Tính cách của cô gái này có vẻ hơi quá ngâ1y thơ. Trên người cũng có dấu vết được bảo vệ rất kỹ, con gái do nhà họ Phó nuôi nấng không thể so được với những danh viện từ2 các dòng họ khác ở thủ đô. Lấy ví dụ như Tô Tĩnh Thư, Tiêu Văn Nhu, họ đều là những người trong ngoài không đồng nhất, có lòn7g dạ rất sâu. Đôi môi mỏng của Hoắc Dịch Dung nhếch lên, anh ta hỏi Phó Nhạc Nguyên: “Đại công tử xảy ra chuyện như vậy, sao P7hó gia chủ không tiếp tục mời đại sư Tuệ Thành về xem cho anh ta?” Trên mặt Phó Nhạc Nguyên lộ ra vẻ sầu khổ, ông ta nói: “Tôi2 đã liên hệ với đại sư Tuệ Thành rồi, nhanh nhất thì cũng phải chiều tối ngày mai đại sự mới đến được.” Hoắc Dịch Dung nghe vậ0y thì cười xùy một tiếng: “Có tí chuyện như vậy thôi à, tôi nghĩ đại sư Linh Hư Tử của môn phái Linh Sơn có thể giải quyết vấn đề của Đại công tử nhà ông, tôi sẽ giúp các người liên hệ với ông ấy.” Chuyện hôn nhân của hai nhà Phó, Tiêu không thể dựa vào hai cái miệng của cha con nhà họ Phó được. Hoắc Dịch Dung cũng không tin những gì họ nói, anh ta chỉ tin những gì mình tận mắt chứng kiến. Mà chuyện hôn nhân của anh ta không thể bị bất kỳ ai ép buộc, trừ khi là anh ta muốn. Lúc ấy ông nội cũng chỉ là đề nghị làm thông gia với nhà họ Phó, còn kết quả như thế nào thì vẫn phải xem ý muốn của anh ta. Sắc mặt của Phó Nhạc Nguyên rất phức tạp: “Vậy thì, như thế cũng tốt.” Ông ta không thể nói là mình đã nhẹ nhõm, hay là lại lo lắng. Hoắc Dịch Dung giật giật khóe môi, đi vượt qua hai cha con này. Đúng lúc ấy, anh ta gặp Lục Dịch Trần đang đến tìm mình. “Nhị gia, em Tần muốn đi.” Hoắc Dịch Dung nhìn về phía sau Lục Dịch Trần, nhưng không phát hiện bóng dáng của Tần Nguyễn: “Em ấy đang ở đâu?” Lục Dịch Trần: “Ở bên ngoài.”
Nghĩ đến chuyện lúc đó mình đã cam đoan với em ba sẽ đưa Tần Nguyễn trở về nguyên vẹn, Hoắc Dịch Dung bèn nhấc chân nhanh chóng rời đi.
Lục Dịch Trần đi phía trước dẫn đường. Nhưng đúng vào lúc này, một bóng người nhỏ xinh lao về phía Hoắc Dịch Dung. Qua khóe mắt, anh ta nhìn thấy bóng dáng màu xanh thẫm. Hoắc Dịch Dụng có thể lùi lại né tránh, khiến người kia vồ hụt. Nhưng chẳng hiểu sao cặp mắt trong veo sáng ngời kia bỗng tràn vào trong đầu anh ta. Chỉ một thoáng do dự, Phó Kỳ Nguyệt đã nhào vào ngực của Hoắc Dịch Dung. “Nguyệt Nguyệt!” Bên tay trái vang lên âm thanh kinh ngạc của Phó Nhạc Nguyên. m thanh quá lớn, khiến mọi người trong sảnh tiệc đều đổ dồn ánh mắt về phía này. Hoắc Dịch Dung kêu lên một tiếng đau đớn, đúng là có khổ mà không nói được. Lúc cô gái trong ngực anh ta nhào tới dùng lực quá mạnh, nên đụng phải vị trí khó tả khiến anh ta bị đau. Cơn đau khiển Hoắc Nhị gia hơi cúi người xuống và Phó Kỳ Nguyệt đang ở trong ngực của anh ta cũng bị anh ta làm cho cúi xuống. Tư thế như vậy, ở trong mắt người khác giống như bọn họ đang hôn nồng nhiệt vậy. Hoắc Dịch Dung muốn hất cô gái trong ngực ra, nhưng Phó Kỳ Nguyệt lại ôm chặt lấy eo của anh ta. Anh ta cúi đầu nhìn Phó Kỳ Nguyệt, tia tối tăm trong mắt phun trào, ánh mắt sắc bén khiếp người.
