Hoắc Vân Tiêu mặc kệ sự phản đối của mấy 1cha con nhà họ Tần, anh nhẹ gật đầu với mọi người và cất giọng nói êm dịu như rượu: “Buổi tối gặp lại”
Nói rồi quay người rời2 đi. Tần Muội hạ giọng nói nhỏ: “Nguyễn Nguyễn à, nhà họ Tần chúng ta ở thủ đô tuy cũng có chút thực lực đấy, nhưng nếu em thật sự muốn làm thịt Hoắc Tam gia, nhà chúng ta không gánh nổi cho em đâu.”
Hay lắm, đến cả các vấn đề cần cân nhắc đằng sau cũng đã nghĩ đến rồi cơ đấy. Mặt mũi Tần Nguyễn đầy vẻ bất đắc dĩ, cô đành giải thích: “Ý của em là đời này em chỉ kết hôn với Hoắc Tam gia, bọn em đã làm đăng ký kết hôn rồi thì sẽ không ly hôn”
Cô cũng không cho phép ly hôn. Trong lòng Hoắc Vân Tiêu biết rõ ba cha con nhà họ Tần không hoan nghênh mình.
Mà điều này không thể biến mất tr7ong một thời gian ngắn được. Nhưng anh cũng không vội, Tần Nguyễn đã là người của anh rồi, tại sao phải sợ bọn họ phản đối hay ngăn c7ản chứ. Có một số việc hăng quá lại hóa dở, anh có đầy đủ kiên nhẫn.
Hoắc Tam gia tới vội vàng, đi cũng nhanh chóng, thoạt nh2ìn có vẻ thật sự có việc. Động tác trên tay Hoắc Chi thoáng dừng lại, cô ta đang do dự không biết có nên nói mấy câu này của Tần nhị thiếu cho Tam gia nghe không.
Mà câu nói tiếp theo của Tần Nguyễn đã xua tan sự do dự của cô ta.
“Anh hai, cả đời này em sẽ không bao giờ ly hôn, chỉ có góa chồng” kiếp trước bên cạnh Hoắc Tam gia không có ai làm bạn cả, đến lúc chết anh cũng ở bên cạnh cô và con.
Cô làm sao có thể phụ lòng của anh được.
Đã như vậy, cả đời này cô muốn được làm bạn với anh đến già. Hoắc Chi nghe lén ở bên cạnh, vẫn điềm nhiên như không có việc gì mà tiếp tục dọn dẹp đồ ở trên bàn.
Lúc này, trên lầu có rất nhiều tiếng động ồn ào.
Tiếng rất lớn, giống như cố tình tạo ra. Tần Nguyễn nổi tiếng hung tàn ở khu tây, không phải bọn họ không biết.
Nếu dựa theo tính tình lúc trước của cô, thì việc này đúng là có thể làm được. “Khụ khụ..”
Tần đại thiếu họ một tiếng, kéo cánh tay của ông Tần. Khá lắm, cô vừa thốt ra câu này, đừng nói là Hoắc Chi không còn cách nào giữ vững được gương mặt lạnh như tiền, mà ngay cả người nhà họ Tần cũng đều sợ ngây người.
Tần An Quốc thận trọng nói: “Nguyên Nguyễn à, chúng ta có thể không cần cực đoan như vậy được không?
Ông cho rằng con gái đang bất mãn với Tam gia, rất có thể sẽ vụng trộm cắt cổ người ta. Tần Muội tức giận đến mức đỉnh đầu sắp bốc khói.
Anh ta đã nhiều lần nói chuyện với Hoắc Vân Tiêu, nhưng đối phương lại thờ ơ, thế là quá coi thường anh ta rồi.
Nhưng Tần nhị thiểu cũng không nghĩ xem những lời mình nói vừa rồi, có câu nào mà không giẫm vào ranh giới cuối cùng của Tam gia đầu. Khi mọi người nhìn lại, họ thấy Hàn Nhàn đang xách một chiếc vali lớn, mặt không biểu cảm gì đi xuống lầu.
Bà ta xuống rất chậm, gương mặt vì tức giận và oán hận mà trở nên vặn vẹo.
Cặp mắt u ám kia nhìn thẳng vào người nhà họ Tần.
Hàn Nhàn đợi một lúc vẫn không có ai lên tiếng, bà ta đành cắn răng kéo vali hành lý rời đi.
“Chờ một chút!”
Tần Nguyễn lạnh lùng lên tiếng ngăn cản.