Suýt nữa quên mất điều này! Đôi mắt khôn khéo caủa Phó Nhạc Nguyên hơi nheo lại.
Ông ta đành phải lỗi chuyện cũ ra nói: “Nguyệt Nguyệt rất thân thiết với anh cả của nó, con bé không thể nhìn Dận Nhà phải chịu khổ, vì quá sốt ruột nên nó mới gây ra chuyện này. Nhị thiếu đừng chấp con bé, tôi sẽ về dạy lại nó, để nó hiểu ở thủ đô không giống với phía Nam, ở đây phải biết điều, không được làm gì quá đáng.” Nói vòng vòng một lúc, cuối cùng chẳng giải quyết được gì. Tuy nhiên, những lời này rất khéo léo, ông ta đã hứa rằng nhà họ Phó sẽ an phận thủ thường khi ở thủ đô. Hoắc Dịch Dung đột nhiên cảm thấy rất nhàm chán. Thời gian dài phải sống giữa lằn ranh nguy hiểm đã giúp Lâm Hạo có giác quan thứ sáu, nó nói cho anh ta biết đã có chuyện xảy ra.
Tất cả điều này không bình thường. Bàn tay cầm vô lăng của Lâm Hạo toát mồ hôi, anh ta hơi nghiêng đầu và phát hiện Hoắc Khương bên ghế phụ đã ngủ thiếp đi từ bao giờ.
Quãng thời gian Lâm Hạo gắn bó với Hoắc Khương và Hoắc Xuyên không dài, nhưng cũng không ngắn. Hoắc Khương chưa bao giờ mắc sai lầm rồi bỏ rơi nhiệm vụ. Không biết nghĩ tới điều gì, trên trán Lâm Hạo lấm tấm mồ hôi. Lâm Hạo đoán bóng trắng vừa rồi chính là con thỏ này.
Con thỏ này rất to và béo, nó khiến anh ta tưởng nhầm là một đứa trẻ. Lâm Hạo vừa đánh lái, không ngờ con thỏ lại chặn đường. Đôi mắt đỏ của nó nhìn chằm chằm vào Lâm Hạo đang ngồi trong xe. Con thỏ trắng trông vô cùng nổi bật giữa màn đêm. Nó ngồi xổm trên mặt đất vài giây, sau đó nhanh chóng quay người nhảy đi. Tốc độ của nó còn chẳng nhanh bằng xe đạp địa hình.
Tần Nguyễn ngồi ở phía sau lên tiếng: “Con thỏ này thật đáng yêu, nghe nói động vật đều có linh tính, anh đuổi theo nó xem thế nào đi.” Bầu trời tối đen như mực, cứ như chưa từng xuất hiện bất kỳ tia sáng nào.
Tần Nguyễn ngồi ở ghế sau, ánh mắt lạnh lùng áp bách nhìn ra ngoài cửa kính.
Những ngọn đèn nề ông lạnh lẽo cũng trở nên mờ ảo, như thể bị sương mù che mất. Hơn mười phút trước, trên đường vẫn còn nhìn thấy những chiếc xe đang đi đi lại lại và những bóng người thưa thớt bên đường. “Két....”
Nghe thấy Tần Nguyễn kêu đau bụng, Lâm Hạo trợn mắt rồi đạp mạnh phanh xe. “Tại sao lại dừng?” Tần Nguyễn ngồi ở ghế sau hỏi với giọng điệu không hài lòng. Lâm Hạo quay lại nhìn Tần Nguyễn, lo lắng hỏi: “Cô đau bụng à?”
Đôi mắt lạnh lùng của Tần Nguyễn híp lại, cô phủ nhận: “Tôi không đau.” Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Lâm Hạo, Tần Nguyễn lạnh lùng nói: “Tiếp tục lái xe đi!” “Lâm Hạo, tỉnh lại đi...”. Giọng nói bên tai cùng lúc vang lên. Lâm Hạo muốn nghe theo mệnh lệnh của Tần Nguyễn, nhưng cánh tay của anh ta không thể nhấc lên được. Khuôn mặt cương nghị của Lâm Hạo lộ vẻ âm trầm, một luồng khí trang lo lắng, bực bội tỏa ra xung quanh người anh ta, hai cảm xúc hỗn tạp hòa vào nhau và tràn ngập khắp không gian bên trong xe. Tần Nguyễn mặc một bộ váy màu xám khói, lớp vải mềm mại ôm sát lấy cơ thể, bụng phẳng lì, vòng eo săn chắc, làm gì có dấu hiệu nào của phụ nữ đang mang thai. Tần Nguyễn quay lại nhìn, đôi mắt lạnh lùng vô cảm nhìn chằm chằm vào Lâm Hạo. Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn khẽ hé mở, giọng nói vẫn dịu dàng êm tại như mọi khi: “Đứa bé đã sinh rồi, anh quên rồi à?”
