Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 551: Khi sống một mình, tam gia bắt đầu nhớ nguyễn nguyễn



Đôi môi trắng bệch như tờ giấy của Tô Tĩnh Thư khẽ run lên.

Trên khuôn mặt tái nhợt của cô ta miễn cưỡng nở một nụ cười kgượng gạo. Bên trong biệt thự nghỉ dưỡng Hương Tạ.

Hoắc Vân Tiêu tỉnh dậy trong căn phòng quen thuộc.
Tô Tĩnh Thư cúi đầu: “Xin Nhị gia thương tình, tha thứ cho tôi.”

“Nếu ở lúc xảy ra chuyện cô đến xin lỗi tôi, chưa biết chừng tôi sẽ cân nhắc mà tha thứ cho cô. Còn giờ à? Muộn rồi!”
Mọi hành động hấp tấp của nhà họ Tô bây giờ cũng chỉ là cái cớ để nhà họ Hoắc tiêu diệt hết cả đôi mà thôi.

Kiểu lấy trứng chọi với đá thế này, đổi lấy chỉ là tự chịu diệt vong.
Nếu không cô ta sẽ không cúi đầu xin lỗi anh ta.

Tô Tĩnh Thư nắm chặt hai tay thành nắm đấm: “Nhị gia, Nam Cung Sưởng không thể chết được, nếu không tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Hoắc Khương cung kính nói: “Mọi việc đã giải quyết xong ạ.”

“Bên anh cả và anh hai tôi có tin tức gì không?”
Hoắc Dịch Dung dựa người vào bồn rửa mặt, hai chân bắt tréo, lạnh lùng nhìn Tô Tĩnh Thư.

Anh ta biết chắc chắn người phụ nữ này còn lại để nói.
Ông ta quay mặt về phía Hoắc Vân Tiêu: “Tam gia, ngài có khỏe hơn được chút nào không ạ?”

Hoắc Vân Tiêu nhíu mày, anh không trả lời mà hỏi: “Bên Nội Các thế nào rồi?”
Gương mặt của cô cho dù là thẹn thùng hay tức giận thì đều sẽ hơi ửng hồng lên.

Vệt hồng kia sẽ lan từ gò má đến khóe mắt và lông mày, khiến cô trở nên rất quyến rũ.
Tô Tĩnh Thư trợn to mắt không tin nổi.

“Ý của anh là?”
Ngay sau đó, thuộc hạ của nhà họ Hoắc bước vào và làm động tác mời Tô Tĩnh Thư.

“Tô tiểu thư, kế tiếp Nhị gia còn có chuyện phải làm, xin mời cô.”
Hoắc Dịch Dung rũ mắt xuống nhìn cánh tay Tô Tĩnh Thư đang lôi kéo ống tay áo của mình, anh ta cau chặt mày, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.

Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như dao đâm vào người Tô Tĩnh Thư: “Cô là người thông minh, đừng để những thứ tình cảm tưởng chừng như kinh thiên động địa, nhưng thực chất lại chẳng đáng một đồng kia làm ảnh hưởng đến lý trí của mình!”
“Tô Tĩnh Thư, nếu cô muốn ở lại cũng được thôi, tôi nghe nói ở một số phương diện Nam Cung Sương thích tìm kiếm mấy trò kích thích mới lạ lắm. Mà tôi thì lại là người tương đối tò mò với những thứ mới mẻ, cũng muốn thử một chút cảm giác khi quất roi chà đạp người khác nó sẽ như thế nào.”

“Đương nhiên, tôi chỉ là người mới thôi nên có thể sẽ bị ngượng tay, nhưng tôi cam đoan là cô sẽ sống, có điều tôi không thể đảm bảo sau đó cô có thể đứng thẳng mà rời khỏi đây được hay không thôi!”
Nhờ có khí tràng dồi dào ở biệt thự mà anh ngủ được mấy tiếng liền.

Sau khi tỉnh dậy, cảm giác khô nóng trong cơ thể biến mất.
Hoắc Dịch Dung hoàn toàn không mềm lòang.

Anh ta thản nhiên ném chiếc khăn lau lên bồn rửa mặt, sau đó đút hai tay vào túi quần, thái độ cao ngạo.
Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, loại lạnh giá xâm nhập tận xương tủy này dần dần thấm vào cơ thể.

Tô Tĩnh Thư bị sốc ngay tại chỗ, cô ta chậm rãi thu lại bàn tay đang nắm ống tay áo của Hoắc Dịch Dung.
Toàn thân cô tỏa ra sức hấp dẫn, dùng hai từ gợi cảm để hình dung thì đúng là không gì thích hợp bằng.

Sự mâu thuẫn giữa ngây ngô và thành thục, tạo nên nét gợi cảm cực kỳ mê người cho Tần Nguyễn.
Hoắc Dịch Dung ở đầu bên kia nhanh chóng bắt máy.

“Em ba à, em thấy khá hơn chưa?”
Tô Tĩnh Thư thở một hơi thật dài, cô ta cắn răng, hỏi: “Nam Cung Sưởng thật sự không có đường sống ư?”

“Mấy chục năm trước nhà họ Hoắc từng khởi động hành động cấp A, lúc đó cả tôi lẫn cô đều chưa ra đời. Từ trước đến nay nhà họ Hoắc luôn dùng nhân đức khiến người phải nể phục, trên tay chúng tôi sẽ không nhiễm máu tươi của các gia tộc khác. Những hành động của nhà Nam Cung còn chưa tạo thành thảm họa, nên tất nhiên cũng sẽ không dễ dàng lấy mạng của bọn họ. Tôi không biết cô nghe từ đầu được tin Nam Cung Sưởng chắc chắn phải chết.”
Thấy vậy, Hoắc Dịch Dung lộ ra vẻ hài lòng.

