Dung2 Mộng Lan ngả người ra phía sau, thoải mái dựa vào ghế sô pha, anh ta thản nhiên nói: “Ồ? Không biết là chuyện gì khiến Hoắc Nhị gia mất ngủ cả7 đêm?”
Miệng anh ta nói hùa theo, nhưng trong lòng đã chắc chắn rằng việc này có liên quan đến Tống Tình. Hoắc Dịch Dung vắt tréo chân, thay đổi tư thế ngồi, anh ta giơ đầu ngón tay mảnh khảnh gảy nhẹ vải ở phần đùi của bộ áo ngủ, vẻ mặt không thay đổi, anh ta nói: “Theo tôi được biết, kể từ khi Tống Tình được đưa đến nhà họ Hoắc, chưa hề quen biết gì với anh, mối quan hệ mật thiết hiện giờ giữa hai người cũng mới chỉ bắt đầu từ tháng trước lúc ở quán bar.”
Thấy tư thế ngồi của anh ta thay đổi, Hoắc Khương đứng ở gần đấy giống như nhận được tín hiệu nào đó nên dẫn người của mình đến gần Dung Mộng Lan.
Dung Mộng Lan dường như không ý thức được nguy hiểm sắp ập tới, vẫn ung dung ngồi, thậm chí còn chống tay lên trán, cười nửa miệng nhìn Hoắc Dịch Dung. A Tình là một đóa hoa ăn thịt người thành tinh, vừa hung tàn vừa bá đạo, thế mà lại bị Hoắc Dịch Dung coi như lũ mèo yếu ớt kia, cho dù là yêu tinh mèo cũng không địch lại được một phần trăm sự hung hãn của A Tình.
Dung Mộng Lan rất cố gắng nhưng vẫn không nhịn được mà bật cười, tiếng cười càng lúc càng vui vẻ, còn có một chút hả hê.
Trong lúc anh ta đang cười, khuôn mặt kiêu ngạo của Hoắc Dịch Dung càng thêm âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo không có một chút độ ấm nào, hai mắt anh ta hơi híp lại, tùy ý nhìn người đối diện. Sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, hai chiếc sừng thú nhô ra từ mái tóc hơi dài của anh ta.
Bọn Hoắc Khương kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, bọn họ đi theo Tần Nguyễn một thời gian dài, từng nhìn thấy nhiều hiện tượng không bình thường, Dung Mộng Lan biến hóa khiến bọn họ theo bản năng tập trung về phía Hoắc Dịch Dung, thuần thục tạo thành một vòng bảo vệ quanh người anh ta.
Hoắc Dịch Dung cũng nhìn thấy biến hóa của Dung Mộng Lan, anh ta nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng tiếng nói vẫn bình tĩnh như cũ: “Anh cũng là yêu?” Mí mắt của Hoắc Dịch Dung hơi nhướng lên, nhìn anh ta trông có vẻ ôn hòa không có gì nguy hiểm, nhưng ánh mắt lại như dao sắc nhìn chăm chú vào cái góc bàn nào đó: “Đúng vậy, loài sinh vật tên mèo này bạc bẽo lắm, thời gian trước cô ta mất tích, thuộc hạ của tôi tra được thời điểm cô ta mất tích là đang ở cạnh Dung thiếu.”
“...” Mãi một lúc sau Dung Mộng Lan mới hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của Hoắc Dịch Dung, anh ta cạn lời: “Anh nói Tống Tình là mèo?”
Khóe mắt anh ta khẽ giật giật, sắc mặt trở nên kỳ quái, giống như đang cố gắng nhịn cười. Anh ta không hiểu ý tứ trong lời nói của Hoắc Dịch Dung, đầu óc ngơ ngác, trong đôi mắt uyên ương đa tình hiện ra vẻ mờ mịt.
Đêm hôm khuya khoắt đối phương bắt anh ta đến đây không phải vì người, mà là vì mèo?
Dung Mộng Lan suýt nữa đã nói tục, nhà họ Hoắc bị mất mèo thì liên quan quái gì đến anh ta! Anh ta nói, trong lời nói mang theo ý chế nhạo, cũng không che giấu nụ cười: “Nhị gia không tin tôi?”
Hoắc Dịch Dung bình tĩnh nhìn Hoắc Khương dẫn người bao vây Dung Mộng Lan, vẻ mặt không biểu cảm của anh ta nhìn còn nguy hiểm hơn so với lúc tức giận, khóe miệng anh ta cong lên thành một nụ cười mỉa mai: “Anh bảo tôi phải tin anh như thế nào?”