Bắt gặp ánh mắt u ám của anh ta, Phó Kỳ Nguyệt cảm thấy bất an.
Tất cả dũng khí của cô ta, tại thời khắc này giống như được cảnh tỉnh, bị một số nước đá giội thẳng từ đầu đến chân, lạnh đến mức toàn thân cô ta run rẩy. Nhưng nghĩ đến anh cả đáng thương, anh ba quanh năm không ở nhà, cùng anh hai chết trước tuổi trưởng thành, Phó Kỳ Nguyệt lấy lại can đảm dưới ánh mắt hung ác của Hoắc Dịch Dung. Cô ta nhắm mắt lại, làm ra tư thể thấy chết không sờn mà hô lớn: “Hoắc Nhị gia, khi nào thì chúng ta cưới?” Sảnh tiệc vốn đang im ắng, bây giờ vì những lời này của Phó Kỳ Nguyệt mà bầu không khí càng trở nên im lặng hơn. Đôi mắt hung tàn của Hoắc Dịch Dung nhìn chằm chằm người con gái trong ngực mình, anh ta có thể nhìn thấy biểu cảm vừa thấp thỏm, vừa hiên ngang lẫm liệt, lại vừa bối rối trên gương mặt cô gái. Anh ta tức giận cười một tiếng, nghiến răng đứng thẳng người. Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Hoắc Dịch Dung cúi đầu tới gần Phó Kỳ Nguyệt.
Hơi thở của đối phương tới gần khiến Phó Kỳ Nguyệt mở to đôi mắt hoảng hốt. Gương mặt tuấn tú đến gần, đôi mắt cô ta mở to: “Anh, anh...”. Còn chưa kịp nói một câu đầy đủ thì đã bị đôi môi mỏng chặn lại. Hoắc Dịch Dung dùng răng cắn rách môi Phó Kỳ Nguyệt. Đây là sự đơn phương trả thù mà không mang theo bất kỳ tình cảm hay ham muốn nào. Từ đôi môi của Hoắc Dịch Dung khẽ thốt ra một tiếng hừ đầy châm chọc, trong miệng có mùi rỉ sắt của máu tươi. Anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, để lộ ra một vệt đỏ tươi trên đôi môi mỏng. Khuôn mặt Phó Kỳ Nguyệt phồng lên vì tức giận, trong mắt cô ta không hề có một chút mê ly nào vì bị người ta hôn, mà chỉ tràn đầy sự không cam lòng và phẫn nộ. Ngược lại, Hoắc Nhị gia, vì trên môi có vết đỏ mà trên người lại tỏa ra sức quyến rũ nhàn nhạt. Vết máu thuộc về Phó Kỳ Nguyệt nổi bật trên môi anh ta, khiến anh ta trông giống như một ma cà rồng trong bức tranh cổ. Lục Dịch Trần há to miệng nhìn cảnh tượng này, trên mặt anh ta có biểu cảm không thể tin nổi. Hoắc Dịch Dung ngẩng đầu nhìn mọi người trong sảnh tiệc. Trong mắt của những người này tỏa ra thứ ánh sáng kỳ lạ, mang màu sắc tìm tòi nghiên cứu nhiều hơn. Hoắc Dịch Dung lại cúi đầu nhìn thẳng vào Phó Kỳ Nguyệt bằng ánh mắt lạnh thấu xương. Phó Kỳ Nguyệt cảm nhận được mối nguy hiểm đang đập vào mặt mình. Cô ta thả bàn tay đang ôm chặt lấy eo của đối phương và định thoát ra, nhưng eo lại bị ôm chặt lấy. Hoắc Nhị gia xích lại gần bên tại Phó Kỳ Nguyệt, anh ta nói, giọng lạnh như lưỡi dao: “Cục cưng, chuyện cưới xin của chúng ta không vội, đợi ông nội tôi về nước sẽ đích thân quyết định sau.” Giọng nói không lớn, nhưng lại lọt rõ ràng vào tai của tất cả những người đang vây xem. Hoắc Dịch Dung ngẩng đầu, đôi mắt đầy ý cười nhìn thẳng vào Phó Kỳ Nguyệt, vẻ mặt anh hiền lành tốt đẹp. Người ngoài nhìn vào còn tưởng lầm là anh ta thực sự vừa ý Tứ tiểu thư nhà họ Phó. Nhưng chỉ có hai người trong cuộc mới biết, tất cả những điều này chỉ là cảnh giả mà thôi. Phần eo bị bàn tay to giam cầm, đau đến mức khiến hai mắt Phó Kỳ Nguyệt ngập nước.