Anh ta cởi áo khoác, tiện tay ném xuống sàn phòng vệ sinh rồi sải bước ra ngoài.
Giọng của anh ta có phần xúc động.

Tô Tĩnh Thư đuổi theo: “Nhị gia, anh nói rõ ràng ra đi!”
Hoắc Dịch Dụng cười nhạt, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

Giọng anh ta hời hợt, nhưng ẩn chứa sát khí: “Mặc kệ cô nói thật hay giả, thì nhà họ Tô cũng chẳng là cái gì với nhà họ Hoắc cả. Tô Tĩnh Thư à, tôi khuyên cô đừng tự tìm đường chết, tôi dám cam đoan chỉ cần nhà họ Tô có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào, đều sẽ bị nhà họ Hoắc giết chết từ trong trứng nước.”
“Cô uy hiếp tôi?” Đôi mắt âm u của Hoắc Dịch Dung lập tức trở nên sắc bén.

Tô Tĩnh Thư ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hoắc Dịch Dung: “Không phải là uy hiếp, tôi nói thật.”
Tô Tĩnh Thư còn muốn nói tiếp thì trên môi Hoắc Dịch Dung đã nở một nụ cười tà ác.

Ánh mắt bắt bẻ của anh ta nhìn từ đầu đến chân Tô Tĩnh Thư, bỗng anh ta bật cười thành tiếng, trên mặt cũng lộ vẻ trêu tức.
Tô Tĩnh Thư nghiến răng, trừng mắt nhìn tay thuộc hạ không còn cung kính với mình như trước kia nữa, trong lòng cô ta dâng lên một cảm giác khó tả.

Đôi giày trên chân Tô Tĩnh Thư giậm mạnh xuống sàn, cô ta rời đi mà không còn chút dáng vẻ đoan trang tao nhã nào.
Hoắc Dịch Dung đứng thẳng dậy, thong dong bước ra khỏi phòng vệ sinh.

“Tôi chẳng có ý gì cả. Tô Tĩnh Thư, hiện giờ tôi không muốn nhìn thấy cô, cút đi!”
Trông cô ta vẫn kiêu ngạo như vậy, nhưng thực ra bước chân luống cuống, có thể nói là chạy trối chết.

Ban đêm.
Nhà họ Tô đương nhiên không thể so được với nhà họ Hoắc.

Bây giờ nhà Nam Cung đã bị xóa sổ, nhà họ Tô lấy cái gì để chống lại nhà họ Hoắc đây.
Anh đến bên giường, cầm lấy chiếc điện thoại đã tắt tiếng đặt trên tủ đầu giường.

Nhìn thấy thông báo có cuộc nhỡ, anh bèn gọi lại.
Hình ảnh Tần Nguyễn xuất hiện ở trong đầu Tam gia là từng hành động cử chỉ đều vô cùng quyến rũ.

Ý thức được tâm trí mình đang phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát được, Hoắc Vân Tiêu nhẹ nhàng lắc đầu, xua đi những hình ảnh đó.
“Đại gia vẫn còn ở trong Nội Các hỗ trợ ngài Lục làm việc. Nhị gia thì có gọi điện thoại tới, biết ngài đang nghỉ ngơi nên dặn khi nào nghi tỉnh dậy thì gọi điện thoại lại cho ngài ấy ạ.”

Hoắc Vân Tiêu vuốt mi tâm: “Anh hai tôi có nói là có chuyện gì không?”
Giống như thiếu một cái gì đó.

Trong đầu anh hiện ra gương mặt nhỏ nhắn vừa ngây thơ vừa quyến rũ của Tần Nguyễn.
Hoắc Dịch Dung bỗng quay người, ánh mắt của anh ta lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Tô Tĩnh Thư.

“Sau này, nếu nhà họ Tô biết an phận thì có thể kê cao gối ngủ, nhưng nếu muốn làm con thiêu thân giống nhà Nam Cung, thì kết cục bây giờ của bọn họ cũng sẽ là kết cục sau này của nhà họ Tô đấy.”
“Nhị gia, tất cả những sai lầm trong quá khứ đều là lỗi của tôi. Tôi có lỗi với anh, tôi không nên làm cho acnh khó xử.”

“Lúc này mới biết nói xin lỗi à, thế trước đó cô làm cái gì!”
Không khí trong căn phòng khiến anh cảm thấy ngột ngạt, anh nhanh chóng đứng dậy, ra khỏi phòng.

Hoắc Khương đang canh giữ ở ngoài cửa, nhìn thấy chủ nhân từ trong nhà đi ra.
Hoắc Khương: “Nhị gia không nói, nhưng tôi nghe nói là buổi chiều hôm nay, Tô tiểu thư đến nhà họ Hoắc xin gặp Nhị gia ạ.”

Bàn tay của Hoắc Vân Tiêu hơi khựng lại, sau đó anh xoay người đi về phía phòng ngủ.
Không đợi Tam gia lên tiếng, giọng nói lo lắng của Hoắc Dịch Dung đã vang lên.

Tầm mắt của Hoắc Vân Tiêu đột nhiên trở nên mơ hồ.

Anh cau mày lắc đầu, cố gắng làm rõ tầm nhìn của mình.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.