Lâm Hạo cau mày: “Sinh rồi sao?” Tần Nguyễn bình tĩnh gật đầu: “Tháng trước tôi sinh ở bệnh viện, là con trai, cái này mà anh cũng quên à? Có phải anh bị bệnh không?”
Lâm Hạo tìm hình ảnh Tần Nguyễn sinh con trong trí nhớ, nhưng anh ta không thể tìm thấy. Lâm Hạo nhìn chằm chằm vào bụng Tần Nguyễn, chỗ đó thực sự bằng phẳng. Tần Nguyễn thở dài: “Gần đây anh quá mệt mỏi rồi, hãy về nghỉ ngơi sớm một chút, chúng ta lái xe tiếp thôi.” Giọng nói mà Lâm Hạo tưởng là ảo giác trước đó lại vang lên bên tai.
Lông mày Lâm Hạo cau lại, vẻ mặt rất khó coi, khuôn mặt kiến nghị trông vô cùng căng thẳng. Không đúng, tất cả mọi thứ đều không đúng.
Một giọng nói đau đớn vang lên bên tại Lâm Hạo: “Lâm Hạo, bụng tôi đau quá...” “Lâm Hạo, Lâm Hạo...” Dường như có ai đó đang gọi anh ta bên ngoài cửa kính.
Cặp lông mày rậm của Lâm Hạo hơi cau lên, khuôn mặt cương nghị lộ vẻ nghi ngờ.
Anh ta liếc mắt ra ngoài cửa kính xe nhưng không thấy ai cả. Giọng nói của Tần Nguyễn vang lên từ phía sau: “Anh đang nhìn gì thế?” Ánh mắt Lâm Hạo trầm lắng: “Không có gì.” Lâm Hạo không nói cho Tần Nguyễn biết giọng nói mà mình vừa nghe được, anh ta tự nhủ với mình rằng đó chỉ là ảo giác. Ánh mắt của Tần Nguyễn vẫn luôn tập trung vào Lâm Hạo, nó khiến anh ta cảm thấy không thoải mái. Nhưng bây giờ mọi thứ đã biến mất.
Chiếc xe hơi sang trọng cứ như đang di chuyển trong một thành phố hoang, nơi này trống trải, yên tĩnh và kỳ quái đến ghê sợ. Chiếc xe vẫn chạy nhanh. Tần Nguyễn dùng một tay chống cằm, đôi mắt đẹp đen láy và sâu thẳm. Lâm Hạo đang lái xe phát hiện có gì đó không ổn. Lúc đến đây, Lâm Hạo chỉ mất năm phút để tới chỗ rẽ, nhưng bây giờ đi hơn mười phút mà vẫn không thấy bóng dáng của ngã rẽ đâu cả. Ánh mắt hơi run rẩy, Lâm Hạo liếc nhìn cảnh tượng ngoài cửa kính xe. Đèn nên ông của thành phố vẫn nhấp nháy, hai bên đường vắng bóng người, trên đường cũng rất lâu không thấy chiếc xe nào chạy qua. Lâm Hạo siết chặt bàn tay đang đặt trên vô lăng.
Trái tim bỗng đập nhanh hơn, anh ta cảm thấy hơi bất an. “Được rồi.”
Lâm Hạo quay đầu một cách máy móc, anh ta khởi động xe một lần nữa rồi chuẩn bị đi tiếp.
Lâm Hạo vừa định đạp ga thì phát hiện một con thỏ trắng ở giữa đường. Nó chặn con đường phía trước. “Tại sao trong thành phố lại có con thỏ?” Lâm Hạo nói một mình, anh ta đánh lái chuẩn bị đi vòng qua. “Được.” Lâm Hạo nhấn ga đuổi theo con thỏ trắng đang nhảy trên con đường rộng rãi.
Càng nhìn con thỏ, anh ta càng bị nó thu hút.
Một con thỏ béo như vậy chắc chắn rất nhiều thịt, nếu hầm ăn sẽ vô cùng thơm ngon. Cuối cùng Hoắc Dịch Dung cũng không uống chén trà đó. Tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên, là Linh Hư Tử đang gọi tới, ông ấy đang ở khu phía Đông. Nhìn thấy cuộc gọi có nghĩa là ông ấy đã tới. Hoắc Dịch Dung nghe máy rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Trên con đường rộng rãi, có vài chiếc ô tô sang trọng đang phóng nhanh.
