ Tô Tĩnh Thư chỉ muốn theo đuổi quyền lợi tối cao, chỉ có nhà họ Hoắc mới giúp cô ta đạt được nhiều lợi ích nhất.
Sắc mặt Hoắc Dịch Dung tái xanh, khí thế trên người vô cùng khủng khiếp. Tô Tĩnh Thư nghi ngờ rằng nếu bây giờ không phải đang ở nhà họ Phó, người này sẽ giẫm lên cô ta rồi chà đạp một cách dã man. Trái tim Tô Tĩnh Thư hơi run rẩy, cô ta giẫm lên giày cao gót rồi thoắt cái biến mất vào trong đám đông. Hoắc Dịch Dung khóa chặt bóng dáng của Tô Tĩnh Thư đang di chuyển trong đám đông, anh ta lạnh lùng nói với ám vệ ở phía sau: “Đi tìm Tiêu Văn Nhu, bảo cô ta tìm vài gã đàn ông đẹp trai ở Trăn Phẩm Quán, sau đó đưa đến nhà họ Tô!” Miệng cô ta vẫn còn đau. Lúc uống nước, cô ta cảm thấy nhói nhói.
Trước đây cô ta có ý đồ bám chặt để người đàn ông này cưới mình, như vậy thì anh cả sẽ hủy hôn với nhà họ Tiêu. Bây giờ biết không thể làm được chuyện đó, nên Phó Kỳ Nguyệt cũng lười phản ứng với Hoắc Dịch Dung. Vì bị cha nhắc nhở, Phó Kỳ Nguyệt đành phải đón nhận ánh mắt hung ác như một con sói của Hoắc Nhị gia. Những ngón tay ngọc ngà của cô ta bê chén trà và đưa nó đến trước mặt Hoắc Dịch Dung. Giọng nói dịu dàng lại vang lên trong căn phòng yên tĩnh: “Lúc trước vô lễ với Nhị gia, đó là do tôi không biết lớn nhỏ, xin Nhị gia đừng để ở trong lòng.” Bàn tay trắng nõn phản chiếu vào mắt Hoắc Dịch Dung, anh ta dùng một tay chống cằm nhưng không hề cầm lấy chén trà của Phó Kỳ Nguyệt. Nhìn Phó Kỳ Nguyệt vài giây, anh ta trêu chọc: “Tứ tiểu thư, tôi bỗng cảm thấy có hứng thú với cô, phải làm sao bây giờ?”
Chén trà trong tay Phó Kỳ Nguyệt liên tục lắc lư. Cổ họng Phó Kỳ Nguyệt khẽ nhúc nhích, dường như đang nuốt nước bọt. Cô ta cố gắng hết sức để ổn định hai tay, sau đó ngước mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt. Nhận thấy con gái không muốn trò chuyện với Hoắc Dịch Dung, Phó Nhạc Nguyên nói thay cho Phó Kỳ Nguyệt: “Khi Nguyệt Nguyệt biết nói, bà cụ trong nhà đã dạy con bé đọc viết rồi, nhà họ Phó ít con gái nên bà cụ rất yêu thương Nguyệt Nguyệt, bà luôn giữ con bé bên người.”
Hoắc Dịch Dung liếc mắt nhìn ông ta, trong mắt lóe lên vẻ chế giễu. May mắn thay, Tô Tĩnh Thư đã tỉnh táo lại và biết mục đích của nụ hôn này là gì.
Sau khi được nếm hương vị của Hoắc Nhị gia, Tô Tĩnh Thư đã rời đi trước khi đối phương đấy cô ta ra. Hoắc Dịch Dung dùng mu bàn tay lau mùi thơm của son môi trên miệng. Ánh mắt Phó Kỳ Nguyễn hờ hững nhưng vẫn lấp lánh như cũ, cô ta nhẹ nhàng đáp: “Không phải, tôi tốt nghiệp năm nay.” Một tia sáng đầy ẩn ý hiện lên trong mắt Hoắc Dịch Dung, bàn tay đang ấn trên mi tâm đã hạ xuống.
