Cô bước xuống bậc thềm và dạo bước dọc theo con kđường lát đá xanh, bóng cô phản chiếu trên mặt đất dưới ánh đèn đường.
Có tiếng cười và tiếng ồn ào cách đó không xa, và qua những tánc cây thưa thớt, có thể nhìn thấy những ánh đèn và bóng người lờ mờ ở đằng xa. Bây giờ dạ dày của cô trống rỗng, cơn đói bỗng chốc bùng lên. Nghĩ đến viên kẹo sô cô la mà lúc trước khi đi Tam gia đã bỏ vào túi cho mình, Tần Nguyễn cúi đầu lục lọi trong túi xách. Cô lấy ra mấy viên kẹo sô cô la được đóng gói cầu kỳ. Tần Nguyễn mở giấy gói, đưa viên kẹo sô cô la có mùi thơm nồng của bơ ca cao vào miệng.
Nhìn thấy Dung Kính ngồi phía đối diện đang trông mong nhìn mình. Tần Nguyễn đưa một viên kẹo sô cô la khác ở trong tay cho anh ta. “Anh ăn không?” Dung Kính vươn tay nhặt viên kẹo trong lòng bàn tay Tần Nguyễn, anh ta nói: “Cảm ơn.” Tần Nguyễn rút tay về, chống cằm: “Sao anh không quay lại bữa tiệc?” Dung Kính ngâm viên kẹo, mặt ủ mày chau, trông bơ phờ chán nản. Anh ta ậm ừ: “Tôi không quen biết bọn họ, anh họ thì bị người ta lối đi rồi, một mình tôi ở trong đó quá chán.”
Tần Nguyễn dùng lưỡi ấn vào viên kẹo sô cô la trong miệng, vị ngọt đậm đà mượt mà của viên kẹo tan trong miệng cô. Tần Nguyễn nói đạo lý rõ ràng, khiến Dung Kính khó hiểu nhìn cô: “Vậy còn cô?”
“Hứ?”
“Trông cô rất thong dong bình tĩnh, như thể không quan tâm đến bất cứ điều gì.” Tần Nguyễn ngừng bước, dừng ở bàn đá bên cạnh.
Caô ngồi trên ghế đá, chống khuỷu tay lên bàn, lòng bàn tay đỡ cằm. Có người ở phía sau khoác áo cho cô. Tần Nguyễn quay đầu, thấy là Lâm Hạo thì nói: “Cảm ơn.”
“Phu nhân khách sáo rồi.” Anh ta đứng lên, chỉnh trang lại quần áo trên người: “Được rồi, cô ở lại đây nhé, có chuyện gì cô có thể hỏi Hoắc Khương. Còn nữa, đừng qua lại quá gần với cô nàng Tô Tĩnh Thư kia, cô ta cũng không phải là người dễ tiếp xúc đầu, ngoảnh đi ngoảnh lại bị bán rồi cũng không biết.” “...” Tần Nguyễn mở to mắt, nụ cười trên môi như đông lại. Long Hân Triết có hiểu lầm gì với cô à. Người này xem cô như đứa trẻ ba tuổi chắc, lại còn bán cô!
Đúng là Tô Tĩnh Thư là người có thủ đoạn, nhưng cô cũng không ngốc đến mức để đối phương bán mình. Long Hân Triết nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn dáng vẻ ngơ ngác này của Tần Nguyễn, anh ta càng cảm thấy cô thật ngốc, đúng là đáng lo. Tần Nguyễn thấy ánh mắt lo lắng của anh ta mà khóe môi khẽ giật giật. Thấy đối phương còn đang chờ câu trả lời của cô, Tần Nguyễn đành nhếch khóe môi, nói: “Cảm ơn?” Long Hân Triết nâng cằm lên, rất nghiêm túc nói: “Không cần khách sáo.” Anh ta xoay người rời đi, bóng lưng phóng khoáng, toàn thân tràn ngập vui sướng vì mình vừa làm một việc tốt. Tần Nguyễn nhìn theo bóng lưng của anh ta mà trong mắt hiện lên ánh nhìn dở khóc dở cười.
