Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 654: Hoắc tam gia hào hoa, quyến rũ



Khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Vân Sâm vì cực độ bài xích mà trở nên vặn vẹo.

Thần thái mất tự nhiên này chỉ xuất hiệ1n thoáng qua rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Cô khẽ cau mày, nhún vai với ảnh để Tiêu đang rất mong đợi: “Xin lỗi nhé, hôm nay tôi đi ra ngoài gấp quá nên quên mang theo lá bùa rồi.”

Trên thực tế, cô làm gì có lá bùa nào, chẳng qua là muốn làm Trường Uyên khó chịu thôi. Gã này vậy mà lại làm cho chủ nhân của mình gặp ác mộng, dẫn đến việc đêm nào Tiêu Vân Sâm cũng đều nằm mơ thấy rắn. Dấu vết của cơn ác mộng quá rõ ràng trên người Tiêu Vân Sâm, nên rất khó để có thể không nhận ra. Tần Nguyễn liếc nhìn Trường Uyên. Vừa rồi gã còn rất căng thẳng, nhưng khi nghe cô nói không có lá bùa, vẻ mặt gã lập tức chuyển sang kiêu ngạo, coi trời bằng vung. Động tác phách lối này khiến Tần Nguyễn chỉ muốn cho gã một cái tát. Con rắn thối này, thật sự nghĩ cô không trị được gã à. Tiêu Vân Sâm biết cô không có bùa thì hai mắt hơi mở to: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Đúng lúc này, một cơn gió nhẹ thổi qua.

Chiếc áo khoác Tần Nguyễn mặc trên người bị gió thổi tung lên, để lộ bộ váy dạ hội màu khói ở bên trong. Và cái bụng mang thai sáu tháng của cô cũng không thể nào che đi được. Đôi mắt bình tĩnh của Tiêu Vân Sâm vừa đúng lúc nhìn vào cái bụng của cô.
Ngày nghĩ cái gì đêm mơ cái đó, có duyên phận với rắn?

2Nếu như có thể, bây giờ Tiêu Vân Sâm sẽ khóc một trận cho Tần Nguyễn nghe, để cô biết đau đến không muốn sống là như thế 7nào.
“Tần Nguyễn , bụng của cô lớn thế?!” Mặt mũi anh ta đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, trong lời nói có sự bàng hoàng khó tả. Tần Nguyễn kéo áo gió trên người, trên khuôn mặt dịu dàng nở nụ cười hiền hòa. “Đúng vậy, được sáu tháng rồi, khoảng hai, ba tháng nữa là tôi sinh rồi.” Tiêu Vân Sâm nhíu chặt mày: “Có bao nhiêu tuổi rồi?”

Lúc trước anh ta đã được đại sư Lộ Văn Bân của môn phái Ngọc Tinh chứng thực và biết chuyện Tần Nguyễn đang mang thai. Nhưng mới mấy tháng không gặp mà bụng của Tần Nguyễn đã lớn như vậy, khiến thị giác của anh ta bị đả kích, làm anh ta có cảm giác không quá chân thực. Tần Nguyễn hơi nghiêng đầu, nghịch ngợm nói: “Tôi trưởng thành rồi.”
Nhưng Tần Nguyễn là ai, bên cạnh cô có một mỹ nam phong độ quyến rũ tên là Hoắc Tam gia. Dù Tiêu Vân Sâm có đẹp trai đến đâu thì cũng không làm cô nảy ra bất kỳ suy nghĩ gì. Tần Nguyễn duỗi đầu ngón tay xinh đẹp của mình, điểm một cái lên ẩn đường của anh ta. Một sợi lực Minh Thần mỏng manh như sợi tơ vàng nhập vào trong cơ thể của anh ta. Lực Minh Thần dùng tốc độ chậm rãi tràn vào cơ thể căng cứng khiến toàn thân Tiêu Vân Sâm từ trên xuống dưới đều cảm thấy khoan khoái thoải mái. Sát khí lưu lại trên người anh ta do gặp ác mộng bị lực Minh Thần nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ. Tần Nguyễn thu tay lại, cô khẽ nheo đôi mắt xinh đẹp, nhìn sang Trường Uyên có sắc mặt lạnh lẽo khó coi ở bên cạnh. Giọng nói lạnh lùng của cô vang lên, cô trầm giọng cảnh cáo đối phương: “Có một số việc phải hiểu được có chừng có mực, tính mạng của con người không chịu được sự giày vò như thế đâu.” Lời của Tần Nguyễn giống như cột bằng đâm vào lòng Trường Uyên. Ngọn lửa giận dữ của gã giống như bị giội cho một chậu nước lạnh, sự bất an là lo lắng trong lòng cũng tự nhiên sinh ra. Trường Uyên nhíu chặt mày, cố chấp nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn , gã lên tiếng phản bác: “Tôi chỉ muốn chủ nhân quen thuộc với tôi thôi mà.” Gã vừa dứt lời, Tiêu Vân Sâm đã lên tiếng luôn: “Nếu như có thể, tôi cũng không muốn nằm mơ thấy rắn, vụ này làm tôi bị giảm thọ mất vài tháng rồi đấy, tôi sắp bị trầm cảm đến nơi rồi.” Ảnh đế Tiêu còn tưởng Tần Nguyễn đang nói chuyện với mình, anh ta nhấc tay đỡ trán, mặt mũi tràn đầy phiền não.