Giọng nói của Hoắc Dịch Dung trầm thấp và lạnh nhạt: “Cô đi học sớm nhỉ.” “Vâng, Nhị gia!”
Ám vệ cúi đầu nhận lệnh, sau đó lập tức hành động. Tô Tĩnh Thư còn không biết cái giá phải trả khi chọc tức Hoắc Nhị gia, là đêm nay cô ta có lộc ăn. Hoắc Dịch Dung nới chiếc cà vạt hơi chặt, anh ta cụp mắt xuống, che giấu đi tia sáng mờ nhạt bên trong. Tô Tĩnh Thư đúng là một con cắt láo toét chỉ nhớ ăn không nhớ đánh! Sớm muộn sẽ có ngày anh ta bắt Tô Tĩnh Thư phải quỳ xuống dưới chân mình một lần nữa! Em ba đã nói rất đúng về tình yêu thực sự của Tô Tĩnh Thư dành cho Nam Cung Sưởng. Bây giờ mới được bao lâu, khi cô ta trở lại trung tâm quyền lực một lần nữa, tất cả những đau khổ trước đó dường như chưa từng xảy ra. Sau khi thở một nơi để trút bỏ sự bực bội, Hoắc Dịch Dung xoay người bước về phòng nghỉ. Phó Nhạc Nguyên và Phó Kỳ Nguyệt đang chờ anh ta ở bên trong. Hoắc Dịch Dung đẩy cửa bước vào, Phó Nhạc Nguyên vội vàng chào hỏi: “Nhị gia, Nguyệt Nguyệt rất ngây thơ, cậu đừng để ý những lời vừa rồi con bé nói, tôi sẽ giải thích với khách khứa về chuyện xảy ra hôm nay.” “Chờ tôi một chút.” Hoắc Dịch Dung xua tay với ông ta, sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi ra. Anh ta tìm đến số của Linh Hư Tử trong danh bạ, ấn tay xuống để gọi. Cô ta bước những bước đều đều và nhẹ nhàng tới bên cạnh bộ ấm trà trên chiếc bàn gỗ tử đàn. Phó Kỳ Nguyệt quỳ một gối xuống đệm, cái chân còn lại cũng từ từ uốn cong, hai đầu gối cùng chạm vào đệm. Phó Kỳ Nguyệt vươn tay ra rồi thành thạo sử dụng ấm trà. Ngay cả tư thế quỳ của cô ta cũng rất chỉnh chu, chẳng những không chê vào đâu được mà còn có một vẻ ưu nhã khó tả.
Phó Kỳ Nguyệt pha một tách trà với tốc độ nhanh nhất, sau đó đứng dậy đi tới chỗ Hoắc Dịch Dung. Trước khi đối phương kịp đây mình ra, Tô Tình Thư đã kiễng chân rồi ngăn chặn môi Hoắc Dịch Dung.
Đôi môi mỏng gợi cảm, khi ăn vào sẽ có hương vị rất đặc biệt.
Tô Tĩnh Thư cảm nhận rất rõ ràng nhiệt độ của nó, cùng với đường cong duyên dáng và hormone nam tính đầy quyến rũ. Mặc dù là người có rất nhiều kinh nghiệm với đàn ông như Tô Tĩnh Thư, cô ta cũng không thể kiềm chế mà đắm chìm trong chốc lát.
Hoắc Dịch Dung lạnh nhạt nói: “Bên tôi xảy ra chút chuyện, ông có thời gian đến đây không?” “Nhị gia cứ nói đùa, trước đó tôi không biết chuyện giữa anh và Tô tiểu thư, nhưng bây giờ đã biết rồi, tôi sẽ không xen vào nữa. Nhị gia đã mời đại sư Linh Hư Tử giúp anh trai tôi, tôi vô cùng cảm ơn anh, Nhị gia có thể coi những trò hề trước đó như chưa từng xảy ra không?”
Cho dù Phó Kỳ Nguyệt tỏ ra bình tĩnh, nhưng vẫn bị người khác nhận thấy cô ta hơi lo lắng và bối rối.