Cả một đám thần thú và hung thú ở đây đều có tuổi thọ sánh ngang 2với trời đất, cuộc sống của họ trôi qua rất buồn chán, đột nhiên xuất hiện một A Nguyễn của tộc Hồ có tính tình không sợ trời không sợ đất, qu7ậy cùng bọn họ, giúp bọn họ vui vẻ thì tất nhiên bọn họ cũng ngầm chiều chuộng cô rồi. Cho đến khi sắc trời trở nên tối mịt, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Tiêu Vân Sâm, Trường Uyên, Lam Án, Tống Tình và Dung Mộng Lan.
Đến tận đêm khuya Dung Mộng Lan mới bước ra khỏi căn biệt thự. Cùng Kỳ không nỡ để tiểu công chúa bị thương nên lần nào cũng bị quất cho tơi tả. A Nguyễn quanh năm đánh nhau với đám thần thú thượng cổ nên sức chiến đấu cũng tăng lên, cuối cùng, ý nghĩ theo đuổi của Cùng Kỳ thay đổi, hắn bị đánh đến sợ, sau này hắn càng giống như chiều em gái mà chơi đùa cùng A Nguyễn hơn.
Những thần thú khác có cảm tình với A Nguyễn, cũng bởi vậy mà rút lui. Những thần thú khác cũng lên tiếng theo: “Chúng tôi đã chứng kiến A Nguyễn trưởng thành, bao nhiêu năm qua cô ấy cũng mang đến niềm vui cho chúng tôi, cho dù cô ấy không hiểu chuyện thì cũng là do tất cả mọi người chiều cô ấy mà ra, bây giờ Thần Quân nói xin lỗi nghe khách sáo quá.”
Cũng có người than thở: “Cô bé hấp ta hấp tấp năm xưa bây giờ phải lập gia đình, cũng không biết là được lợi cho kẻ nào nữa.” Một kẻ tính khí0 nóng nảy, yêu rượu như mạng như Cùng Kỳ mà năm đó còn từng tán tỉnh A Nguyễn.
Khi đó A Nguyễn vẫn còn ngốc nghếch, không hiểu chuyện tình yêu nam nữ nên hai người gần như là nước đổ đầu vịt, cứ mỗi lần gặp là đều ra tay đánh nhau. Hoắc Dịch Dung cũng không định ôm cây đợi thỏ, anh ta trực tiếp ra lệnh cho ám vệ mang người về nhà họ Hoắc, anh ta muốn đích thân moi được từ miệng Dung Mộng Lan tất cả những gì mà anh ta muốn biết.
... Anh ta vừa rời đi không bao lâu, thì tin tức Đại thiếu gia của nhà họ Dung xuất hiện đã đến tai Hoắc Dịch Dung.
Theo thông tin từ ám vệ truyền đến, Dung Mộng Lan xuất hiện một mình ở khu bắc, bên cạnh không có bóng dáng của Tống Tình. Gương mặt trắng quá mức của Bạch Trạch lộ ra vẻ suy tư: “Thế thì tốt.”
Những người khác ở xung quanh cũng âm thầm gật đầu. Bây giờ Tần Nguyễn còn chưa khôi phục lại thân phận, ký ức không được đầy đủ, nhưng chung quy lại thì cô vẫn là công chúa Hồ tộc.
Nếu dùng nghi thức hôn lễ truyền thống thì rõ ràng là để thiên đạo tán thành cuộc hôn nhân này, vậy thì vận mệnh tương lai của hai người cho dù có đầu thai chuyển kiếp cũng không thể chia cắt. Vẻ mặt của Tiêu Vân Sâm ôn hòa hơn rất nhiều, đôi mắt anh ta hơi cong lên, anh ta cất giọng nói trầm thấp khoan thai: “Khi A Nguyễn còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, với tư cách là anh trai của con bé, hôm nay tôi thay mặt con bé nói lời xin lỗi với các đại gia tộc.”
Anh ta là anh trai nên biết rất rõ những gì A Nguyễn đã làm năm xưa. Bây giờ những người này có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước mà cùng nhau tụ tập ở đây, anh ta cũng nên bày tỏ lời xin lỗi đến muộn ngàn năm. Đúng là hoang đường, làm mất thân phận công chúa của Hồ tộc Đồ Sơn.
Dung Mộng Lan yêu tất cả những thứ đẹp đẽ trên đời và A Nguyễn đã từng là một trong những người mà anh ta cho rằng là đẹp nhất, dù không thể sở hữu, nhưng ngày ngày được ngắm nhìn cũng thấy rất vui. Tiêu Vân Sâm nhìn về phía người hỏi, bàn tay nắm lan can siết chặt, anh trầm giọng nói: “Đúng là như thế, người kia chính là người mà lúc trước A Nguyễn thích.”
