Tần Nguyễn nâng bàn tay đang để trên ghế đặt lên trán, cô nở nụ cười trêu chọc: “Anh Dung, anh2 còn nhớ năm ngoái ở chỗ của anh, anh ấn Tống Tình vào chậu nước, định bóp chết cô ấy không?” Hoắc Nhị gia xuất thân danh gia vọng tộc, là người ngậm thìa vàng lớn lên, anh ta sống gần 30 năm theo ý mình và luôn là người gây khó dễ cho người khác chứ ít ai có can đảm khiêu khích anh ta, khiến anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu cả về thể xác lẫn tinh thần như thế này.
Tống Tình không chỉ khiêu khích anh ta một, hai lần, lửa giận trong lòng anh ta là sinh ra từ sự không cam lòng và vì sự tình thoát khỏi tầm kiểm soát mà khiến anh ta trở nên bực bội. Trong căn phòng khách rộng lớn được trang trí theo phong cách châu Âu, đứng đầy những người có cả đàn ông lẫn phụ nữ ăn mặc kỳ lạ, khuôn mặt không biểu cảm.
Điều kỳ lạ là phòng khách chật chội lại im ắng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi. Hỗn Độn đang sống rất sung sướng ở thành phố Hải, mỗi ngày đều được hưởng thụ khoái cảm do bạo lực và máu tươi mang lại, hắn sống rất sung sướng.
Tháng trước Minh Thiên Hành đột nhiên xuất hiện bao vây bắt lấy hắn, sau đó hắn bị mang trở về thủ đô và bị ném tới trước mặt Thần Quân, lúc ấy hắn biết, cuộc sống sung sướng thoải mái ngắn ngủi đã kết thúc. Mấy ngày trước, Tống Tình liên tục tiếp xúc với anh ta, khiến ký ức bị phong ấn dần dần khôi phục, vào cái ngày nhớ ra thân phận của mình, anh ta suýt chút nữa đã phát điên.
Cho dù là ai làm con người suốt 30 năm, đột nhiên phát hiện ra mình là một con quái vật cổ xưa, lại còn là một trong bốn hung thú tiếng tăm lừng lẫy, thì dù cố gắng áp chế như thế nào, anh ta cũng không thể giữ được sự bình tĩnh. Giống như một con mèo nuôi trong nhà, ngày nào cũng làm nũng với bạn, chỉ khi nó ở bên cạnh chủ nhân mới có thể tồn tại được. Nhưng trong nháy mắt con mèo kia lại chạy mất, không chỉ quên mất quy tắc của chủ nhân, còn trêu chọc những sinh vật không sạch sẽ khác.
Tần Nguyễn ngồi dậy khỏi ghế nằm, cô duỗi eo rồi lười biếng hỏi: “Anh Dung, sau khi tìm được Tống Tình rồi, anh đã quyết định sẽ đặt cô ấy vào vị trí nào chưa?” Dáng dấp Hỗn Độn khá đẹp trai, gương mặt của hắn rất non, dáng người chuẩn như một sinh viên thể thao với sức sống trẻ trung quá mức, trông vừa nam tính lại vừa trẻ khỏe phơi phới.
Ai mà biết người này là một con hung thú đã sống mấy vạn năm. Điều này dẫn đến việc Dung Mộng Lan hắt xì đã thu hút sự chú ý của mọi người trong phỏng khách.
Mà bản thân anh ta cũng mặt không đổi sắc, giống như là không phát giác những ánh mắt dò xét đảo qua trên người mình. Tần Nguyễn không thể nhìn thấu số mệnh cuối cùng của hai người, Tống Tình là yêu tinh, trên người có bí ẩn mà cô không nhìn ra được. Hoắc Dịch Dung là người được ông trời ưu ái, nhưng rốt cuộc anh ta cũng chỉ là con người bình thường, anh ta dây dưa cùng yêu tinh thì có thể thấy trước kết cục là sẽ kết thúc trong bi kịch rồi.
Vận mệnh dây dưa, cuối cùng chạy không thoát khỏi một chữ tình. Bị Tần Nguyễn gợi lại ch7uyện cũ, Hoắc Dịch Dung không được tự nhiên ho một tiếng: “Chuyện đã qua bao lâu rồi chứ.”
Trong lòng anh ta biết, Tần7 Nguyễn đã biết vì sao anh ta lại tới đây. Lúc ấy, cô còn không hiểu rõ nguyên do, nhưng sau khi biết được thân phận của Tống Tình, cô đã hiểu.
Sắc mặt Hoắc Dịch Dung trở nên rất khó coi, anh ta im lặng không nói gì trước câu hỏi của Tần Nguyễn. Tần Nguyễn hơi sửng sốt, sau đó lập tức bật cười: “Anh Dung, anh đúng là không đụng phải tường thì không quay đầu lại mà.”
