Dù cho t1huật cấm nói đã được giải, đối phương cũng không biết gì cả.
Giọng nói của người tài xế đầy tuyệt vọng, đau đớn, bất lực, t2hỉnh thoảng có chút điên loạn nữa. Hai vị sứ giả Hắc Bạch đang đứng ở trước mặt nên ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, phải cố hết sức giữ được lý trí.
Tài xế lái xe taxi đứng tại chỗ, ông ta dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Tần Nguyễn, tiếng nói hèn mọn: “Cô gái à, giúp tôi, làm ơn giúp tôi với, đừng để cho người ta thông báo cho gia đình tôi, đừng để họ biết rằng tôi đã chết. Con gái tôi sắp thi đại học rồi, thành tích của nó tốt như vậy, tôi không thể hại nó! Tôi không thể hại nó được.”
Mắt ông ta chảy xuống huyết lệ, VÌ cảm xúc quá kích động mà nói một lèo, khóe môi khẽ nứt ra, có màu đỏ sẫm chảy ra từ trong miệng ông ta. Đối phương có thể nhìn thấy ông ta thì chưa biết chúng có thể giúp ông ta.
Nhưng khi ô0ng ta mở miệng cầu cứu, Tần Nguyễn lại tỏ vẻ thờ ơ.
Hơn nữa, lúc cô nói chuyện với người khác, ông ta cũng không thể nghe thấy được. Người tài xế bị hất ra, cách Tần Nguyễn khoảng hai mét.
Sát khí lạnh lẽo trên người ông ta ngày càng đậm, con người trong mắt dần đỏ lên.
Giống như sắp không khống chế nổi mà hóa cuồng, biến thành quỷ oán. Tần Nguyễn có thể được Minh Vương coi trọng, điều này cho thấy thân phận của cô rất đặc biệt.
Hôm nay có anh ta ở đây, tất nhiên là không cho phép bất cứ ma quỷ nào được chạm vào người của cô.
Trên người của quỷ vừa mới chết có oán khí và sát khí rất mạnh, dù cho Tần Nguyễn có lực Minh Thần bảo vệ thì cũng khó tránh khỏi nổi lên và chạm. Đến lúc này ông ta mới hiểu được người và quỷ khác biệt.
Nhưng ông ta đâu thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục cầu cứu.
Trong nhà ông ta có đứa con gái, nếu bị chết oan uổng như thế này cũng có nghĩa là gia đình của ông ta sẽ tan. Khuôn mặt vô cảm của sứ giả Bạch Vô Thường tái nhợt, anh ta dùng đôi mắt âm u nhìn chằm chằm vào người tài xế.
“Có chuyện gì thì nói đi, đừng động tay động chân”
Giọng nói của anh ta khàn khàn lạnh lẽo, sát khí đến từ Minh giới phóng ra quanh người khiến cả con người lẫn ma quỷ nhìn thấy đều run rẩy. Người tài xế lái xe taxi dừng nói, ông ta không thể tin được mà nhìn về phía Tần Nguyễn.
Thậm chí còn không để ý đến chuyện hai vị sứ giả Hắc Bạch vẫn còn đứng ở đó mà thoắt cái đã bay tới trước mặt Tần Nguyễn
Ông ta vươn tay muốn chạm vào cánh tay của Tần Nguyễn, nhưng lại bị sứ giả Bạch Vô Thường cách gần nhất quơ tay áo đánh bật ông ta ra ngoài. Dáng vẻ này thực sự quá dữ tợn và kinh khủng, khiến người ta dựng tóc gáy, ớn lạnh xương sống.
Tần Nguyễn không sợ hãi, nhưng cảm thấy hơi buồn nôn, đây chỉ là phản ứng sinh lý thôi.
Cô kìm nén cơn buồn nôn đang cuộn trào trong bụng, lông mày nhíu chặt lại.
Người tài xế chảy ra huyết lệ là vì nỗi chấp niệm của ông ta đối với gia đình và con gái.
Vẻ mặt của Tần Nguyễn trở nên nghiêm túc, cô chân thành nói: “Tôi có thể giúp chú, nhưng không chắc có còn kịp hay không? Cô lấy điện thoại di động ra.
“Cảm ơn, cảm ơn!”
Tài xế taxi vội vàng gật đầu nói lời cảm ơn, ánh mắt của ông ta đầy cảm kích.