Từ khi Tần Nguyễn mang thai, thể chất của cô hoàn toàn không thể khống chế, đêm nào chiếc đuôi hồ ly trên người cô2 cũng sẽ hiện hình, từ một cái đuôi ban đầu thì bây giờ đã có thể biến thành năm cái đuôi màu trắng.
Huyết mạch thức tỉnh7 quá nhanh. Hoắc Vân Tiêu cười khẽ: “Của tôi.”
Vừa dứt lời, trong phòng vang lên tiếng nghiến răng nghiến lợi.
Hoắc Vân Tiêu dường như không nghe thấy, anh dựa vào ghế, hai mắt hơi nhắm lại, môi mỏng mấp máy: “Tiêu Vân Sâm không có gì dị thường, vậy hãy thả anh ta ra ngoài đi, để anh ta đến nói chuyện với tôi.” Hoắc Vân Tiêu khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói: “Chuyện này cũng không có gì, tôi đã độ tình kiếp rồi, chỉ còn tử kiếp của A Nguyễn thôi.”
Ngay từ khi A Nguyễn của Hồ tộc xâm nhập vào thành Phong Đô của Minh giới, Hoắc Vân Tiêu đã biết cô gái đó là tình kiếp của mình, nếu không tại sao anh có thể thích Tần Nguyễn ngay lần gặp đầu tiên, chiều cô trong mọi việc, cho dù nỗi đau khi bị moi tim cũng không làm anh… Tàn nhẫn cắt đứt tình kiếp.
Minh Thiên Hành hít một hơi thật sâu, cắn răng hỏi: “Xin hỏi Đế Quân, máu trong ao máu ở Luyện Ngục Minh giới là của ai?” Nhân quả kiếp số, kết quả tốt nhất là một sống một chết, đó đã là kết quả tốt nhất rồi, trong hàng trăm triệu năm qua đã có vô số vị thần ngã xuống vì nó.
Minh Thiên Hành không ngờ câu chuyện ẩn đằng sau lại kinh khủng đến thế.
Hắn ta khàn giọng kêu lên: “Đế Quân!” Nghe thấy giọng điệu khinh thường của thuộc hạ, Hoắc Vân Tiêu lạnh nhạt nói: “Nếu anh ta muốn tới, nói cho anh ta biết chỉ còn sáu tháng, chỉ cần anh ta an phận trong sáu tháng này, tôi sẽ để anh ta đoàn tụ với Tần Nguyễn.”
Minh Thiên Hành cau mày: “Đế Quân, tại sao lại làm thế?”
Những ngón tay mảnh khảnh và trắng trẻo của Hoắc Vân Tiêu đặt xuống bàn, đầu ngón tay chạm vào chiếc vòng Khôn Thiên Minh trên bàn: “Các người không bảo vệ được A Nguyễn, Tiêu Vân Sâm có năm mươi hai tộc thần thú thượng cổ phía sau lưng, còn có tứ đại thần thú với sức chiến đấu hung hãn, chỉ có bọn họ ở lại bảo vệ A Nguyễn thì tôi mới có thể yên tâm rời đi.” Kết cục một sống một chết hoặc cả hai đều chết, bây giờ Hoắc Vân Tiêu đã xoay chuyển tình thế để đổi lấy việc cả hai được ở bên nhau.
Chẳng trách hoa bỉ ngạn ở Minh giới đã khô héo, sau khi tiểu Đế Quân ra đời mới lại nở rộ, chẳng trách ao máu dưới Luyện Ngục Minh giới có lực áp bách và oán khí mạnh đến nỗi khiến hắn ta cũng không thể tới gần.
Mấy vạn năm trước có lời đồn đại, hai vị vô lượng thần tiên mang theo tử kiếp và tình kiếp gặp nhau ở hạ giới, bọn họ bỏ lỡ hết kiếp này qua kiếp khác, tra tấn hành hạ lẫn nhau mà không được chết tử tế. Khóe môi Hoắc Vân Tiêu khẽ nhếch lên: “Thao Thiết đã tỉnh, bây giờ đang sống sung sướng ở thủ đô, chỉ còn lại Hỗn Độn, anh hãy sai người đi thành phố Hải, Hỗn Độn đang ở đó, hãy ném hắn cho Tiêu Vân Sâm rồi tiện thể hỏi anh ta một câu.”
“Hỏi Tiêu Vân Sâm rằng anh ta có muốn tham dự hôn lễ của tôi và Tần Nguyễn không.”
Khóe miệng Minh Thiên Hành cong lên thành một nụ cười mỉa mai: “Anh ta đương nhiên nóng lòng được thả rồi.” Hoắc Vân Tiêu không cho phép bất kỳ sự cố nào làm gián đoạn ván cờ đã được bày ra hàng nghìn năm nay.
Hoắc Vân Tiêu là người điều khiển ván cờ này, tất cả quân cờ đều bị anh đùa giỡn trong lòng bàn tay, bất kể là người muốn nhảy ra khỏi ván cờ hay quân cờ muốn quấy rối cục diện trên bàn cờ, tất cả đều là chướng ngại vật cản trở con đường phía trước của anh.