Ánh trăng mờ ảo không biết đã biến mất từ lúc nào. Anh ta tưởng Tần Nguyễn tức giận. Anh ta còn chưa kịp suy nghĩ thì Tần Nguyễn đã dịu dàng nói: “Anh lái nhanh lên, con thỏ sắp chạy mất kìa.”
Lâm Hạo đáp lại, sau đó ngước mắt lên và thấy con thỏ đã chạy xa, anh ta lập tức giậm chân ga để đuổi theo. “Lâm Hạo, Lâm Hạo, dừng lại, cậu tỉnh lại đi...” “Dừng xe, dừng xe! Cậu mau tỉnh lại...”
“Lâm Hạo, Lâm Hạo...”. Anh ta vươn tay với Phó Kỳ Nguyệt: “Tôi khát.”
Phó Kỳ Nguyệt vội vàng bê tách trà tới, khi đối phương nhận lấy chén trà, cô ta nhắc nhở: “Nhị gia, cẩn thận bỏng.” Vào lúc Hoắc Dịch Dung chạm vào vành chén, anh ta đã cảm nhận được nhiệt độ của nó. Quá nóng. Hoắc Dịch Dung liếc nhìn, quả nhiên mười ngón tay của Phó Kỳ Nguyệt đã đỏ ửng. Vậy mà cô gái này không hề kêu một tiếng, sự nhẫn nại của cô ta không thể nào chê được. Hoắc Dịch Dung có cảm giác như mình đang bắt nạt một cô bé, trong lòng anh ta hơi buồn bực. “Sao cô ngốc thế, nước nóng như vậy mà không biết đặt xuống trước à?”
Từ trước đến giờ, sự tà ác của Hoắc Dịch Dung không bao giờ xây dựng trên cơ thể người khác. Đương nhiên, ngoại trừ kẻ thù. Phó Kỳ Nguyệt đứng cạnh gia chủ nhà họ Phó, cô ta cau mày và cúi đầu. Phó Kỳ Nguyệt yên tĩnh như hoa như ngọc, khí chất như không thuộc về thế gian. Thấy Lâm Hạo thờ ơ, đôi mắt đen của Tần Nguyễn lóe lên tia máu. Cô nổi giận, nghiêm túc ra lệnh với Lâm Hạo: “Tôi bảo anh tiếp tục lái xe, anh có nghe không?”
Giọng nói bên tại Lâm Hạo lại vang lên: “Lâm Hạo, hãy nhắm mắt lại, đừng nghe, đừng nhìn và đừng cử động.” Đó cũng là giọng của Tần Nguyễn, nhưng lại lạnh lùng và dễ chịu. Tuy đó là một giọng nói không thể nắm bắt được, nhưng lại chân thật hơn một người cao ngạo không hề có bất kỳ tình cảm nào ở ngay trước mặt.
Lâm Hạo khẩn trương nuốt nước bọt, trái tim anh ta đập nhanh hơn, lòng bàn tay cũng túa mồ hôi.
Dường như Lâm Hạo đã hiểu ra điều gì đó, anh ta ép mình nhắm mắt lại. Tần Nguyễn đang ngồi phía sau nổi giận: “Lâm Hạo, tiếp tục lái xe!”
Lâm Hạo có thể nghe thấy rất rõ nhịp tim đang đập thình thịch của mình, trái tim anh ta nhảy lên tận cổ họng, nắm tay đã có thể ép được ra nước. “Đồ chết tiệt, tôi bảo anh lái xe đi!”
Lòng bàn tay của Lâm Hạo nhớp nháp, đó là do quá căng thẳng. Giọng nói đe dọa vẫn đang gào lên trong xe: “Nếu không lái thì anh sẽ phải chết!” Một lưỡi dao gió đầy sát khí đã lao đến theo cơn gió. Ý thức được nguy hiểm sắp đến, Lâm Hạo vẫn nhắm mắt không hề động đậy. Anh ta không nghe, không nhìn và không cử động. Tần Nguyễn... Tần Nguyễn sẽ không để anh ta chết. Lâm Hạo không còn phân biệt được đâu là thực nữa, anh ta cảm thấy mọi nhận thức của mình đã bị phá vỡ. Giọng nói lo lắng cứ văng vẳng bên tai anh ta, khung cảnh trống trải kỳ quái xung quanh, và con thỏ béo trắng không biết từ đầu xuất hiện.