Ở thủ đô, tại một tòa biệt thự nào đó được bày kết giới ở khu bắc, Dung Mộng Lan đứng bên trong phòng khách đông đúc đột nhiên hắt hơi một tiếng vang dội. Muốn đánh thì chiều, đúng lúc anh ta đang cần giải tỏa những bức bối trong lòng, cũng tiện thể xem luôn sức chiến đấu của mình đã hồi phục được bao nhiêu rồi.
Thấy cơ bắp của hai người căng lên, sát khí tuôn ra ngoài, sẵn sàng đánh nhau bất cứ lúc nào, Tống Tình bèn lao đến. Một giọng nói trêu ghẹo từ bên cạnh vang lên: “Kìa, Thao Thiết, có cô tình nhân nhỏ nào đang nhớ đến anh à?”
Dung Mộng Lan liếc nhìn người đàn ông bên cạnh bằng đôi mắt uyên ương lạnh lùng, anh ta trầm giọng nói: “Tự lo cho chính mình đi, Hỗn Độn!” Lúc này, anh ta vẫn còn đang tức giận vì bị Tống Tình phản bội, ước gì có thể bắt được đối phương rồi đánh cho một trận.
Hoắc Dịch Dung nghiến răng nghiến lợi, cười lạnh rồi nói: “Nếu lúc đó biết trước thì anh đã không nương tay rồi, đỡ để bây giờ cô ta làm anh không thoải mái!” Không chỉ vậy, những ngày tháng hạnh phúc của hắn trong thế giới con người cũng hoàn toàn kết thúc.
Nghĩ đến việc cuộc sống hạnh phúc ngắn ngủi của mình đã kết thúc, mấy ngày nay trên người Hỗn Độn tỏa ra hơi thở khó chịu, ai dám đến khiêu khích là tên này sẽ ra tay đánh một trận và hắn hoặc là ăn đòn hoặc là bị đánh cho tơi tả. Đương nhiên, có lúc gặp được cực phẩm, trong lòng anh ta lại rục rịch muốn nuốt lấy bọn họ, hoàn toàn chiếm lấy cho riêng mình.
Tâm lý méo mó và những suy nghĩ đen tối khiến Dung Mộng Lan kinh hãi, nghi ngờ bản thân, nhưng anh ta chưa bao giờ nhận ra rằng đó là do thiên tính trong huyết mạch của mình quấy phá. Anh chàng này là một kẻ cuồng chiến đấu, đánh thắng thì cực kỳ phách lối, mà đánh thua cũng không tức giận, hắn sẽ chờ đợi cơ hội để sẵn sàng trả thù bất cứ lúc nào.
Nếu có thể, Dung Mộng Lan không muốn để ý đến hắn, nhưng mấy ngày nay tâm tình của anh ta cũng không được thoải mái. Hoắc Dịch Dung đáp ngay: “Một thuộc hạ không nghe lời, liên tiếp phạm sai lầm thì phải nhận hình phạt thích đáng.”
Nghe thấy câu trả lời của anh ta, Tần Nguyễn cũng không quá ngạc nhiên, cô thấp giọng khuyên nhủ: “Lần này, nếu như tìm được Tống Tình về, vận mệnh của hai người lại dây dưa với nhau thì chỉ sợ sau này anh sẽ bị tổn thương mà thôi, anh chắc chắn mình muốn nhận kết quả như vậy sao? Nếu chưa quyết định được thì hay là thả cô ấy đi đi.” Trong mắt Tần Nguyễn hiện lên ánh nhìn trêu tức, đôi môi đỏ khẽ mấp máy: “H2ôm đó Tống Tình có họa sát thân, nếu như để anh tiếp tục thì cô ấy không chết cũng sẽ mất nửa cái mạng, lúc ấy em đã nói rằng,0 anh sẽ phải cảm ơn em đấy.”
Hoắc Dịch Dung lại không cảm thấy may mắn. Một lúc sau, anh ta khẽ hừ một tiếng: “Tình cảm? Đối với anh mà nói cô ta chỉ là một món đồ của anh mà thôi, Tống Tình có bản lĩnh cỡ nào mà có thể khiến cho anh thất bại chứ.”
Sự coi thường và khinh miệt thể hiện rõ trong lời nói. Hỗn Độn nhìn sắc mặt u ám của Dung Mộng Lan mà trên mặt nở nụ cười khiêu khích, hắn tới gần chế nhạo anh ta: “Nhìn bộ âu phục và đôi giày da anh đang mặc kìa, nhưng thực chất ở bên trong chẳng phải anh là một kẻ tham tiền háo sắc ư.”
Dung Mộng Lan biết tên này lại ngứa tay, cho nên lườm hắn một cái, vẻ mặt khinh thường nói: “Cậu muốn đánh nhau phải không?”