Kết quả cuối cùng của những quân cờ không an phận chỉ có thể là bị loại bỏ hoặc hủy diệt. Hoắc Vân Tiêu rũ mắt xuống, ngón tay sờ vết rách trên chuỗi tràng hạt Khôn Thiên Minh, anh nhẹ giọng nói: “A Nguyễn là tình kiếp của tôi, còn tôi là tử kiếp của cô ấy, chúng tôi nhất định không chết không thôi, năm đó nỗi đau moi tim cũng có lỗi của tôi, vì tôi đã bỏ mặc.”
“Tình kiếp và tử kiếp?”
Minh Thiên Hành gầm nhẹ một tiếng, âm thanh vang vọng khắp phòng làm việc. Đây cũng là lý do tại sao Hoắc Vân Tiêu thường xuyên giày vò Tần Nguyễn, để cơ thể cô rơi vào trạng thái mệt 7mỏi, không có cơ hội phát hiện vấn đề của chính mình.
Nghĩ đến ngọn lửa đỏ rực trên đầu mấy cái đuôi hồ ly màu trắng, hầu2 kết trên cổ Hoắc Vân Tiêu chuyển động, tay cũng hơi ngứa ngáy.
Hoắc Vân Tiêu che giấu đi ánh sáng mờ trong mắt, anh kiên0 quyết nói với giọng nói hơi khàn khàn: “Trước khi đứa trẻ được sinh ra, A Nguyễn sẽ không hồi phục trí nhớ.” Tuy nhiên, nỗi đau moi tim sao có thể dễ dàng buông bỏ như vậy được.
Đôi môi mỏng của Hoắc Vân Tiêu cong lên giễu cợt, anh hờ hững liếc nhìn Minh Thiên Hành: “Anh thật to gan, nhiều năm như vậy anh là người đầu tiên hỏi tôi sự thật của chuyện này.”
Thấy Đế Quân không tức giận, Minh Thiên Hành không hề để ý đến tôn ti mà nói thẳng: “Thuộc hạ chỉ tò mò mà thôi.” “Vâng, Đế Quân.”
Giọng nói của Minh Thiên Hành hơi nghẹn ngào, rất nhiều chuyện trong đầu cũng trở nên rõ ràng.
Khoảng khắc Đế Quân nói ra tình kiếp và tử kiếp, Minh Thiên Hành mới biết chủ nhân và A Nguyễn đã khổ sở, khó khăn, nguy hiểm và may mắn như thế nào trong nghìn năm qua. Ngay cả khi Thiên Đạo muốn tùy ý phá hỏng ván cờ này, Hoắc Vân Tiêu cũng muốn chiến đấu chống lại nó đến cùng.
Hoắc Vân Tiêu im lặng một lúc lâu, sau đó mới hỏi: “Bên núi Kỳ thế nào rồi?”
Minh Thiên Hành cụp mắt xuống, cung kính nói: “Tiêu Vân Sâm đã đánh thức năm mươi hai tộc thượng cổ thần thú từ trong giấc ngủ say, ngoại trừ Cùng Kỳ và Đào Ngột ở Minh giới, chỉ còn Hỗn Độn và Thao Thiết là không có động tĩnh gì.” Sau kiếp thứ mười, một trong hai vị vô lượng thần tỉnh lại, lúc đó thần lực của họ gần như cạn kiệt, không đủ để chống đỡ thần hồn trở về vị trí, khi biết rõ sự thật, vị vô lượng thần biết kiếp nạn mà họ sắp phải đối mặt là thế nào.
Lúc đó vị vô lượng thần này đã có tình cảm sâu nặng với một vị khác, anh ta không muốn chết, cũng không muốn người mình yêu bị tổn thương nên đã mở ra bí thuật cổ xưa.
Bí thuật thượng cổ dùng máu thần thánh của bản thân chảy vào ao máu, sau đó dựa vào trợ giúp của thần lực để người yêu tái tạo lại thần cách, nhờ đó giúp đối phương độ kiếp thành công.
Sau đó, nghe nói bọn họ đã vượt qua tình kiếp và tử kiếp, trở lại gặp nhau ở Thần giới và cả hai vẫn còn sống sót.
Tất cả những chuyện này chỉ là lời đồn đại, vị vô lượng thần mở ra bí thuật đó không phải bình yên vô sự, không ai biết đối phương phải trả cái giá như thế nào, cho dù còn sống thì cũng không thể quay về vị trí thần linh của mình.
Minh Thiên Hành không hỏi thêm nữa, hắn ta biết Đế Quân đã làm gì.
Dù sao Đế Quân cũng đã tự tay đưa Tần Nguyễn vào Luyện Ngục, rồi để lửa Địa Ngục thiêu đốt, giúp cô rèn luyện được cơ thể bán thần, các cậu chủ nhỏ ngâm mình trong ao máu ở ngay cạnh Luyện Ngục, nhờ quỷ lực và thần lực của cha mẹ thì chúng mới kéo dài được tính mạng, ai mà biết được thì ra ao máu đó đến từ chúa tể của Phong Đô.