Không biết là nên trách đối phương ngây thơ trong sáng, hay là nên tự trách vẻ bề ngoài của bản thân mình quá khiến người ta hiểu lầm. Vừa rồi ở trong bữa tiệc, Tần Nguyễn đã ăn một ít hạt và uống nửa cốc nước trái cây. Anh ta nghiến răng: “Tôi muốn nhắc cô một chút, nhà Công Tôn là một trong sáu thế gia, hiện tại bọn họ làm việc rất khiêm tốn, không hề có cảm giác tồn tại. Nhưng nhà Công Tôn là gia tộc phụ thuộc vào nhà họ Hoắc, nếu như không xảy ra chuyện gì lớn thì cô đừng nên so đo với bọn họ.”
Tần Nguyễn nheo mắt lại, trên môi nở nụ cười kỳ lạ. Cô mỉm cười, thản nhiên nói: “Anh đang dạy tôi cách làm việc à?” “Không có!” Long Hân Triết phủ nhận ngay: “Tôi chỉ đang nói cho cô biết mối quan hệ giữa nhà họ Hoắc và nhà Công Tôn thôi.” Tần Nguyễn dùng ánh mắt giống như đang chế nhạo nhìn anh ta, cô không nói một lời nào chỉ lẳng lặng nhìn. Cơ thể Long Hân Triết buông lỏng, anh ta khẽ cau mày: “Tôi thật sự không có ý gì khác.”
Tần Nguyễn lại hờ hững đáp lại một tiếng. Cái thái độ lạnh lùng này khiến Long Hân Triết có cảm giác bị đè nén khó tả. Nghe lý do của Dung Kính, cô khẽ nhướng mày: “Anh bây giờ là người của nhà họ Dung rồi, cũng nên gia tăng thêm nhiều mối quan hệ cá nhân, điều ấy sẽ giúp ích cho sự phát triển sau này của anh. Trước kia anh không có xuất thân tốt, phải nếm đủ tình người ấm lạnh, nhưng bây giờ anh đã có bàn đạp để thành công rồi, đừng bỏ lỡ cơ hội này.”
Dung Kính cau mày, vẻ mặt ủ rũ: “Nào có dễ dàng như vậy, chúng tôi không quen biết nhau, mỗi người lại một tính cách khác nhau, cho nên không có cách nào bắt đầu cả.” Tần Nguyễn: “Luôn luôn có một chỗ để bắt đầu thôi, anh có thể bắt đầu với những mối quan hệ có lợi cho nhà họ Dung.”
Dung Kính hơi trợn to mắt, vẻ mặt mờ mịt, anh ta hỏi: “Tại sao?” “Bởi vì quan hệ kết bạn vì lợi ích mới có thể để cho anh thấy rõ ràng bản chất của con người. Tôi nghĩ trước kia anh yêu đương trai gái nhiều, chắc cũng đã từng gặp nhiều trường hợp rồi. Chỉ cần anh thực hiện bước đầu tiên thì mọi việc sau đó sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Thật ra thì cho dù là giao lưu trong giới cấp cao hay cấp thấp thì cũng không thể rời khỏi một chữ lợi ích được.” Dưới con mắt của Dung Kính, Tần Nguyễn cũng giống như anh ta, đều là người nhảy vào trong giới quyền quý này, nên lẽ ra họ phải đối mặt với những rắc rối tương tự như nhau.
Trong bữa tiệc cũng không thấy cô có quá nhiều giao lưu với các gia tộc khác, thái độ không lạnh không nhạt.
Tần Nguyễn nheo mắt cười: “Hiện tại tôi không cần những mối quan hệ giao tiếp này, người nhà, con cái và Tam gia mới là những người mà tôi cần ưu tiên đế tâm.” Sau khi sinh con xong, cô cũng không thể thoát khỏi mấy chuyện giao tiếp rườm rà, phức tạp ấy. Bốn gia tộc lớn và sáu thế gia, mấy trăm năm nay đều không yên ổn. Không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn, tất cả mọi thứ đều không chạy khỏi hai chữ lợi ích. Đứa nhỏ quý giá như vậy, Tần Nguyễn tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn được.
“A!”