Tóm lại là muốn bắt c1óc em gái của anh ta chứ gì? Lần này, sự thù địch của ba cha con nhà họ Tần đối với anh nhanh chóng tiêu tan, tất cả cùng vây quanh Tần Nguyễn hỏi han ân cần.
trong mắt họ, không có gì có thể quan trọng hơn sức khỏe của Tần Nguyễn. Phụ nữ đang mang thai 7mà tâm trạng không vui sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cơ thể, câu này có thể coi là một lời cảnh báo đầy ẩn ý.
“Cái gì?!” Tối hôm qua cô ngủ khá sớm nên chưa kịp khơi thông hai luồng khí đang quấn lấy nhau trên người Hoắc Vân Tiêu.
Hôm nay trong sắc mặt anh rõ ràng tái nhợt hơn nhiều, sinh khí trong cơ thể lại một lần nữa bị hắc khí nuốt chửng. Tam gia hỏi: “Anh ta đang ở đâu?”
“Cục hình sự ạ, ngài Lục Hàn nói sẽ đợi ngài ở quán trà bên cạnh” “Thiếu máu r0ất có hại cho phụ nữ mang thai, nếu trong thời gian mang thai mà điều dưỡng không tốt, thì sau này tình trạng thiếu máu sẽ càng nặng hơn, không chỉ ảnh hưởng xấu đến em bé mà còn có tác hại lớn đối với cơ thể người mẹ”
Hoắc Vân Tiêu kịp thời bổ một dao. Chỉ một câu nói thôi mà khiến sắc mặt Hoắc Vân Tiêu lập tức chìm xuống.
Có chuyện gì vậy nhỉ, tại sao ai cũng muốn nhắm vào cô bé nhà anh. Đồng tử trong mắt Hoắc Chi đột nhiên co lại, cô ta vô thức đưa điện thoại đến trước mặt chủ nhân.
Nhị gia: [Em ba mau tới đây, có việc liên quan đến em dâu.] “Anh vừa nhận được điện thoại và có việc phải đi ngay, buổi tối anh đến đón em được không?”
“Vâng” Tần Nguyễn gật đầu đồng ý. Hoắc Tam gia đi đến trước mặt người nhà họ Tần, anh nói bằng giọng áy náy: “Hôm nay con vội vàng đến thăm nhà nên không chuẩn bị kỹ càng, mong cha vợ và hai anh vợ đừng trách”
“Ai là anh vợ của anh!” Tần Muội xù lông. Hoắc Chi bước lên trước đứng ở bên cạnh Hoắc Vân Tiêu, cô ta thấp giọng bẩm báo: “Chủ nhân, Nhị gia gọi điện thoại đến nói rằng ngài Lục Hàn muốn gặp ngài ạ”
Tam gia hơi ngạc nhiên, ánh mắt cũng tối xuống: “Con trai trưởng của nhà họ Lục?” Lúc trước dù cho gia chủ của nhà họ Lục kiên quyết phản đối, cũng không thể ngăn cản được hành động và quyết tâm của con trai.
Quan hệ giữa hai nhà Hoắc và Lục không xa không gần, đối phương đã đường hoàng mời anh gặp mặt thì chắc hẳn là có chuyện. “Vâng”
Hoắc Chi cung kính đáp lại. Đừng có mơ!
Đôi môi mỏng của Hoắc Vân Tiêu khẽ hé mở, anh cất giọng nhẹ nhàng: “Nguyễn Nguyễn mang thai2 nhưng sức khỏe không được tốt lắm, bị thiếu máu nhẹ, tốt hơn hết có một số việc mọi người đừng làm cho cô ấy khó xử” “Sao lại thiếu7 máu?!”
Hai anh em nhà họ Tần cùng đồng thanh. Tần An Quốc thì nhíu mày nhìn Tần Nguyễn, trên mặt đầy vẻ tự trách: “Nguyễn Nguyễn, c2huyện gì xảy ra vậy?”
Tần Nguyễn lại không để ý mà trấn an ông: “Không phải chuyện gì lớn đầu ạ, ba không cần lo lắng.” Rõ ràng là anh ta bằng tuổi với Tần Nguyễn, tên già khó ở trước mắt này nhiều tuổi hơn anh ta rất nhiều. Trong lòng Tần nhị thiếu rất chế Tam gia.
Nụ cười trên môi Hoắc Vân Tiêu không thay đổi, anh dịu dàng nhìn Tần Nguyễn. Đúng lúc này, điện thoại di động của Hoắc Chi đổ chuông, có người gửi tin nhắn cho cô ta.
Hoắc Chi mở điện thoại, những dòng chữ trên màn hình đập vào mắt cô ta. Hoắc Vân Tiêu lại hỏi: “Anh hai tôi đang ở cùng với anh ta?”
“Vâng.”