Ánh mắt trầm tĩnh của Tần Nguyễn nhìn Tiêu Vân Sâm, đôi môi đỏ nở một nụ cười nhẹ. Cô nói: “Lần sau lại mơ thấy rắn thì anh có thể gọi điện thoại cho tôi.” Tiêu Vân Sâm nghe vậy thì kinh ngạc, anh ta lập tức gật mạnh đầu: “Được!” Trường Uyên tức giận đến mức phồng má, lửa giận thở ra từ mũi khiến không khí khu vực này trở nên ảm đạm và lạnh lẽo. Dung Kính sờ sờ ống tay áo, than thở: “Sao đột nhiên lại lạnh như vậy?”
“Được.”

Tiêu Vân Sâm đứng ở bên cạnh Dung Kính. Dung Kính lấy điện thoại di động ra hai người chuẩn bị tự chụp.
Đêm ngủ, chẳng phải anh ta vẫn sẽ mơ đến chuyện bị bầy rắn quấn lấy người sao. Nghĩ đến cảnh tượng kinh khủng trong mơ, gương mặt đẹp trai xuất sắc của Tiêu Vân Sâm trở nên u ám. “Không có bùa thì còn có những biện pháp khác.” Tần Nguyễn đến gần Tiêu Vân Sâm, cô kiễng chân vươn tay lên tới gần đầu của anh ta, nhưng không đủ chiều cao.

Cô đang mang thai, hành vi kiễng chân như thế này cũng rất nguy hiểm. Tần Nguyễn duỗi ngón tay ra, ngoắc ngoắc Tiêu Vân Sâm: “Anh cúi đầu xuống đi.” Trường Uyên thấy thế, vội vàng tiến lên ngăn cản: “Tần Nguyễn, tôi khuyên cô nên có chừng mực!” Gã đưa tay muốn đụng vào tay Tần Nguyễn , nhưng lại bị ánh sáng vàng trên người cô đánh bật ra. Hung thủ thời thượng cổ Câu Xà dù sao cũng không phải là tà ma bình thường, tuy tay của gã bị bắn ra nhưng cơ thể vẫn còn vững vàng đứng yên ở một bên. Tiêu Vân Sâm đã cúi đầu xuống, tư thế giống như hiến tế, tin tưởng tới gần Tần Nguyễn. Một khuôn mặt đẹp trai như vậy, tận tâm tận lực kính dâng ở trước mặt bạn, nếu đổi lại là một fan hâm mộ của Tiêu Vân Sâm thì đã hét lên thậm chí ngất xỉu từ lâu rồi.
Vẻ mặt anh ta lộ rõ vẻ chán ghét, thực sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với cái chữ rắn này trong suốt quãng đời c7òn lại. Tiêu Vân Sâm khẽ thở dài, anh ta khàn giọng nói với Tần Nguyễn: “Có duyên phận? Tần tiểu thư đừng lôi tôi ra đùa 2nữa, đời này tôi sợ nhất là rắn. Nếu như có thể, tôi sẽ không bao giờ muốn biết từ rắn này trong cuộc đời tôi.”

K0hi nói về rắn, giọng điệu của anh ta trở nên trầm trọng hơn, và có sự bực bội khó tả. Nếu có thể, chắc anh ta muốn biến thế giới này thành nơi không còn tồn tại những sinh vật sống như rắn nữa. Trường Uyên cảm thấy một luồng sát khí vô hình bao quanh mình, đuôi lông mày của gã run hơi không được tự nhiên mà run rẩy. Tần Nguyễn rút tay ra khỏi túi xách, cuối cùng chẳng lấy ra cái gì cả.
Hàng lông mày nhíu chặt của Tiêu Vân Sâm vẫn không thả lỏng, anh ta do dự nói: “Cô, cô...”

Anh ta muốn hỏi Tần Nguyễn rằng cha của đứa bé là ai, vì nhìn tuổi của cô cũng không giống như đã kết hôn. Dường như biết anh ta muốn hỏi điều gì, Tần Nguyễn nói: “Tôi đã kết hôn rồi.” Tiêu Vân Sâm nghe vậy thì hàng lông mày mới chậm rãi giãn ra.

Đôi mắt sâu thẳm của anh ta chứa đựng tình cảm khó tả, anh ta nhìn chằm chằm Tần Nguyễn bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, trong lòng tràn đầy lo lắng không thể giải thích được. Dung Kính đã biết chuyện Tần Nguyễn mang thai, và thân phận hiện giờ của cô từ sớm.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.