Người đàn ông này quá đáng ghét, eo của cô ta sắp bị bóp gãy rồi. Nhưng nghĩ đến chuyện mình có việc cần cầu người ta, Phó Kỳ Nguyệt lại không dám làm giãy nảy lên. Tứ tiểu thư nhà họ Phú đè thấp âm thanh, yếu ớt nói với Hoắc Dịch Dung: “Anh thả tôi ra!”
“Vừa rồi cô ôm ấp yêu thương tôi như thế sao không thấy cô thả tay ra nhỉ?” Giọng điệu của Hoắc Dịch Dung rất hời hợt, anh ta dùng tay đo vòng eo của Phó Kỳ Nguyệt. Vòng eo nhỏ nhắn chỉ bằng một nắm tay này khiến trong lòng anh ta có hơi rục rịch. Nghĩ đến mục đích ban đầu, gương mặt uyển chuyển hàm xúc của con gái vùng sông nước phương nam được nuông chiều của Tứ tiểu thư nhà họ Phó hiện lên một chút lo lắng.
Cô ta nắm lấy ống tay áo của Hoắc Dịch Dung, giọng hoảng loạn: “Anh cả của tôi thật sự không thể lấy tiểu thư nhà họ Tiêu mà! Nhị gia, van anh, hãy cưới tôi đi!” Lại là dáng vẻ kiên quyết, hiên ngang lẫm liệt, thấy chết không sờn này. Hoắc Dịch Dung khẽ cau mày, anh ta thả eo của Phó Kỳ Nguyệt, đấy người ra khỏi người mình. Anh ta lạnh giọng nói: “Tôi không làm chủ được chuyện của anh cả cô.” Phó Kỳ Nguyệt bắt lại tay của Hoắc Dịch Dung, cô ta không để ý đến ánh mắt kỳ dị ở xung quanh. Những người kia vốn không nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.
Nhưng cô ta vẫn sợ mất mặt nên hạ thấp giọng khẩn cầu: “Nhị gia, anh cả tôi lấy con gái nhà họ Tiêu thì anh ấy sẽ chết, mà tiểu thư nhà họ Tiêu cũng sẽ chết! Cầu xin anh cưới tôi đi, tôi sẽ không gây chuyện, sẽ là một người biết im lặng, không gây bất kỳ phiền phức nào cho anh đâu. Nhà họ Phó, nhà họ Phó chúng tôi không có dã tâm quá lớn, chỉ muốn có nơi an thân ở cái đất thủ đô này thôi...”
“Nguyệt Nguyệt, đừng nói nữa!” Phó Nhạc Nguyên ở một bên nghe không nổi nữa. Còn để như vậy thì con bé này sắp lôi hết sạch mọi việc trong nhà ra rồi.
Ông ta đi lên trước, kéo con gái út của mình ra khỏi Hoắc Dịch Dung.
Nhưng, bàn tay mềm mại của Phó Kỳ Nguyệt lại tóm chặt lấy bàn tay to lớn của Hoắc Dịch Dung. “Nhị gia, cưới tôi, anh sẽ có rất nhiều chỗ tốt!” Hoắc Dịch Dụng cụp mắt xuống nhìn bàn tay trắng trẻo xinh đẹp của cô gái, dù đang bị Phó Nhạc Nguyên lôi kéo vẫn tóm chặt lấy tay anh ta.