Hoắc Chi tkiến lại gần Tần Nguyễn, thì thầm vào tai cô: “Phu nhân, mọi chuyện đã được điều tra rõ ràng, đúng là có người chạm vào thứ không nên chạm, nhưng khcông phải người của chúng ta.”
Tốc độ làm việc của nhà họ Hoắc rất nhanh, mệnh lệnh mà nữ chủ nhân nhà họ Hoắc đưa ra nửa tiếng trước, đươnga nhiên phải dốc hết sức lực tìm ra chân tướng. “Ngoan lắm.”
Hoắc Vân Tiêu cười khẽ, âm thanh dịu dàng như nước.
Tần Nguyễn cảm thấy tai mình lại nóng lên, cô chuyển đề tài: “A Diêu và An Kỳ ở nhà có ngoan không?” Phía Lăng Hiểu Huyên đã hoàn toàn kiểm soát khu vực này, bọn họ áp giải lũ Ma cà rồng không còn khả năng phản kháng ra khỏi nhà thờ.
Trước khi đi, Lăng Hiểu Huyên lo lắng nhìn Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn mỉm cười với Lăng Hiểu Huyên, tinh nghịch nháy mắt để cô ấy yên tâm. Tần Nguyễn gật đầu lịch sự với đối phương, vừa thì thầm vào điện thoại, vừa bước ra khỏi nhà thờ.
Thấy cảnh này, bọn Hoắc Chi lập tức đi theo.
Tần Nguyễn đi ra khỏi nhà thờ, nghe thấy câu nói trong điện thoại, bước chân của cô hơi dừng lại, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Tại sao lại là váy cưới màu đen?” Hoắc Vân Tiêu không có cách nào nói cho Tần Nguyễn biết, nhưng sau này khi cô nhớ lại thì sẽ biết thôi.
Lễ cưới của họ đã bị trì hoãn cả nghìn năm, bây giờ chỉ hi vọng rằng đám cưới vào tháng sau sẽ không có trục trặc nào.
Tần Nguyễn hơi nhướng mày, không ngờ lại nghe thấy lý do như vậy, cô cũng không nghĩ nhiều, thẳng thắn nói: “Em nghe theo anh.” “Ừ.”
Tần Nguyễn thu hồi ánh mắt, khom người lên xe.
Cơn mưa này đến thật kỳ lạ, trong lòng Tần Nguyễn hơi bất an. Tần Nguyễn ừm một tiếng, đợi Hoắc Vân Tiêu cúp máy thì cô mới cất điện thoại đi.
Hoắc Chi đứng bên cạnh xe mở cửa sau, Tần Nguyễn quay đầu lại nhìn nhà thờ bị rừng cây thưa thớt che lấp phía sau, trên khuôn mặt dịu dàng hiện lên chút trang nghiêm.
Trong vụ án Ma cà rồng giết người lần này, Tần Nguyễn chắc chắn có thể tìm ra kẻ đứng phía sau, nhưng việc đó sẽ mất rất nhiều công sức. Hoắc Vân Tiêu cúp máy, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú trầm xuống với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, ánh mắt lạnh lùng quét về phía người đàn ông mặc áo choàng đen đang đứng trước mặt.
Hoắc Vân Tiêu mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu lam nhạt, ngồi trên chiếc ghế ở bàn làm việc, trên sống mũi là chiếc kính gọng vàng, trông anh có vẻ nguy hiểm và kiềm chế, bởi vì hơi thở đầy áp lực xung quanh khiến anh có một sự xa cách vô hình và cảm giác thần bí.
Minh Thiên Hành đột nhiên bị gọi gấp, đối mặt với cơn tức giận của Đế Quân, khuôn mặt vốn đã tái nhợt không có sắc máu của hắn ta lại càng trở nên bất an. Hoắc Vân Tiêu im lặng hai giây, giọng điệu bình thường nói: “Anh sẽ dạy dỗ bọn nó thật tốt, sau này sẽ không làm em đau đầu nữa.”
Tần Nguyễn cảm thấy lời này có gì đó không đúng: “Anh nói gì cơ, chẳng lẽ bây giờ anh không quan tâm à?”
Hoắc Vân Tiêu không nói gì, chỉ cười khẽ một tiếng Cứ như có một sức mạnh nào đó đang điều khiển mọi thứ ở trong bóng tối.
…
Trong phòng làm việc tại nhà họ Hoắc. Nghe thấy tiếng nói nhỏ bên tai, Tần Nguyễn hài lòng cong lên đôi môi đỏ mọng: “Chuyện này lát nữa lại nói.”
“Vâng.”
