Có một lực rất mạnh giữ chặt lấy chân của anh ta. Anh ta hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Nhiều năm như vậy, tôi yêu cầu chính mình phải xứng với cô, nên bên người không hề có ong bướm gì cả, đây là tôi cho cô sự tôn trọng. Người của nhà họ Hoắc từ trên xuống dưới cũng tôn trọng cô, nhưng cô cho tôi cái gì? Một chiếc sừng cao ngất trên đầu! Vì nghĩ đến mối giao tình giữa hai nhà họ Hoắc và họ Tô, tôi mới không động vào cô, bây giờ cô còn chạy đến trước mặt tôi cầu xin cho Nam Cung Sưởng à.”
Hoắc Dịch Dung rửa tay, cầm lấy khăn lau trên giá. Ánh mắt Hoắc Dịch Dung hơi tối xuống, sâu trong đáy mắt của anh ta cuộn lên một tia nguy hiểm kỳ lạ.
Anh ta đến gần Tô Tĩnh Thư, rồi dùng cánh tay mảnh khảnh đẹp mắt nắm chặt lấy tóc của đối phương. Vừa nãy anh ta còn cho rằng Tô Tĩnh Thư không có đầu óc, vì nhà Nam Cung mà lại đi cầu cạnh anh ta, đúng là quá nghĩ quẩn.
Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ này của Tô Tĩnh Thư, rõ ràng giống như là bị Nam Cung Sưởng nguyền rủa vậy. Anh ta trầm giọng hỏi Tô Tĩnh Thư: “Cô thích Nam Cung Sưởng đến vậy cơ à?”
Thích? Hoắc Dịch Dung cau m7ày, anh ta quay đầu lại nhìn xuống người phụ nữ ở bên chân mình.
Đôi mắt anh ta hằn lên tia sáng lạnh lùng khát máu, đôi m2ôi mỏng khẽ hé mở: “Tô Tĩnh Thư, dáng vẻ bây giờ của cô thật sự làm cho người ta buồn nôn.” Những năm gần đây, họ lại sử dụng những thủ đoạn đó với nhà họ Hoắc và các gia tộc khác.
Nhưng Tô Tĩnh Thư vẫn không hề chần chừ mà dẫn đầu nhà họ Tô ủng hộ cho nhà Nam Cung. Còn có thích hay không, cô ta đã không thể đánh giá được nữa rồi.
Nhiều năm đi theo Nam Cung Sưởng khiến cả thể xác lẫn tinh thần của Tô Tĩnh Thư chỉ có thể nhìn thấy một mình gã. Sắc mặt của Hoắc Dịch Dung lộ ra một chút khác thường, nụ cười lạnh lẽo ở trên môi anh ta dần dần ngưng tụ trên khóe môi.
“Tô Tĩnh Thư, cô bị điên rồi phải không? Dùng toàn bộ nhà họ Tô để đổi lấy mạng một tên như Nam Cung Sưởng, cô có âm mưu gì hả?” Thứ mà ngay từ đầu đã không thuộc về cô ta, thì có dùng hết thủ đoạn để cưỡng ép, cuối cùng cũng là công cốc mà thôi.
Bao nhiêu năm qua nhà Nam Cung đã làm quá nhiều chuyện ác, vì để đạt được thứ họ muốn mà giết vô số người. Nhưng vì cái mạng của Nam Cung Sưởng mà người phụ nữ này lại muốn dùng toàn bộ nhà họ Tô để đổi, đúng là điên rồ.
Tô Tĩnh Thư nhìn chằm chằm vào Hoắc Dịch Dung. “Hừ!” Anh ta lạnh lùng hừ một tiếng, vô tình nói: “Đáng tiếc, đối với tôi mà nói, mạng của cô không đáng một đồng.”
Hoắc Dịch Dung giật mạnh chân khỏi tay Tô Tĩnh Thư, rồi lùi lại hai bước. Nhìn thấy rõ sự biến hóa trên nét mặt của anh, trong lòng cô ta lại nhen nhóm hy vọng.
“Nhị gia, liệu có thể đổi nhà họ Tô lấy mạng của Nam Cung Sưởng được không? Nhà họ Hoắc sẽ không lỗi trong cuộc mua bán này đâu, tôi chỉ cần anh ấy còn sống thôi!” Hoắc Dịch Dung nhìn thấy sự mờ mịt trong mắt Tô Tĩnh Thư, anh ta nắm tóc của cô ta và kéo lên khỏi mặt đất.
Tô Tĩnh Thư bị ép đứng ở trước mặt Hoắc Dịch Dung, vẻ mặt mê mang của cô ta được thay thế bằng sự đau đớn. Bây giờ cô ta quỳ gối ở trước mặt Hoắc Dịch Dung cũng chỉ là muốn cầu xin một người mà thôi.
Nam Cung Sưởng đã là chấp niệm của cô ta. “A!”
Tóc của Tô Tĩnh Thư bị giật lên, đau đến mức cô ta phải kêu lên. Hoắc Dịch Dung kéo mạnh về phía sau.
Tiếng nói trầm thấp vang lên bên tại Tô Tĩnh Thư: “Cô nhìn mình ở trong gương đi, có còn một chút khí chất đoan trang nào của con gái nhà thế gia không?” Bên trong giọng nói khẩn cầu hèn mọn của cô ta đã không còn sự không cam lòng trước đó, chỉ c7òn lại sự sợ hãi.