Anh biết mình nói ra sẽ để lộ rất nhiều tin tức làm cho người ta nghi ngờ. Dung Mộng Lan chẳng hề để tâm, trong đầu anh ta thoáng hiện lên ký ức Hoắc Nhị gia mang Tống Tình đi ở quán bar vào tháng trước, trong đôi mắt uyên ương mông lung kia hiện lên ánh sáng trêu tức.
Anh ta không phản kháng, để yên cho ám vệ đưa mình vào biệt thự của nhà họ Hoắc. Bọn họ da dày thịt béo, có bị quất mấy roi cũng7 chỉ là gãi ngứa mà thôi, nhưng với thân phận và địa vị của bọn họ, rất ít người dám quất bọn họ.
Ngoại trừ bà cô Đồ Sơn kia ra.
<2br>A Nguyễn của Hồ tộc ngoài việc tính tình quá ngang bướng thì các phương diện khác vẫn khiến người ta rất yêu thích. Dung Mộng Lan bị chặn lại ở ngay trước cửa nhà, anh ta biết có người đang âm thầm theo dõi mình, nhưng vì thấy họ không có sát khí nên cũng không để ý.
Bây giờ những người này lộ diện, chỉ cần nhìn trang phục của bọn họ và hoa văn gia huy trên bộ quần áo huấn luyện, thì biết bọn họ là ám vệ của nhà họ Hoắc. Bạch Trạch cau mày, ngửa đầu nhìn Tiêu Vân Sâm đang đứng ở trên lầu và trầm giọng hỏi: “Tiểu công chúa cam tâm tình nguyện sao?”
Tiêu Vân Sâm dùng thời gian ngắn ngủi để nhớ lại dáng vẻ khi Tần Nguyễn ở bên cạnh Hoắc Vân Tiêu, thái độ ỷ lại và yêu thích của cô đối với người kia, anh ta khẽ thở dài: “A Nguyễn rất bướng bỉnh, đã quyết định cái gì thì có tám ngựa cũng không kéo lại được, nếu con bé có một chút miễn cưỡng nào thì hôm nay tất cả mọi người đã không có mặt ở đây rồi.” Họ vẫn nhớ trận đại chiến ngàn năm trước.
Cái chết của A Nguyễn năm xưa có liên quan đến vị kia ở Phong Đô, không ai biết nội tình như thế nào, nhưng nghe đồn là ân oán tình thù gì đó. Anh ta vừa nói như vậy, có người đã bày tỏ thái độ.
Bạch Trạch toàn thân trắng như tuyết, đến tóc và lông mày cũng trắng, anh ta nhướng mày, nói đùa: “Tính tình của tiểu công chúa thẳng thắn như vậy rất hiếm có, hơn nữa cô ấy còn rất dễ mến, tôi rất sẵn lòng chơi với cô ấy.” Dung Mộng Lan, kẻ biết chuyện gì đang xảy ra, nghĩ đến mối quan hệ yêu hận dây dưa giữa Tần Nguyễn và Hoắc Tam gia, mà gân xanh ở Thái Dương nảy lên.
Tiểu công chúa coi trời bằng vung của Hồ tộc, ngàn năm trước không biết vì sao lại ngã xuống, rồi khi tái xuất hiện thì lại sinh con dưỡng cái cho một con ma ốm sắp chết sớm ở Nhân giới, hai người thậm chí còn chưa tổ chức hôn lễ. Thấy mọi người đã không còn nghi vấn gì nữa, Tiêu Vân Sâm liền sắp xếp công việc cho hôn lễ. Điều đầu tiên anh là yêu cầu mọi người không được để lộ nguyên hình của mình vào ngày diễn ra lễ cưới, mọi việc cứ làm theo lễ nghi và mặc trang phục của thời đại này.
Từng mệnh lệnh được đưa ra, những người nhận lệnh lần lượt rời đi, khiến phòng khách đông đúc dần trở nên vắng vẻ. Đêm đã khuya, tòa nhà nhỏ nơi Hoắc Dịch Dung ở vẫn sáng đèn.
Trên người anh ta mặc một bộ áo ngủ bằng lụa, thắt lưng buộc lỏng lẻo, để lộ khuôn ngực gợi cảm đầy khiêu khích, đôi tay trắng trẻo thon dài được bảo dưỡng cẩn thận đang lắc ly rượu đỏ, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa phòng khách.
Lúc Dung Mộng Lan bị đưa vào phòng khách của căn biệt thự, anh ta nhìn thấy Hoắc Nhị gia đang tỏa ra hơi thở lười nhác khi ở nhà.