Thời điểm Tống Tình mất tích là đang ở cùng với Dung Mộng Lan, hơn nữa thái độ khiêu khích và kiểu quen thuộc trong lời nói của Dung Mộng Lan khiến Nhị gia rất khó chịu. Ngay khi Hoắc Khương chuẩn bị động thủ với Dung Mộng Lan, anh ta lại ngồi thẳng người dậy, bên trong đôi mắt uyên ương hiện lên một tia quỷ dị: “Hoắc Nhị gia, đừng để bọn họ lãng phí thể lực làm gì, trong số những người này không có một ai đánh thắng được tôi, đêm nay nếu không phải tôi chủ động tới thì thứ được đưa về nhà họ Hoắc đã là thi thể của những người theo dõi tôi rồi.”
Hoắc Dịch Dung hừ nhẹ một tiếng: “Khẩu khí của Dung thiếu cũng không nhỏ nhỉ.”
Dung Mộng Lan nhún vai dang hai tay ra, cực kỳ kiêu ngạo nói: “Chịu thôi, thực lực của tôi là như thế mà.” Hoắc Dịch Dung đặt tay lên sô pha, không biết anh ta nghe thấy câu nào mà đầu ngón tay hơi co lại.
Anh ta bình tĩnh nhìn Dung Mộng Lan, trong đầu hiện lên mấy suy nghĩ, giọng nói vẫn bình thản: “Nghe ý của Dung thiếu thì anh quen biết với Tống Tình đã lâu?”
Dung Mộng Lan nghe ra Hoắc Dịch Dung đang thăm dò, dưới ánh mắt dò xét của đối phương, anh ta khẽ cười và bảo: “Đúng là tôi quen biết với cô ta đã lâu, lâu đến mức gặp nhau ở thủ đô rộng lớn này nhiều lần rồi, mà lại không nhớ ra là bạn cũ.” Ánh mắt đó như đang nhìn một thứ sắp biến thành vật chết, mang theo sát khí hung hăng và không hề che giấu.
Không khí xung quanh dần trở nên ngột ngạt, Dung Mộng Lan ngừng cười, tự biết mình hơi vô lễ, bèn giả vờ ho một tiếng.
Anh ta nhìn lại Hoắc Dịch Dung bằng ánh mắt bình tĩnh, không hề có một tí chột dạ nào: “Hoắc Nhị gia, tôi không có ý bất kính đâu, chỉ là anh so sánh A Tình với mèo thật sự khiến tôi không thể nhịn được cười. Tôi và cô ta biết nhau nhiều năm như vậy mà còn chưa từng nghe thấy ai so sánh cô ta với mèo. Với cái tính tình của A Tình thì cho dù là mèo, chắc cũng là con mèo hung tàn bá đạo, làm cho người ta đau đầu nhất đấy.” Dung Mộng Lan khẽ tặc lưỡi một tiếng: “Anh đã biết cô ta là yêu tinh mà còn có ý đồ với cô ta à, anh có biết cô nàng kia hung tàn đến mức nào không. Hoắc Nhị gia à, anh nghe một lời khuyên của tôi đi, anh không khuất phục được cô nàng đó đâu.”
Hoắc Dịch Dung hơi híp mắt lại, trầm giọng nói: “Chuyện này không cần Dung thiếu quan tâm, anh chỉ cần nói cho tôi biết cô ta đang ở đâu?”
Dung Mộng Lan hơi nghiêng đầu, bởi vì trên đầu có sừng khiến động tác này của anh có chút đáng yêu, nhưng giọng điệu của anh ta lại không quá thân thiện, mà có phần hả hê, anh ta nói: “Có nói cho anh biết cũng vô ích, gần đây cô ta rất bận rộn, chắc phải chờ đến lễ cưới của Hoắc Tam gia mới có thể xuất hiện.”
Hoắc Dịch Dung cụp mắt xuống, trên mặt lộ vẻ trầm tư.
Một lúc lâu sau anh ta mới ngẩng đầu lên nhìn Dung Mộng Lan và hỏi: “Anh là loại yêu gì?”
“Tôi á?” Dung Mộng Lan đắc ý nở nụ cười, đôi môi mỉm cười mấp máy: “Thao Thiết.”