Sợ đối phương ngay cả con đường sống cũng không giữ lại cho Nam Cung Sưởng. Tô Tĩnh Thư bị Hoắc Dịch Dung ném đến bồn rửa mặt, giống như đang ném rác vậy.
Lực tay cũng rất mạnh, có thể nói là không hề thương tiếc. Dù gì nhà họ Tô cũng là một trong sáu thế gia.
Họ có vốn liếng hùng hậu mà không phải cánh nhà giàu bình thường trong giới có thể so sánh được. Không biết nhớ tới cái gì, gương mặt đoan trang nhưng rất chật vật của cô ta lộ ra vẻ giật mình.
Cô ta ngửa đầu, nhìn vào đôi mắt âm u tối đen của Hoắc Dịch Dung, quyết định hỏi: “Vậy còn nhà họ Tô thì sao?” Mỗi một chữ nói ra đều lạnh lẽ0o vô tình.
Sắc mặt Tô Tĩnh Thư thoắt cái trở nên tái nhợt. Không biết từ lúc nào, Nam Cung Sưởng đã thành chấp niệm của cô ta, là nỗi ám ảnh.
Đại sư ở chùa Nam Ấn từng khuyến cáo với Tô Tĩnh Thư rằng, người đó là duyên phận mà cô ta không thể cầu được, cũng là chướng ngại vật trên con đường phía trước của cô ta. Tô Tĩnh Thư bị buộc phải ngẩng đầu lên, cũng vì đau đớn mà trong mắt cô ta có ánh nước.
Đôi mắt u ám của Hoắc Dịch Dung quan sát tỉ mỉ Tô Tĩnh Thư, trong mắt anh ta chợt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. “Nhị gia, chỉ cầ1n có thể cứu Nam Cung Sưởng, muốn tôi bỏ ra cái giá gì cũng được!”
Tô Tĩnh Thư nằm bò trên mặt đất, dùng hai tay giữ chặt 2ống quần của Hoắc Dịch Dung. Anh ta từ trên cao nhìn xuống Tô Tĩnh Thư, ánh nhìn khinh miệt giống như đang nhìn con sâu cái kiến vậy.
Trong mắt Tô Tĩnh Thư chợt hiện lên một tia hoảng sợ, trong lòng cô ta có một loại lo lắng bất an khó tả. Sau khi cô ta đứng lên, Hoắc Dịch Dung cũng không thả tay ra mà kéo tóc Tô Tĩnh Thư đi vào phòng tắm trong phòng ngủ.
“Rầm!” Cường độ trên tay Hoắc Dịch Dung không những không nhẹ hơn, thậm chí còn tăng thêm lực.
Như thể anh ta muốn dùng loại đau đớn này để Tô Tĩnh Thư khôi phục lại lý trí và sự tỉnh táo. Vừa nghe thấy cái từ này, ánh mắt Tô Tĩnh Thư trở nên mờ mịt.
Bao nhiêu năm qua cô ta vẫn luôn đuổi theo bước chân của Nam Cung Sưởng. “Tôi dùng nhà họ Tô để đổi lấy mạng của Nam Cung sướng thì sao?”
Cuộc mua bán này đối với nhà họ Hoắc mà nói đúng là không lỗ, thậm chí có thể nói là như hổ thêm cánh. Bên trong cặp mắt lo sợ không yên kia của cô ta có một chút ánh sáng.
Sự biến hóa này của Tô Tĩnh Thư khiến Hoắc Dịch Dung không khỏi nhíu mày. Tô Tĩnh Thư nhìn vào trong gương thấy mình trông vô cùng chật vật, sắc mặt thấp thỏm lo âu, bởi vì đau đớn mà gương mặt vặn vẹo, khiến cô ta không dám nhìn thắng.
Người phụ nữ trong gương là cô ta à? Hoắc Dịch Dung nở nụ cười nửa miệng nhìn về phía Tô Tĩnh Thư, giọng nói lạnh bằng của anh ta như có dao: “Thế nếu muốn cứu Nam Cung Sưởng, phải dùng mạng của cô đổi vào thì sao?”
“Được!” Tô Tĩnh Thư không hề do dự gật đầu. Hoắc Dịch Dung nới lỏng tay ra, anh ta bước lên trước, đứng ở bên cạnh Tô Tĩnh Thư mà rửa tay.
Một giọt nước bắn lên hàng mi hơi cong, đôi mắt của Hoắc Dịch Dung khẽ run lên. Tần Nguyễn cũng từng nói với cô ta rằng, mọi vật trên thế gian này đều có nhân quả, luân hồi, tất cả mọi thứ trên thế gian này khó trốn thoát khỏi định mệnh của nó, dù làm thiện hay làm ác, phúc hay họa đều phụ thuộc vào nó.
Mọi sự không thể cưỡng cầu, phúc đức của cô ta cũng không thể chịu đựng được việc tiêu hao và bảo cô ta tự giải quyết cho tốt. Bàn tay nắm lấy ống quần của Hoắc Dịch Dụng càng dùng sức thêm, không chịu buông ra.
Cô ta lại lên tiếng cầu xin: “Nhị gia, Nam Cung Sưởng không thể chết được, xin ngài hãy tha cho anh ấy một mạng đi.” Anh ta chậm rãi lau tay, ngước mắt lạnh lùng liếc nhìn Tô Tĩnh Thư: “Tôi thật sự muốn mở đầu của cô ra để nhìn xem bên trong có cái gì?”
“Tôi không thích anh, anh cũng không thích tôi, cần gì phải cưỡng ép ở bên nhau chứ.”