Hoắc Chi lui về phía sau một bước, đứng thẳng tắp, thần thái kính cẩn và yên tĩnh. Hoắc Vân Tiêu không lên tiếng phản bác, cũng không tiếp lời Tần Nguyễn, thái độ của anh hơi khó đoán.
Nhưng Tần Nguyễn không hề nghi ngờ thái độ của Hoắc Vân Tiêu, cô lại chuyển đề tài: “Em lên xe đây, khoảng nửa tiếng nữa sẽ về đến nhà.”
“Nhà bếp đã chuẩn bị món ăn mà em thích, lúc em về đến nhà ăn là vừa đẹp.” Tần Nguyễn vô thức sờ lên vành tai, vẻ mặt dịu dàng ngoan ngoãn, giọng nói cũng mềm đi: “Em biết rồi, em về ngay đây.”
Tần Nguyễn không biết nụ cười trên mặt mình rạng rỡ đến mức nào, khí chất lạnh lùng xa cách dường như bị đập tan thành từng mảnh, lộ ra sự dịu dàng và ấm áp bên trong.
Tần Nguyễn nhận thấy những ánh mắt đổ dồn về phía cô từ xung quanh, cô thản nhiên liếc mắt nhìn mọi người, bao gồm cả Thái Ung Lương, người đang đứng trước mặt và ngạc nhiên nhìn Tần Nguyễn. “Nguyễn Nguyễn, về nhà đi em.”
Giọng nói trầm ấm như rượu lâu năm truyền rõ ràng vào tai Tần Nguyễn.
Giọng nói say đắm và dịu dàng này khiến trái tim người nào đó ngứa ngáy khó nhịn. Không ai biết, khi Tần Nguyễn đang đứng trong nhà thờ đối mặt với sáu con Ma cà rồng, Minh Thiên Hành đã lập tức dẫn âm binh của Phong Đô chạy tới trước tiên.
Khi tiếng sấm sét kỳ lạ ập đến, Minh Thiên Hành cảm nhận được sức ép giữa trời đất, hắn ta trước tiên dẫn theo đám âm binh chạy đến nhà thờ, nhưng bọn họ lại bị một sức mạnh không thể phản kháng ngăn cản.
Minh Thiên Hành không lạ gì loại sức mạnh áp chế tràn ngập trời đất này, nghĩ đến cuộc chiến như Địa Ngục ngàn năm trước, hắn ta lập tức chạy đến nhà họ Hoắc báo cáo. Nhìn Tần Nguyễn hoạt bát như vậy, Lăng Hiểu Huyên thở phào nhẹ nhõm rồi cùng đồng đội rời đi.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Tần Nguyễn lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhìn thấy tên người gọi, đầu ngón tay vô thức kết nối cuộc gọi. Tần Nguyễn nhấc chân bước xuống bậc thềm, Hoắc Chi đã bật sẵn ô, giúp cô che những hạt mưa phùn như những sợi tơ.
Hoắc Vân Tiêu nhẹ nhàng nói: “Anh đã sắp xếp một giáo viên cho hai đứa, bây giờ tụi nó vẫn đang ở trong giờ học, tháng sau hai đứa sẽ xuất hiện ở đám cưới, các phương diện lễ nghi nhất định phải đàng hoàng.”
Tần Nguyễn: “Chỉ cần đừng để bọn nó nhàn rỗi là được, khả năng gây rắc rối của hai đứa nó khiến người khác rất nhức đầu.” Đối mặt với cơn thịnh nộ của Đế Quân vào lúc này, Minh Thiên Hành biết Đế Quân đang buồn bực vì điều gì, hắn ta thận trọng nói: “Đế Quân, sau này dù chúng tôi có bảo vệ bên cạnh Đế Hậu thì cũng không thể ra tay giúp đỡ… Thiên đạo không thể làm trái.”
Minh Thiên Hành nói câu sau rất nhỏ, nhưng nó vẫn vang lên rất rõ ràng bên tai Hoắc Vân Tiêu.
“Răng rắc!”
Vật trang trí bằng sứ thanh hoa đặt cạnh bàn bị vỡ tan bởi lực xung kích dữ dội tràn ngập trong căn phòng.
Minh Thiên Hành cũng cảm nhận được ngọn lửa giận từ trên bàn làm việc quét tới, đôi môi đỏ như máu mấp máy, nhưng không nói ra dù chỉ một chữ.
Hoắc Vân Tiêu thu hồi lực Minh Thần đang phóng ra không hề kiềm chế, trên khuôn mặt anh nở nụ cười hiền lành, nhưng giọng nói còn lạnh hơn cả nước sông U Minh dưới Địa Ngục của Minh giới: “Tôi lại muốn nghịch thiên đấy!”